Phần 185
– Bất quá biển người mênh mông, nàng thất lạc thời điểm còn nhỏ như vậy, bây giờ còn hay không ở trên nhân thế cũng không biết…
Lý Thủ Trung rất nhanh từ tâm tình kích động tỉnh táo lại, Tống Thanh Thư bổn sự hoàn toàn chính xác rất mạnh, nhưng dù sao thời gian qua lâu như vậy, tìm được đại nữ nhi độ khó chỉ sợ so với lên trời cầu mưa còn khó hơn hơn mấy phân.
– Lệnh thiên kim đương nhiên vẫn còn tại nhân thế…
Tống Thanh Thư khóe miệng hơi hơi giơ lên, không chỉ vẫn còn nhân thế, hơn nữa sinh hoạt trôi qua còn khá tốt…
– Thật sự sao?
Lý Thủ Trung lập tức kích động vô cùng, cho tới nay trong lòng của lão đều rất mâu thuẫn, trên tình cảm rất muốn tìm được nhi nữ, thế nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, coi như là nhi nữ còn sống, chỉ sợ đã bị bán vào thanh lâu, nếu là tìm trở về một nữ nhân phong trần, chỉ là làm cho Lý gia hổ thẹn xấu hổ mà thôi, lúc này nghe nói nhi nữ trôi qua rất khá, lão có thể nào không vừa mừng vừa sợ.
Lý Hoàn cũng là kinh hỉ, từ nhỏ đến lớn, nàng thường xuyên trông thấy mẫu thân cầm lấy y phục đại tỷ khi còn bé mà ngẩn ngơ, ngồi im cả buổi, còn thường xuyên lau nước mắt, nếu như thật sự tìm được đại tỷ, mẫu thân ở dưới suối vàng có biết, thì có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.
– Công tử làm sao biết được rõ ràng như vậy?
Không kiềm được Lý Hoàn nghi ngờ, bởi vì lúc trước nàng nhắc lên chuyện này, đối phương một chút phản ứng cũng không có, hiện tại bỗng nhiên nói như vậy, khó tránh khỏi sẽ làm cho người hoài nghi, hắn có phải hay không phải vì muốn Lý gia hỗ trợ, nên mới ăn nói lung tung như vậy…
– Bởi vì tại hạ nhận thức tỷ tỷ của phu nhân…
Tống Thanh Thư trong đầu liền hiện lên một thân thể trần truồng xinh đẹp, nhưng là một đóa hoa hồng có gai.
– Công tử thật sự nhận thức nàng sao?
Lý Thủ Trung kích động đi tới nắm lấy cánh tay Tống Thanh Thư, bất quá lão dù sao thân là tế tửu Quốc Tử Giám, có thể nói là kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt hồ nghi mà hỏi…
– Thế nhưng làm sao công tử biết nàng là nữ nhi của ta?
Điều này cũng không trách được lão hoài nghi, phải biết rằng đại nữ nhi thất lạc vào lúc chỉ là mới mấy tuổi, bây giờ đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, bởi vì cái gọi là nữ đại thập bát biến, hôm nay coi như là nữ nhi đứng ở trước mặt mình, lão chỉ sợ cũng không nhận ra được, vì sao đối phương có thể chắc chắn như vậy?
– Chuyện này là nhờ dựa vào nhị tiểu thư.
Tống Thanh Thư cười nhìn về phía Lý Hoàn.
– Ta?
Lý Hoàn cảm thấy Tống Thanh Thư tươi cười thì mặt nàng có chút nóng lên, lập tức hiện lên đỏ ửng.
– Đúng vậy, lần đầu tiên thời điểm gặp phu nhân, tại hạ đã cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời không nhớ ra được, thẳng đến lúc mới vừa rồi, khi nhìn thấy bộ dạng phu nhân tức giận, thì giống như khuôn đúc một người bằng hữu của tại hạ đấy, lúc đó tại hạ mới mới phản ứng ra…
Tống Thanh Thư mỉm cười, liên hệ lúc trước nghe nhắc đến vị đại tỷ, tính toán niên kỷ vừa vặn cùng vị bằng hữu kia tương xứng.
Nghe hắn nói đến mình vừa rồi tức giận, Lý Hoàn thẹn thùng cúi đầu.
– Không biết vị bằng hữu kia đang ở nơi nào, công tử có thể mang ta đến, để cho chúng ta nhìn xem?
Lý Thủ Trung vội vàng hỏi.
Tống Thanh Thư không trả lời, chỉ là nhìn lại lão mà cười híp mắt…
Tại triều đình trà trộn nhiều năm, Lý Thủ Trung trong nháy mắt liền đã minh bạch ý tứ của đối phương, hiển nhiên hắn dùng chuyện này để làm thẻ đánh bạc đổi lấy sự trợ giúp của mình.
Lý Thủ Trung chần chờ, lão sở dĩ không muốn giúp hắn, nguyên nhân kỳ thật như vừa rồi đã nói, vì một vân đề hư vô mờ mịt, không có đáng giá bốc lên lớn mạo hiểm như vậy.
