Phần 188
Lúc trước Tống Thanh Thư đánh giá hồng y nữ tử này có võ công không tệ, đúng là không sai, không nói là trong võ lâm, nếu nàng lăn lộn có làm ra cái trò gì, nhưng ít nhất đối phó với mấy đệ tử Cái Bang là chà xát có thừa.
Những người kia còn không thấy rõ ràng đồng bọn đã bị tát tay, thì hồng y nữ tử đã quay trở lại vị trí.
– Tiện nhân muốn chết…
Mấy tên đệ tử Cái Bang rốt cuộc kịp phản ứng, nhao nhao tức giận mắng lấy xông tới.
Chỉ tiếc là đến nhanh, lúc lui còn nhanh hơn, không có qua mấy hiệp liền đã bị hồng y nữ tử đánh cho mặt mũi bầm dập, ngã xuống mà rút về.
– Dừng, đánh nhau kiểu này không có hứng thú…
Hồng y nữ tử phủi tay, nói.
– Có bản lĩnh thì ngươi ở chỗ này chờ đi…
Đám người Cái Bang giúp đỡ lẫn nhau hướng dưới lầu chạy đi…
– Đợi thì đợi, mặc kệ có bao nhiêu người, bổn cô nương ngày hôm nay liền đánh hết…
Hồng y nữ tử lơ đễnh hừ một tiếng.
Nhìn xem đám người kia xám xịt đào tẩu, Tống Thanh Thư lắc đầu, loại hành vi này đánh không thắng còn muốn đi gọi viện binh, nếu để cho Hoàng Dung biết rõ nàng có đám thủ hạ làm uất ức mình như vậy, không biết nàng sẽ biểu lộ như thế nào.
Bất quá dựa vào nhiều người để thủ thắng thì xưa nay là truyền thống của Cái Bang, Tống Thanh Thư cũng bình thường trở lại.
– Cô nương chưa rời đi sao?
Thấy cô nương này vẫn là an tọa, Tống Thanh Thư nhịn không được hỏi.
– Ta tại sao phải đi chứ…
Nàng hừ một tiếng.
Tống Thanh Thư nhắc nhở:
– Vừa rồi những người Cái Bang kia, bọn hắn trở về kéo đến viện binh, nếu là dẫn đến cửu đại trưởng lão, hoặc là mang đến nhiều đệ tử kết xuống thành Đả Cẩu đại trận, thì cô nương sẽ gặp nguy hiểm đấy…
– Hừ… chưa đánh qua làm sao mà biết nguy hiểm hay không?
Cô nương kia đáp…
Tống Thanh Thư lắc đầu, không khuyên nữa, cô nương này rõ ràng mỹ mạo xinh đẹp, nhưng mà tác phong rất phóng khoáng như nam nhân, thật sự là thú vị.
Hai người thì cứ như vậy không có trò chuyện thêm nữa, không biết là xuất phát từ ăn ý hay là cái gì, Tống Thanh Thư không có hỏi thăm tên họ của đối phương, nàng cũng không có nghe ngóng thân phận Tống Thanh Thư, qua không bao lâu, từ đầu bậc đùng đùng truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh một nhóm lớn Cái Bang xúm lại.
– Yêu nữ ở bên kia…
Không biết là người nào rống lên, bầy đệ tử Cái Bang cầm lấy trúc côn đem nàng bao bọc vây quanh, thực khách trên lầu nhìn thấy tình thế không đúng liền nhao nhao tính tiền, qua mấy hơi thở công phu liền bỏ chạy sạch sẽ.
Tống Thanh Thư quét mắt, lần này tới mặc dù không có cửu đại trường lão, nhưng tên cầm đầu trên thân có túi, thoạt nhìn võ công không kém, hơn nữa lần này tới nhiều người như vậy, trong đó không thiếu hảo thủ, đối diện vị cô nương này chỉ sợ là khó khăn rồi.
– Yêu nữ, đả thương huynh đệ của chúng ta rõ ràng còn dám ở lại tại chỗ này, thật sự là rất can đảm…
Tên cầm đầu phẫn nộ quát.
Hồng y nữ tử cười nhạo:
– Các ngươi người của Cái Bang chỉ có há mồm là lợi hại mà thôi…
Câu này lập tức phạm vào nhiều người cùng tức giận, người Cái Bang trong nháy mắt liền xông tới, hồng y nữ tử rút ra đem những chiếc đũa liền bắn đi.
– Thủ pháp cũng không tệ, chỉ là công lực chưa đủ.
Tống Thanh Thư âm thầm bình phẩm, chuẩn độ cùng kỹ xảo đều đã có, có thể tại trong chớp nhoáng này lại bắn trúng được nhiều người như vậy, nhưng chỉ là làm cho những tên Cái Bang bị thương nhẹ, cũng không có mất đi sức chiến đấu.
Bất quá cũng đủ làm cho bọn hắn luống cuống tay chân, hồng y nữ tử thừa dịp rối loạn công tới, đệ tử Cái Bang lại kêu la thảm thiết liên tục.
Chỉ là đối phương nhân số quá nhiều, hơn nữa có tên trưởng lão tọa trấn, rất nhanh liền từ trong hỗn loạn trấn định lại, ổn định trận hình.
– Kết ra Kiên Bích trận…
Tên trưởng lão cao giọng hô, sau đó mang theo hơn mười bang chúng xếp thành trước sau hai nhóm, mọi người cánh tay kéo lại, mười sáu, mười bảy người kết thành một khối kiên bích, phát ra tiếng hô, đột nhiên cúi đầu hướng hồng y thiếu nữ mãnh liệt xông tới…
Hồng y thiếu nữ kinh hãi, nào để cho bọn này ăn mày này dính thân, lách mình phía bên trái nhảy ra, nào ngờ hai bên lại có hai bang chúng dường như chờ ở nơi đó lao đến.
