Phần 189
Giống như cách hồng y nữ tử lựa chọn dùng song chưởng chống đỡ, Tống Thanh Thư cũng vươn tay đẩy ra, vừa cùng đám người này tiếp xúc, trong nháy mắt cảm thấy một cỗ đại lực truyền đến.
Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, Cái Bang rõ ràng không có nhiều cao thủ, lại có thể sừng sững trong giang hồ nhiều năm như vậy, trở thành một đại bang, quả nhiên có môn đạo, trận pháp Kiên Bích này cùng trận pháp Hợp Kích của Mật Tông có cách đánh tuy khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau kỳ diệu.
Mật Tông dùng để bí pháp đem tất cả công lực mọi người chồng lên tại trên thân một người, Cái Bang trận pháp Kiên Bích tuy rằng không có chồng lên nội lực như vậy, thế nhưng lợi dụng thể trọng cùng công kích một lượt để bù đắp, bởi vậy hiệu quả cũng không kém là bao nhiêu.
Đương nhiên lấy tu vi Tống Thanh Thư, hơn mười người hảo thủ Cái Bang hợp lực cũng không thắng được hắn, chỉ cần kình lực tung ra, thì những người này nếu không gãy xương thì chính là trọng thương, bất quá cân nhắc đến chuyện lần này hoàn toàn là do hồng y nữ tử gieo gió gặt bão, hắn cũng là không muốn đả thương người, bởi vậy dùng Niêm Tự Quyết, dựa theo thế công kích của Cái Bang từ phía sau lưng giật lại, đám người kia trong nháy mắt trọng tâm bất ổn, mà lúc này sau lưng Tống Thanh Thư lại có mặt khác đám người công kích tới, thu lại chân không kịp, hai nhóm liền đụng vào nhau, lập tức người ngã ngựa đổ.
Thời gian trong nháy mắt tên trưởng lão kiến thức rộng rãi, vội vàng ngăn lại đám người còn dư lại dưới tay:
– Nguyên lai hôm nay gặp cao thủ, các hạ có thể lưu lại cho một con đường…
Tống Thanh Thư cười khẽ:
– Như thế nào, còn muốn đi tìm thêm cao thủ đến tràng tử này sao?
Tên trưởng lão mặt mo màu đỏ:
– Không dám.
Tống Thanh Thư phất phất tay:
– Các ngươi đi thôi, ta cùng Cái Bang cũng coi như có chút nguồn gốc, sẽ không làm khó các ngươi.
Hắn lúc này trong đầu lại xuất hiện Hoàng Dung kiều mị dung nhan ôm chặt thân hắn rên rỉ, lúc hắn bế nàng trong tư thế đối diện vừa đi vừa giao cấu, nghĩ thầm nàng nếu biết mình vì một nữ nhân xa lạ mà làm khó xử đồ tử đồ tôn của nàng, cũng không biết nàng có tức giận hay không…
Tên trưởng lão gặp võ công của hắn mặc dù cực cao, nhưng khách sáo hữu lễ, tự nhiên hiểu được thấy tốt thì lấy, cùng hắn chắp tay hành lễ, sau đó liền dẫn các đệ tử lẫn nhau dắt díu lấy lui xuống.
Chờ người Cái Bang lui đi, Tống Thanh Thư giải huyệt đạo cho hồng y nữ tử, còn chưa kịp nói cái gì, đối phương lại chất vấn:
– Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác…
Tống Thanh Thư giật mình, thấy nàng thở phì phì trừng tròng mắt, dường như bị hắn làm hỏng mất chuyện gì tốt vậy…
Sau khi hừ lạnh, nàng liền quay người rời đi.
– Đứng lại…
Tống Thanh Thư nhàn nhạt nói.
– Như thế nào, còn muốn ta phải quỳ xuống tạ ơn sao?
Hồng y nữ tử lạnh lùng nói ra.
Tống Thanh Thư lắc đầu, nữ nhân này nhất định là từ nhỏ được nuông chiều, khiến cho hỉ nộ vô thường:
– Không cần, bất quá chuyện hôm nay bởi vì cô nương tạo dựng ra, trong tửu điếm này hư hao nhiều đồ vật như vậy, dù sao cũng phải bồi thường tổn thất cho lão bản mới phải.
Nghe hắn nói, cô nương kia sắc mặt màu xanh màu đỏ, từ trong lòng móc ra đĩnh vàng ném tới trên mặt đất:
– Những thứ này bồi thường cho bọn họ cũng đủ rồi.
Nói xong liền nhảy ra ngoài cửa sổ, rất nhanh biến mất tại góc đường.
– Cảm ơn công tử.
Lão bản tửu điếm chạy đến đối với Tống Thanh Thư mang ơn…
– Tiểu nhị, nhanh mang cho công tử vò rượu ngon.
