Phần 32
Hai người đùa giỡn trong chốc lát, Chu Chỉ Nhược bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói ra:
– Ngươi lần này bị cực đại phong hiểm, là vì cứu vị phu nhân kia?
Tống Thanh Thư thản nhiên nói ra:
– Đúng rồi, ta lo lắng nàng lâm vào sói hôn, nên âm thầm đến đây tìm cách cứu nàng, không ngờ lại gặp muội, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
– Niềm vui ngoài ý muốn sao?
Chu Chỉ Nhược khẽ cười…
– Ta thấy ngươi thất vọng mới đúng chứ.
– Nói nhăng gì đấy, có cần phải ăn loại dấm chua này không?
Tống Thanh Thư vẻ mặt phiền muộn.
– Trượng phu của mình cùng với nữ nhân đã có trượng phu làm loạn, ta sẽ không nên ghen sao?
Chu Chỉ Nhược hừ một tiếng…
– Đi tìm nữ nhân kia mang đến đây đi…
– Hả?
Tống Thanh Thư lập tức trợn tròn mắt, tức giận nói…
– Hiện giờ đang ở Hiệp Khách đảo, hết thảy cẩn thận đừng gây náo thì mới phải.
Chu Chỉ Nhược khóe miệng hơi cong lên:
– Như thế nào, ngươi cho là ta muốn tìm nàng gây phiền toái sao này?
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười cười, không có trả lời, bất quá biểu lộ đã nói rõ hết thảy.
– Yên tâm đi, ta không phải là không biết rõ nặng nhẹ.
Chu Chỉ Nhược thò tay véo hắn một cái, ta nói mang nàng tới đây chính là vì giúp ngươi bức độc đấy.
– Cái gì? Bức độc…
Tống Thanh Thư trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.
– Đúng vậy a, ngươi không phải mới vừa nói là nhờ có sữa nữ nhân thì mới tạm thời ngăn chặn Kim Ba Tuần Hoa chi độc sao?
Chu Chỉ Nhược sắc mặt như thường nói.
– Um… lúc này… không tốt lắm đâu.
Tống Thanh Thư ngữ khí có chút hư nhược, lúc trước cùng Thích Phương trên giường là thế giới của hai người, nói là bức độc, trên thực tế là chuyện vô cùng hương diễm, bây giờ thật đúng có phu nhân chính quy trước mặt, lấy da mặt của hắn dù dầy, cũng có chút làm không được.
– Có cái gì mà không tốt chứ?
Chu Chỉ Nhược nói…
– An toàn của ngươi mới là quan trọng đấy, hôm nay việc cấp bách, trước tiên tìm cách để cho ngươi khôi phục công lực, ta mới có thể yên lòng. Bằng không thì một khi thân phận bại lộ, ngươi ở trên đảo xảy ra sự tình gì, thì ta biết phải làm cái gì bây giờ? Còn A Cửu, Hạ Thanh Thanh biết phải làm sao?
Tống Thanh Thư cảm động, nhịn không được hỏi:
– Chẳng lẽ muội không ăn dấm chua sao?
– Ăn, đương nhiên là có ăn…
Chu Chỉ Nhược hung hăng trừng mắt…
– Những khoản nợ phong lưu của người về sau ta chậm rãi cùng ngươi tính, bất quá ngươi nếu như ở chỗ này xảy ra sự tình, ta nghĩ có muốn ăn dấm chua cũng không được.
Thấy Tống Thanh Thư còn đang do dự, Chu Chỉ Nhược tiếp tục nói:
– Phu nhân kia không phải đối với ngươi có ân sao? Chẳng lẽ ngươi tuyệt không lo lắng nàng hiện tại sẽ bị những người khác trên đảo này khi dễ à?
Tống Thanh Thư sợ hãi cả kinh, ngay từ đầu Thích Phương là bị dùng để dâng hiến cho vị cẩm y công tử này đấy, đương nhiên không ai dám đụng đến nàng, nhưng lúc này cẩm y công tử rõ ràng đã tuyển chọn Chu Chỉ Nhược, có thể hạ nhân trên Hiệp Khách trên đảo cho rằng cẩm y công tử chướng mắt Thích Phương, lén lút đem nàng xử lý, vậy thì hỏng bét.
– Ta lập tức phái người đem nàng gọi đến.
Tống Thanh Thư rút cuộc ngồi không yên, vội vàng đứng dậy mang thân phân vị cẩm y công tử đi ra ngoài phân phó hạ nhân bên ngoài.
Nhìn xem bóng lưng trượng phu, Chu Chỉ Nhược thở dài, thân là nữ nhân, đối với loại chuyện này lại làm sao có thể không xem là gì, bất quá phu phụ bọn họ quan hệ có chút đặc thù, ngay từ đầu có chỉ là danh tiếng phu phụ, rồi lại không phu phụ chi thực, hơn nữa về sau bởi vì hiểu lầm trở mặt thành thù, cho nên khi nàng biết rõ trượng phu ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, nội tâm không có chút nào lay động, lúc đó nàng chỉ muốn giết Tống Thanh Thư để báo thù đối phương đoạt đi sự trong sạch của mình.
Sau khi báo thù thất bại, lại bị hắn tiếp tục gian dâm, cứ như thế qua lại thêm mấy lần, cũng không biết là ma quỷ xui khiến hay cái gì, Chu Chỉ Nhược phát hiện mình dần dần mình đối với người nam nhân này sinh ra có cảm giác.
Nội tâm của nàng một mực trốn tránh cái loại tâm tình này, bất quá khi nàng nghe được Tống Thanh Thư ám sát Khang Hy thất bại đã bị nghiền xương thành tro, trong lòng cảm giác áp lực triệt để bạo phát, thậm chí không để ý mạo hiểm đơn độc vào cung hành thích.
