Phần 25
Tống Thanh Thư vừa rồi nghe đám nha hoàn khoe khoang vị công tử này, trong lòng cũng bị trêu tức, đồng thời cũng muốn nhìn một chút cuối cùng là hạng người gì đây…
Chỉ thấy một cẩm y công tử nhàn nhã bước vào, đầu đội mũ kim quan dát ngọc, khăn bịt trán có đính hai con rồng bằng vàng vờn hạt châu, mặc áo chẽn màu đại hồng thêu trăm con bướm vờn hoa, thắt lưng dây tơ ngũ sắc tết hoa, áo khoác ngoài bằng đoạn hoa màu thạch thanh, đi đôi hài bằng đoạn xanh, đế trắng, mặt như trăng rằm mùa thu, sắc như hoa xuân buổi sớm, mái tóc bằng như dao xén, lông mày rõ như mực kẻ, má như cánh hoa đào, mắt như làn sóng gợn, lúc giận cũng như cười, dù trừng mắt vẫn có tình tứ, cổ đeo khánh vàng chạm con ly và một dây ngũ sắc buộc viên ngọc, thắt năm màu sợi tích lũy hoa kết dài tuệ cung thao, mang lấy đôi giày màu xanh gấm.
Tống Thanh Thư thấy được trợn mắt há hốc mồm, không phải không thừa nhận, công tử này rất là tuấn tú, bất quá trên thân son phấn đậm, hắn cũng nhìn ra được đối phương tuyệt không phải là nữ giả nam trang, đúng là một nam nhân, chỉ là trên thân nam nhân mang theo son phấn đậm, nên thấy có chút ẻo lả, hoặc là khí chất quỷ dị…
Nhìn xem trên người vị công tử này mang theo nhiều đồ trang sức quý giá, Tống Thanh Thư liền có thể cảm nhận được hắn trong nhà được cỡ nào sủng ái…
Cho dù Tống Thanh Thư thừa nhận người này tuấn tú phong lưu, nhưng trong lòng vẫn có chút không cho là đúng: “Nam nhân phải là biểu hiện ra có chút dương cương mới tốt…”
Công tử tuấn tú chứng kiến Chu Chỉ Nhược trong phòng, lập tức nhãn tình sáng lên:
– Tỷ tỷ thật sự đúng là thiên tư quốc sắc, Điêu Thuyền, Tây Thi nếu đứng trước mặt tỷ tỷ, chỉ sợ vẫn phải thấy kém sắc…
“Thật buồn nôn, thổi phồng như vậy mà nghe được…” Tống Thanh Thư ác hàn không thôi, nghĩ thầm mình đã đủ biết dỗ dành nữ nhân, thế nhưng là so với tên này, quả thực là tiểu vu kiến đại vu, Chu Chỉ Nhược tuy rằng xinh đẹp, nhưng muốn nói thắng được Điêu Thuyền, Tây Thi, cũng không tránh khỏi quá khoa trương đi chứ.
Đám nha hoàn cũng là thức thời hiểu rõ tình hình, thấy công tử cùng Chu Chỉ Nhược dựng lên lời nói, liền không lưu lại nữa, mà trao đổi ánh mắt, âm thầm thối lui ra khỏi ngoài phòng, đóng cửa lại.
– Điêu Thuyền, Tây Thi sao?
Chu Chỉ Nhược hừ nhẹ, trong giọng nói tràn ngập mỉa mai chi ý…
– Công tử cầm một chiêu này lừa gạt nữ nhân sao?
– Trời đất chứng giám, nếu tỷ tỷ thật sự không có có lấy tuyệt sắc dung mạo như vậy, ta há lại lại nói thế sao?
Công tử vươn tay thề nói…
– Nếu ta có một câu nói ngoa, thì sẽ chết không yên lành…
Tống Thanh Thư tròng mắt hơi híp, nghĩ thầm “Cho ngươi cứ thề loạn, nếu là lát nữa ngươi có cái gì cử động quá đáng, ta sẽ lập tức cho lời thề của ngươi trở thành sự thật…”
Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú cau lại:
– Đúng là ngả ngớn không có đức hạnh…
Nào ngờ công tử kia không giận, ngược lại còn cười, trơ mặt ra nói:
– Tỷ tỷ làm sao biết hay như vậy? Trưởng bối nhà ta cũng là đánh giá ta như thế đấy, xem ra chúng ta quả nhiên là trời sinh duyên phận a.
Chu Chỉ Nhược tay áo bay múa, thân người không lộ dấu vết cùng đối phương giữ vững khoảng cách, hỏi dò:
– Xem ra công tử rất sợ trưởng bối trong nhà?
Gặp Chu Chỉ Nhược đang tự bảo vệ mình, Tống Thanh Thư thu tay về, một chốc lát này hắn cũng hiểu rõ Chu Chỉ Nhược là đang tìm hiểu thăm dò đối phương, nên cũng không vội quấy rầy nàng.
