Phần 37
Bất quá rất nhanh Tống Thanh Thư liền thoải mái cười cười, bỏ đi ý nghĩ này.
Chỉ Nhược các nàng có lẽ đang lo lắng, đi về trước đi. Ý thức được mình đã rời khỏi các nàng thời gian không ngắn, Tống Thanh Thư đứng dậy liền đi ra phía ngoài, nhanh tới cửa thạch động.
– Công tử đi vào thạch thất lâu như vậy mà bên trong không có động tĩnh, chúng ta đang do dự có nên vào gọi công tử hay không đây.
Trương Tam cười ha hả nói, bất quá trong lòng suy nghĩ, hắn ở bên trong rõ ràng an phận lâu như vậy, cứ tưởng rằng ngươi ngủ quên rồi đây.
Bên cạnh Lý Tứ bỗng nhiên ồ lên một tiếng:
– Kỳ quái… thật là kỳ quái…
Nghe được hắn nói, Trương Tam cũng chú ý tới một tia khác thường:
– Ồ, như thế nào đột nhiên cảm giác được công tử trên thân lại có một tia tiên khí xuất trần thoát tục như thế chứ?
Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, không nghĩ tới luyện Thái Huyền Kinh xong, biến hóa rõ ràng như vậy, bề ngoài lại bất động thanh sắc nói ra:
– Ngươi cứ nói quá như thế này, cũng không phải là cao minh đâu…
Trương Tam dụi dụi đôi mắt, nghĩ thầm “Chắc mình suy nghĩ nhiều, tên công tử trụy lạc này thì có thể có cái gì tiên khí…”
– Công tử ở tại trên đảo thời gian không sai biệt lắm rồi, xin chuẩn bị, chúng ta rất nhanh phải trở về Trung Nguyên rồi.
Trương Tam đem ý niệm vừa rồi trong đầu đặt qua một bên, cười ha hả nói.
“Phải về Trung Nguyên…”
Tống Thanh Thư trong lòng mừng thầm, bỗng nhiên nghĩ đến cẩm y công tử cái loại ăn chơi trụy lạc này, khẳng định cũng sẽ không thích cái Hiệp Khách đảo xa xôi hẻo lánh này, lập tức liền đem bề ngoài vui mừng hiện trên mặt:
– Rốt cuộc cũng đã về nhà rồi…
Trương Tam lúc này mới gật đầu, quả nhiên chỉ là một tên công tử quần áo lụa là.
Tống Thanh Thư bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nói ra:
– Trong phòng kia vẫn còn hai nữ nhân, ta cũng muốn cùng một chỗ mang theo.
Trương Tam cười nói:
– Công tử, chỉ sợ chuyện này không được, nếu đảo chủ biết, không chỉ là chúng ta không tránh khỏi liên quan, ngay cả công tử cũng phải nhận trách phạt.
– Chỗ đảo chủ thì ta sẽ nói.
Tống Thanh Thư nhìn không chuyển mắt trên đôi mắt hắn.
Thế nhưng lúc Trương Tam đang muốn nói gì, thì phát hiện trong ánh mắt đối phương hiện lên một thần thái kỳ dị, lập tức không tự chủ gật đầu, nói.
– Vậy được rồi.
Nghe được hắn đáp ứng, một bên Lý Tứ lập tức ghé mắt nhìn qua…
Đợi cho Tống Thanh Thư rời đi, hắn mới giữ chặt Trương Tam lặng lẽ hỏi:
– Ngươi, vì sao lại… đồng ý chuyện như vậy?
Trương Tam cũng giật mình, cười khổ nói:
– Thật sự là gặp quỷ rồi, ta cũng không biết tại sao phải đáp ứng hắn, thôi kệ cứ để cho hắn mang hai nữ nhân đó đi đi, dù sao đến lúc đó người bị trách phạt cũng là chính hắn mà thôi.
Thái Huyền Kinh thật sự là ảo diệu, dùng để thúc giục Di Hồn Đại Pháp, ngay cả Trương Tam loại cao thủ cấp bậc này bất ngờ không đề phòng cũng sẽ bị trúng chiêu.
Thẳng đến trở về phòng sau đó, Tống Thanh Thư cũng còn âm thầm tặc lưỡi.
– Ngươi đã trở về…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư đẩy cửa ra, Chu Chỉ Nhược cùng Thích Phương trên mặt đều là vui vẻ, hai người không hẹn mà cùng đứng lên nghênh đón hắn, bất quá lập tức chú ý tới động tác đối phương, hai nàng nhìn nhau.
Thích Phương rất nhanh ý thức được, Chu Chỉ Nhược mới là chính quy thê tử, đôi mắt trong lúc lơ đãng toát ra vẻ ảm đạm, lúng túng một lần nữa lại ngồi xuống.
Chu Chỉ Nhược chần chừ một chút, bất quá nàng lo lắng cho trượng phu, nên tâm tình chiếm được thượng phong, vội vàng nghênh đón:
– Thanh Thư, ngươi không có gặp phải nguy hiểm gì chứ?
– Không có, hơn nữa…
Tống Thanh Thư chính muốn nói cho nàng biết trong cơ thể mình độc đã giải hết, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vô thức liếc nhìn cách đó không xa Thích Phương, nhớ đến lúc mút hai bầu vú của nàng để tạm thời giải độc, lập tức đem sắp cửa ra lời nói nuốt trở vào, khóe miệng lộ ra một tia nghiền ngẫm vui vẻ.
– Hơn nữa cái gì…
Chu Chỉ Nhược kỳ quái nhìn hắn hỏi.
– Không có gì.
Tống Thanh Thư không lộ dấu vết mà dời đi chủ đề, các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta chuẩn bị rời khỏi Hiệp Khách đảo, quay về Trung Nguyên rồi.
Chu Chỉ Nhược khẽ vuốt càm:
– Tốt, bất quá chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng, bằng không thì kinh động đến những cao thủ Hiệp Khách đảo kia, e rằng gặp nguy hiểm.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Không cần phải lo lắng đến những cao thủ kia, bởi vì này lần người từ Hiệp Khách đảo sẽ tiễn đưa chúng ta trở về.
Rồi hắn đem lời nói của Trương Tam kể qua…
– Tiếp tục giả mạo tên cẩm y công tử, cũng không phải là không được, bất quá bên người của người đàn sói chung quanh, hơi chút hở ra sai lầm, chỉ sợ…
Chu Chỉ Nhược nhíu mày nói.
Đã gặp nàng trong lúc lơ đãng lộ ra tư thái nhu nhược mềm yếu, Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động, đưa tay ôm nàng:
– Tin tưởng ta, không thành vấn đề.
– Ngươi đã chắc chắn như vậy thì được rồi… ai nha…
Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên thét kinh hãi, một tay đẩy người hắn ra…
– Ngươi đừng dùng cái bộ dạng của tên công tử kia ôm ta, cảm giác rất là kỳ lạ đấy.