– Không cần đâu…
Tống Thanh Thư mỉm cười, chuyện cho tới bây giờ hắn đâu còn có tâm tình uống rượu nữa, lưu lại thỏi bạc liền bồng bềnh đi xa.
“Mình thật đúng là giả nhân giả nghĩa a” đi tại trên đường phố, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán, hắn những năm qua đêm gõ cửa quả phụ lừa gạt nam bá nữ chủ các loại cũng không ít, như thế nào cũng không phải là người tốt, chính mình bây giờ lại điển hình trở thành kỹ nữ còn muốn dựng đền thờ a.
“Mặc kệ nó, ta cứ tâm an là được.” Bất tri bất giác Tống Thanh Thư đi tới Thị Ngự Sử Tiền phủ.
Lúc trước vắt hết óc cũng chưa nghĩ ra nói như thế nào thế thuyết phục Sử Di Viễn hỗ trợ phát động vạch tội Vạn Sĩ Tiết, nghĩ tới nghĩ lui ý thức được chủ yếu là hắn thiếu khuyết tin tức, bản thân Sử Di Viễn là người như thế nào thì cũng không biết, thật sự là có chút khó xử.
Lần lượt bái thiếp không bao lâu, người gác cổng liền đường chạy chậm quay trở lại:
– Tống công tử, lão gia mời công tử đi vào.
“Xem ra vận khí không tệ, không giống như lúc trước tại phủ Lý Thủ Trung phải đợi lâu như vậy.”
Tống Thanh Thư khẽ cười, bất quá làm cho hắn lưu tâm chính là, lúc người gác cổng mời hắn vào nhà gặp lão gia, thời điểm đó biểu lộ có chút kỳ quái, hắn định hỏi rõ ràng một chút, bất quá rất nhanh có gã sai vặt đi ra dẫn đường, nên không có cơ hội hỏi.
“Cũng được, coi như là đầm rồng hang hổ thì như thế nào.” Tống Thanh Thư nhún vai, đem sự nghi ngờ ném qua sau đầu.
Đem Tống Thanh Thư dẫn tới trước một cái thư phòng, gã sai vặt nói cho hắn biết lão gia ở bên trong đang chờ liền cáo lui.
Lúc đẩy cửa thì hắn liền giật mình, lúc trước tại trên triều đình hắn và Sử Di Viễn có gặp mặt qua, nên nhớ kỹ tướng mạo của lão, mà trong thư phòng đang đứng đấy đó là hồng y nữ tử lúc trước tại trong tửu điếm…
– Là ngươi?
– Là cô nương?
Hai người đều đồng thanh nói.
– Ngươi chính là Tống Thanh Thư?
Hồng y nữ tử dường như không có chút nào nhớ đến chuyện phát sinh lúc trước tại trong tửu điếm, chạy tới đi quanh người hắn dò xét, vừa quan sát vừa gật đầu…
– Khó trách võ công cao như vậy…
– Cô nương là…
Tống Thanh Thư trong lòng đã có suy đoán.
– Sử Di Viễn là phụ thân của ta…
Hồng y nữ tử trả lời làm cho Tống Thanh Thư đầu hắc tuyến, nào có nữ nhi nào lại gọi thẳng tính danh của phụ thân ra như vậy, bất quá cân nhắc đến tính tình nàng tùy tiện, thì cũng là bình thường trở lại.
– Thì ra cô nương chính là Tương Vân tiểu thư.
Sử Di Viễn chỉ có một nhi nữ, cho nên mới trở thành hòn ngọc quý trên tay, đây là sự tình mà trong Lâm An thành mọi người đều biết, bởi vậy nàng mặc dù không có giới thiệu tính danh, Tống Thanh Thư cũng đã biết rõ.
– Nghe nói ngươi tối hôm qua lên trời cầu mưa, có thể hay không nói cho ta biết ngươi làm sao làm được như vậy?
Sử Tương Vân nháy mắt to, tò mò nhìn qua Tống Thanh Thư.
– Đây chẳng qua là trùng hợp mà thôi, ta là người có vận khí tốt mà.
Cho dù dùng để phủ lên sắc thái thần bí vẫn là rất hữu dụng, Tống Thanh Thư không có ngu ngốc đối với người xa lạ không thân thiết mà nói ra…
– Ta cũng đoán là như thế…
Sử Tương Vân nghe qua như có tảng đá trong lòng rơi xuống đất, trên mặt thậm chí bằng thêm thêm vài phần kiều mị vui vẻ.
Tống Thanh Thư nhịn không được cười lên, nha đầu này chắc là vì tình lang của mình lo lắng, sợ có người so với ý trung nhân của nàng ưu tú hơn đây…