Về sau kết cục đương nhiên tất cả đều vui vẻ, bất quá nàng ngạc nhiên phát hiện, những nữ nhân bên người trượng phu đều nguyện ý vì báo thù cho hắn mà xông vào cung hành thích, Chu Chỉ Nhược cũng động dung không thôi, hơn nữa quan hệ của nàng cùng Tống Thanh Thư trong đó thật sự có chút quỷ dị, hoàn toàn khác với phu phụ bình thường, cho nên nàng cũng không có biện pháp bày ra thân phận chính cung để mà xua đuổi những nữ nhân bên cạnh trượng phu.
Thì cứ như vậy, nàng lại cùng mấy cái nữ nhân kia duy trì lấy một sự liên quan bình địa cổ quái nhất định, về sau lại cùng với trượng phu trải qua cửu tử nhất sinh, Chu Chỉ Nhược rốt cuộc ý thức được những nữ nhân kia đã thành một bộ phận sinh mệnh trọng yếu của trượng phu…
Hơn nữa nàng cùng A Cửu, Hạ Thanh Thanh các nàng cùng một chỗ trải qua mưa gió đồng sanh, hoặc nhiều hoặc ít cũng sinh ra chút ít tình nghĩa, Chu Chỉ Nhược trong nội tâm cũng đã từng giãy giụa thật lâu, đúng là vẫn lựa chọn trầm mặc.
Chu Chỉ Nhược nói đúng ra là một nữ nhân có chút ít hiểm độc, khi nàng ý thức được Tống Thanh Thư càng ngày càng nổi danh, về sau sẽ có càng nhiều nữ nhân xuất hiện ở bên cạnh hắn, nếu như trời đưa đất đẩy dẫn đến nàng không có khả năng độc chiếm trượng phu, nàng liền bắt đầu suy nghĩ như thế nào thay đổi ích lợi rất lớn của mình.
So với mấy nữ nhân kia, nàng có một ưu thế, nàng là thê tử danh chính ngôn thuận đầu tiên của Tống Thanh Thư…
Nếu như không cách nào độc hưởng trượng phu, nhưng vị trí chính thê nàng tuyệt đối không có khả năng để cho cho người khác có được đấy, nàng cũng rõ ràng có thể ngồi vững vàng ở cái vị trí này hay không, cũng không phải là do nàng quyết định, chứng kiến A Cửu, Đông Phương Mộ Tuyết, Hạ Thanh Thanh những người này thế lực sau lưng cường đại như thế, mỗi người đối với việc Tống Thanh Thư tranh bá thiên hạ đều có trợ giúp rất lớn, nàng sinh ra thật sâu cảm giác nguy cơ, do đó mới quyết định lẻn vào Bạch Liên giáo, ý đồ lợi dụng quan hệ của phụ thân nàng năm xưa, đem Bạch Liên giáo khống chế trong tay.
Đã có phần hậu lễ này làm của hồi môn, nàng về sau tại trong hậu cung mới có đầy đủ lực lượng cùng những nữ nhân khác sòng phẳng với nhau.
Bất quá các vấn đề này đó là nàng đem A Cửu, Đông Phương Mộ Tuyết, Hạ Thanh Thanh đám người mà nàng cho rằng đối thủ ngang cấp đối đãi, còn đối với Thích Phương loại nữ nhân này, kỳ thật nàng không có để ở trong lòng.
Thích Phương một nữ nhân đã có trượng phu, thân phận đã định trước Thích Phương cùng Tống Thanh Thư chỉ là một đoạn tình duyên sương sớm.
Chu Chỉ Nhược nhìn qua lợi hại thấy rất rõ ràng, vì loại nữ nhân này mà biểu hiện ra ghen tị, còn không bằng biết thời, biết thế bán cho trượng phu một cái nhân tình, nếu như đối phương là Triệu Mẫn loại nữ nhân này mà nói, nàng tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ đối đãi như vậy…
Cũng không lâu lắm, người hầu Hiệp Khách đảo liền dẫn một nữ nhân xinh đạp đi tới trong phòng, sau đó lui ra ngoài, đồng thời còn đóng cửa lại.
Nhìn qua lên trước mắt thiếu phụ tư thái thướt tha đang trổ hoa, Chu Chỉ Nhược trong lòng thầm hừ một tiếng: “Tên hỗn đản này ánh mắt đúng là cực cao, cứ mỗi lần thông đồng đều là nữ nhân cực kỳ xuất chúng…”
Thích Phương trong tay áo thẳng run, người mang nàng đến đây, nói cho nàng biết đêm nay phải hầu hạ một vị công tử thân phận cực kỳ tôn quý…
Những ngày này nàng một mực ngóng nhìn Tống Thanh Thư tới cứu nàng, thế nhưng là thời gian trôi qua, đối phương cũng không có xuất hiện, đến cuối cùng tâm ý của nàng có chút nguội lạnh, dù sao nàng biết rõ ràng Tống Thanh Thư lúc này đang bị kịch độc quấn thân, hắn tự bảo vệ mình cũng đã là một vấn đề rồi.
Bất quá trong đầu vẫn nhớ lại những phu nhân khuê các của Lâm An thành lưu truyền về hắn nhiều chuyện thần kỳ như vậy, làm cho nàng thủy chung vẫn ôm một tia hy vọng. Đáng tiếc một tia hy vọng hôm nay đã tan vỡ, nàng đã bị dẫn vào gian phòng của nam nhân, kế tiếp vận mệnh như thế nào thì có thể nghĩ đến.
Lúc đầu vốn cho là mình sắp đối mặt là một nam nhân, nào ngờ vừa vào nhà xuất hiện ở trước mặt lại là một nữ nhân thanh lệ thoát tục, Thích Phương liền ngẩn người.