Phần 27
– Bạch Liên giáo phái muội đi làm cái chuyện nguy hiểm như vậy sao?
Tống Thanh Thư nghe được thì giận dữ, nghĩ thầm “Chờ đến khi gặp đến Vương phu nhân, sẽ hảo hảo đè nàng ra sửa trị nàng một phen…”
– Người được phái đi đến đây, thì phải có đầy đủ uy vọng, đương nhiên so với những người khác thì phải mạo hiểm hơn một chút…
Nhìn thấy trượng phu kích động phản ứng như vậy, Chu Chỉ Nhược trong lòng cao hứng, nhu tình như nước mà nhìn qua nam nhân bên cạnh…
– Huống chi nếu không có tái ông mất ngựa thì làm sao biết được là họa hay là phúc, nếu không có đến Hiệp Khách đảo, ta như thế nào gặp lại ngươi lần nữa…
Tống Thanh Thư cầm bàn tay nhỏ bé mềm nhẵn của nàng hôn một cái, nhẹ nói:
– Muội đứng ở trong Bạch Liên giáo quá nguy hiểm, từ nay về sau muội hãy cùng ở bên cạnh ta, đừng có quay về cái gì Bạch Liên giáo đó nữa…
– Không, ta phải đi về…
Chu Chỉ Nhược thanh âm tuy nhẹ, nhỏ, nhưng trong giọng nói tràn ngập nghiêm túc chi ý.
Tống Thanh Thư trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói:
– Ta cũng có thể đoán được nguyên nhân muội muốn về Bạch Liên giáo, thế nhưng ta có thể nói rõ ràng với muội, mặc kệ muội là chưởng môn Nga Mi cũng tốt, làm đệ tử bình thường cũng được, làm Bạch Liên giáo chủ cũng tốt, nữ nhân thảo dân cũng được, muội là thê tử của ta, điểm này không có bất luận cái gì cải biến, muội cái gì cũng không cần làm, thì cũng tìm được cái mà mình muốn đấy.
Chu Chỉ Nhược cảm động, thân thể xông qua đem hai má dán tại trên lồng ngực hắn, ôn nhu nói:
– Thanh Thư, ngươi là một người thông minh cơ trí, tại trước mặt ngươi, ta có thể đem chân thật ý nghĩ của mình bày ra, không cần giống như trước cùng Trương Vô Kỵ mệt mỏi như vậy…
Hai người ở chung đã lâu, nàng biết rõ trượng phu tính tình, hắn là một người lòng dạ bao la rộng lớn, huống chi chuyện của Trương Vô Kỵ hai người sớm đã cởi bỏ, bởi vậy nàng cũng không sợ nhắc đến đối phương sẽ làm cho trượng phu mình không thoải mái…
– Ta sở dĩ lẻn vào Bạch Liên giáo, chính là tồn tại ý tứ cùng A Cửu, Hạ Thanh Thanh các nàng quyết tranh hơn thua, A Cửu là công chúa Minh triều, thân phận tôn quý, dưới trướng còn có rất nhiều người của nàng thuần phục, Hạ Thanh Thanh thì cầm toàn bộ Kim Xà doanh làm của hồi môn… Cùng các nàng so với, ta có thể giúp ngươi thật sự là quá ít, hơn nữa thế lực địa vị của các nàng quá mạnh mẽ, địa vị của ta khó tránh khỏi sẽ phải chịu uy hiếp…
Tống Thanh Thư cau mày nói:
– Muội cùng A Cửu, Hạ Thanh Thanh ở chung không phải là thời gian ngắn, cũng biết các nàng không phải là người như thế.
– A Cửu cùng Hạ Thanh Thanh đương nhiên là người cực tốt…
Chu Chỉ Nhược nhẹ nhàng cười cười…
– Bất quá vấn đề này không phải là chuyện riêng của chúng ta, mà là quan hệ đến lợi ích vô số người của chúng ta ủng hộ. Cứ coi như là A Cửu cùng Hạ Thanh Thanh không tranh giành, thế nhưng là những người dưới tay các nàng không giúp các nàng tranh giành sao này? Chỉ có địa vị chủ tử của mình càng cao, thì lợi ích của bọn họ mới có thể tương ứng theo nước lên thì thuyền lên…
– Muội nói loại tình huống này cũng không phải là không phát sinh, bất quá dù sao sự tình này là còn lâu về sau rồi…
Tống Thanh Thư gật đầu, khóe miệng dần dần hiện lên vẻ tươi cười…
– Kỳ thật muội nếu quả thật muốn tranh giành, cũng có thể đi đường tắt đón đầu trước, chứ cần gì đi tìm phương pháp xử lý gian khổ như vậy?
– Cái gì đường tắt?
Chu Chỉ Nhược thoáng cái ngồi thẳng người, mở to hai mắt thật to tò mò nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư cười quỷ dị, tiến đến bên tai nàng nói:
– Từ xưa đến nay có một câu gọi là “Mẫu bằng tử quý”, chúng ta có thể nhiều hơn hâm nóng lại trên giường, nếu là có hài tử sớm nhất, không ai tranh được qua muội…
Chu Chỉ Nhược hai má liền đỏ lên, quay mặt qua chỗ khác xấu hổ không dám nói lời nào…
Nàng tuy rằng gã cho Tống Thanh Thư thời gian không ngắn ngủi, nhưng ngay từ đầu hai người là phu phụ giả, về sau càng là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, kỳ thật nàng chưa có thói quen chuyển biến làm vi nhân phụ, thực chất bên trong vẫn còn là cảm xúc của một cô nương nhiều hoặc ít.
Nàng tuy rằng không ngại vì có chút mục đích mà có tâm cơ thủ đoạn, nhưng nếu phải để cho Tống Thanh Thư dùng thân thể của mình để mang lấy hài tử để mà tranh giành, cuối cùng cũng có chút mất hết mặt mũi.
Tống Thanh Thư biết rõ nàng mặt non, chỉ sợ rất khó chủ động để làm ra cái gì, liền mỉm cười áp tới, rất nhanh nụ hôn giống như mưa rơi trên gương mặt mềm mại, gọt giũa cặp môi đỏ mọng, thon dài cổ trắng, tinh xảo xương quai xanh của nàng…
Rất nhanh trong phòng dần dần vang lên tiếng rên nhẹ dễ nghe êm tai, cùng vừa rồi bất đồng, lần này không có chút ngụy trang, đều là thân thể thành thật phản ứng…
– Um…
Chu Chỉ Nhược rất mau thấp giọng rên lấy, hai tay nắm chặt lấy bả vai Tống Thanh Thư, còn hai tay của hắn cũng nhịn không được vỗ về xoa nắn lấy hai bầu vú ngạo nhân của Chu Chỉ Nhược vỗ về chơi đùa đôi đầu núm vú màu hồng phấn, hai tay lại theo thân thể mỹ diệu của nàng dao động, tiếp theo xoa nắn lấy hai bên mảnh mông săn tròn…
– Um… không được… nơi đó… nhột a…
Bàn tay của Tống Thanh Thư vừa úp lên gò mua của nàng, khi đầu ngón tay của hắn chạm vào cái khe nứt âm hộ, lại chạm vào ngay nơi lỗ tiểu của nàng vuốt ve lấy, Chu Chỉ Nhược cái bụng bằng phẳng như như gợn sóng phập phồng, đây là bởi vì trong lỗ tiểu bất ngờ bị thâm thụ kích thích, nàng thở gấp nói, khuôn mặt xinh đẹp càng ửng hồng…