Hồng y thiếu nữ gặp chiến pháp quái dị, đôi mi thanh tú nhăn lại, chờ cho khối kiên bích này đến gần, không lùi tránh, song chưởng đột phát, hướng phía trong trên thân người đám Cái Bang đẩy đến…
Nàng lúc trước đã cùng những tên Cái Bang này giao thủ, biết rõ bọn hắn công lực cùng mình kém xa, vốn định dùng chưởng đem đối phương chấn khai, ai ngờ trận Kiên Bích này hợp hơn mười người có thể trọng, thì nàng làm gì mà đẩy chuyển khai thông chấn mở ra được…
Lực lượng từ trung tâm khối kiên bích, bỗng nhiên, hai cánh bọc lại đánh lên, Hồng y nữ tử bị lảo đảo, bị cổ cự chưởng lực đụng phải sắp ngã sấp xuống, nàng vội vàng chân trái điểm, trong phút chốc phóng lên, theo bức tường người định nhảy vọt qua, vòng eo uốn lượn độ cong khoa trương, có thể thấy được thân thể nàng dẻo dai kinh người hạng gì.
Hồng y thiếu nữ thân thể chưa rơi xuống đất, thì trước mặt lại là lấp kín bang chúng xếp cất thành khối Kiên Bích vọt tới, nàng hít một hơi, chân phải chạm xuống đất, tới ranh giới lại phóng qua trên đầu mọi người, há biết khối Kiên Bích kia cứ lấp kín bắt lấy, dường như vô cùng vô tận, trước hướng đối phương phóng qua, lập tức chuyển tác hậu đội, lăn lăn lộn lộn chận lấy, trong tửu điếm địa thế nhỏ hẹp, không gian có thể tránh né cũng không có bao nhiêu, hồng y nữ tử cuối cùng quả bất địch chúng, đến lúc này đã thành bó tay chờ trói.
Tống Thanh Thư thấy được trước mắt sáng, đây chính là xạ điêu lúc đầu trên đại hội Quân Sơn, trận pháp này thiếu chút nữa đã đem Quách Tĩnh, Hoàng Dung vây bắt, quả nhiên có chút môn đạo.
Mắt thấy không gian càng lúc càng nhỏ, hồng y thiếu nữ cũng hoảng loạn, đáng tiếc nàng càng bối rối thì chiêu thức của Kiên Bích trận càng biến hình càng lợi hại, dù sao nàng cũng không có trải qua rèn luyện máu lửa, nên rất khó trong thời khắc nguy cơ mà ổn định tâm tư để triển khai.
Rốt cuộc, hồng y nữ tử song quyền nan địch tứ thủ, toàn thân bị những cây trúc bổng vây khốn, trong nháy mắt liền bị phong bế huyệt đạo, không có cách nào di động mảy may.
– Yêu nữ, ngươi còn kiêu ngạo không a?
Tên trưởng lão liền tát cho hồng y nữ tử một bạt tay.
– Xú lão đầu, ngươi sẽ vì cái tát tay mà trả giá đại giới đấy.
Hồng y thiếu nữ hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
Tên trưởng lão cười lạnh nói:
– Ta trà trộn giang hồ nhiều năm như vậy, dọa lớn vậy sao?
Vừa dứt lời lại là bàn tay giơ cao định tát tiếp.
Nhưng lần này bàn tay mới đánh tới nửa đường rốt cuộc không đánh xuống được nữa, nguyên lai đã bị người trẻ tuổi ngăn lại.
Tống Thanh Thư nhíu mày:
– Các ngươi lấy nhiều khi ít thì cũng thôi, còn đối đãi với một cô nương như vậy, chỉ sợ làm trái với hiệp nghĩa chi đạo a…
Lúc trước thấy nàng da trâu hò hét, hắn còn tưởng rằng nàng còn có chuẩn bị chiêu trò gì ở phía sau, kết quả nhìn hồi lâu phát hiện nàng ngoại trừ đem ánh mắt trợn thật lớn, hoàn toàn không có cách nào phản kháng.
Dù sao cũng đã ăn cơm uống qua rượu đấy, Tống Thanh Thư vẫn không đành lòng nàng bị một đám nam nhân khi dễ.
– Mắc mớ gì tới ngươi, ngươi là người phương nào?
Tên trưởng lão mấy lần ý đồ rút tay ra, kết quả không chút sứt mẻ, biến sắc.
– Hắn và yêu nữ này chính là đồng bọn đấy, mới vừa rồi còn tại trên bàn uống rượu nói chuyện hàn huyên.
Mấy tên Cái Bang lúc trước bị đánh trong nháy mắt liền nhận ra hắn.
Tên trưởng lão biết rõ hôm nay lấy không cách nào bỏ qua, trầm giọng quát:
– Động thủ…
Đám người sớm có chuẩn bị, nghe được chỉ lệnh liền lập lại chiêu cũ, đoàn người theo hướng Tống Thanh Thư lao đến.
Nào ngờ Tống Thanh Thư không tránh không né, vẫn đứng tại chỗ mắt lạnh nhìn đối phương xông lại, tên trưởng lão trong lòng mừng thầm, nghĩ mười mấy người công lực hợp lại, hơn nữa mười mấy người này thể trọng to lớn dùng công kích, bất luận võ công của ngươi cao đến mấy cũng ngăn cản không nổi.