Nghe được nàng nhắc đến trưởng bối trong nhà, trong ánh mắt công tử rõ ràng hiển lộ ra vài phần sợ hãi, bất quá rất nhanh che giấu qua, hặc hặc cười nói:
– Trăm thiện hiếu thuận làm đầu, tôn kính trưởng bối trong nhà cũng không có gì sai…
– Ta thấy người trên đảo tựa hồ rất sợ công tử, chắc hẳn thân phận công tử rất tôn quý?
Chu Chỉ Nhược tiếp tục thăm dò nói.
– Đêm nay hoa dưới ánh trăng, trò chuyện những thứ này không hợp với phong cảnh rồi…
Công tử có chút không kiên nhẫn trả lời vấn đề này, dang ra hai tay liền muốn tới ôm nàng…
– Chờ bổn công tử trước nếm cái diệu dụng của tỷ tỷ xong, nếu tỷ tỷ có thể hầu hạ ta được thoải mái sung sướng đấy, tỷ tỷ có vấn đề gì, ta cũng có thể đầu đuôi gốc ngọn mà trả lời cho tỷ tỷ…
Tống Thanh Thư cười lạnh, nhanh như vậy liền chân tướng phơi bày rồi, hắn đương nhiên không thể ngồi xem đối phương chiếm tiện nghi Chu Chỉ Nhược, liền vận khí định ra tay.
Mắt thấy công tử kia dang hai tay xông tới, Chu Chỉ Nhược trong mắt hàn quang lập lòe, trong tay áo ngón trỏ khẽ nhếch cong lại, hiển nhiên nàng cũng là thật sự nổi giận, ý định sử dụng ra Cửu Âm Bạch Cốt Trảo uy lực cực lớn kia.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một hắc y nhân thân hình giống như như thiểm điện theo ngoài cửa sổ phóng vào, một chưởng đặt tại phía trên hậu tâm công tử kia, công tử kia trên mặt còn mang theo nụ cười hương diễm, chợt thân người tựu chẳng khác gì đống bãi bùn nhão té ngã trên mặt đất.
Hắc y nhân một kích đánh trúng, cũng không lưu lại nữa, tựa như u linh nhảy ra ngoài, im hơi lặng tiếng biến mất tại trong bóng đêm, chỉ để lại trong phòng hai người trợn mắt há hốc mồm.
Bất kể là Tống Thanh Thư hay là Chu Chỉ Nhược, vốn là ý định đối với công tử kia ra tay, bởi vậy khi nhìn thấy hắc y nhân xông tới công kích công tử kia, phản ứng đầu tiên là cho rằng hắc y nhân đó là minh hữu, nào biết được hắn lại ra tay tàn nhẫn như vậy, trong nháy mắt đoạt lấy tính mạng cẩm y công tử kia, chờ đến hai người kịp phản ứng, thì hắc y nhân đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi.
Chu Chỉ Nhược ý thức được cái gì, sắc mặt đại biến, đang chuẩn bị đuổi theo, bỗng nhiên bên ngoài sân truyền đến âm thanh tiếng động lớn náo loạn:
– Có thích khách… có thích khách…
– Mau vào xem công tử thế nào…
Nghe được một đám người chạy qua bên này, Chu Chỉ Nhược âm thầm kêu hỏng bét, nàng biết rõ cẩm y công tử quan hệ trọng đại, lúc này bị chết ở trong phòng mình, vậy thì có nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch. Coi như là ăn ngay nói thật, người Hiệp Khách đảo cũng sẽ không tin tưởng, nhất định sẽ trước đem nàng bắt giữ, nghiêm hình tra hỏi.
Chu Chỉ Nhược làm gì nguyện ý ngồi chờ chết, hàm răng khẽ cắn, định liều lĩnh phá vòng vây phóng ra ngoài, bỗng nhiên đầu vai bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại, nàng mặt mày biến sắc, liền vừa muốn phản kích, thì nghe được một thanh âm quen thuộc:
– Chỉ Nhược, là ta…
Chu Chỉ Nhược không thể tin quay đầu lại đi, nhìn qua lên trước mắt nam nhân quen thuộc, thân thể mềm mại run lên:
– Thanh Thư…
– Những lời nói lát nữa chậm rãi rồi hãy nói.
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng hôn xuống môi của nàng, đồng thời ống tay áo phất một cái, đem cửa sổ đóng lại, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh thi thể cẩm y công tử kia ngồi chồm hổm xuống, dùng nội lực lột da mặt hắn làm mặt nạ, sau dán lên trên mặt mình…
Ngay vào lúc này, người hiệp Khách đảo đã chạy tới ngoài cửa, cộc cộc cộc bắt đầu gõ cửa:
– Công tử… công tử…
Tống Thanh Thư vội vàng ra hiệu Chu Chỉ Nhược:
– Nhanh lên giường…
– Hả?
Chu Chỉ Nhược khuôn mặt trắng noãn một thoáng liền nhiễm lên một tầng đỏ ửng.