Lại vừa nghĩ tới thê tử những năm trước lấy nước mắt rửa mặt, lúc lâm chung còn có phó thác, Lý Thủ Trung cắn răng:
– Tốt, chỉ cần công tử giúp ta tìm được nhi nữ, ta liền đáp ứng giúp…
Lão đã đem quan hệ lợi hại trong đó suy nghĩ rành mạch, năm đó vụ án của Nhạc Phi mặc dù là do hoàng thượng bày mưu đặt kế, nhưng bên ngoài đầu sỏ gây nên là Tần Cối, Vạn Sĩ Tiết, Trương Tuấn, ngay từ đầu lúc đó đã không muốn đem dư luận hướng đến trên thân hoàng đế, vì thế nếu bây giờ giúp hắn thì có lẽ không có vấn đề gì…
Về phần Cổ gia bên này, Lý Thủ Trung nhìn nhìn nhi nữ bên cạnh, thầm thở dài một hơi, nếu Cổ Châu tráng niên không mất sớm, nhi nữ mình không phải thủ tiết, thì nàng cũng sẽ không lẫn vào cái sự tình này, cũng không cần mình phải mắc công tiện nghi cho Cổ gia kẻ thù chính trị với Hàn Thác Trụ.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Không có vấn đề, vãn bối có thể nói cho Lý đại nhân biết tung tích đại nữ nhi, bất quá phải đợi đến chuyện này kết thúc xong cái đã…
Lý Thủ Trung cau mày:
– Không được, nếu đến lúc đó công tử không nhận nợ thì làm sao bây giờ, công tử phải nói cho ta biết trước.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Nếu là nói cho Lý đại nhân biết, nhỡ Lý đại nhân bội ước mà nói, vãn bối cũng đúng không có cách nào, ai bảo vãn bối và đại nữ nhi của Lý đại nhân là bằng hữu, vãn bối cũng không tiện làm khó dễ Lý đại nhân, vì vậy cần lý đại nhân trước làm việc này, dựa vào thanh danh địa vị của vãn bối, tuyệt sẽ không làm cái loại sự tình nói không giữ lời.
Lý Thủ Trung sắc mặt âm tinh biến hóa, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, dường như đang phán đoán đối phương đến tột cùng là thật sự biết rõ cái gì, hay là nói ngoa lừa gạt mình, thật lâu sau đó mới vừa nói:
– Được… ta trước hoàn thành sự tình vừa mới nói, nếu như sau này biết được công tử lừa gạt ta, thì ta sẽ liều mạng với bộ xương già này, sẽ cùng công tử đem sổ sách tính toán cho rõ ràng…
Tống Thanh Thư dáng vẻ mây trôi nước chảy tươi cười:
– Yên tâm đi, coi như là vãn bối vì vị bằng hữu kia mà giúp nàng nhận tổ quy tông, vãn bối sẽ không nuốt lời đấy.
Đến lúc này, hắn còn có sự tình khác muốn làm, liền hướng phụ tử hai người cáo từ rời đi.
Chờ Tống Thanh Thư đi rồi, Lý Thủ Trung nhìn qua bóng lưng hắn mà ngẩn người, thì thầm hỏi:
– Con cảm thấy hắn thật sự biết rõ tung tích của đại tỷ con hay là lừa gạt chúng ta?
– Có thể hắn biết…
Lý Hoàn lúc này cũng là trong lòng không có đáy, bất quá bên trong tiềm thức không muốn tin tên nam nhân phong thần tuấn lãng này là cái loại ti tiện lừa đảo…
– Hy vọng là như thế.
Nghĩ đến đêm qua đối phương thần tích kinh thế hãi tục, Lý Thủ Trung trong tâm lập tức nhiều thêm vài phần tin tưởng, sau đó áy náy đối với Lý Hoàn nói ra…
– Con khó được về nhà một chuyến, phụ thân lại không có thời gian hàn huyên cùng với con, phụ thân bây giờ muốn đến Kiêm Sơn Thư viện hoạt động trước một chút…
Lý Hoàn hiểu chuyện gật đầu:
– Phụ thân mau đi đi, sự tình tỷ tỷ quan trọng hơn.
– Ai, nếu tam muội của con hiểu chuyện giống như con thì tốt rồi.
Nhìn xem nữ nhi, khắp nơi vì người khác suy nghĩ, Lý Thủ Trung lại thở dài một hơi, trong nhà có tam muội của Lý Hoàn là làm cho lão cầm nát tâm, từ nhỏ đối với nữ công thi thư thì hoàn toàn không có hứng thú, ngược lại đối với giang hồ lùm cỏ thì tràn đầy hướng tới, mới hơi lớn hơn một chút liền đã bỏ chạy ra ngoài đi lưu lạc chân trời góc biển, quanh năm suốt tháng cũng không có được mấy lần gặp mặt.
Lý Thủ Trung tự xưng là môn đệ thư hương, sinh ra một nữ nhi như vậy thì bị tức chết, nếu như không phải là bởi vì đại nữ nhi bị thất lạc, nhị nữ nhi mệnh đau khổ, làm cho trong lòng của lão áy náy, nói không chừng đã sớm đem tam nữ nhi này trục xuất khỏi cửa…
– Tam muội truy cầu theo ý thích của mình, kỳ thật có đôi khi con còn rất hâm mộ nàng đấy.
Lý Hoàn hai đầu lông mày lộ ra một tia nhàn nhạt ưu sầu.
Lý Thủ Trung ánh mắt buồn bã:
– Là phụ thân… xin lỗi con…
Lý Hoàn tươi cười:
– Chuyện này làm sao có thể trách phụ thân chứ, năm đó Lâm An thành có không biết bao nhiêu vị cô nương muốn được gả vào Cổ gia, phụ thân lập thành việc hôn nhân này mà làm cho không biết bao nhiêu người hâm mộ đây, muốn trách chỉ có thể trách con có mệnh đau khổ mà thôi.
Lý Thủ Trung mũi đau xót, nghe nàng mấy câu nói đó khiến cho suýt chút nữa rớt xuống nước mắt, vì để tránh xấu mặt cho tại trước mặt nàng, gấp gáp nói:
– Tốt rồi… tốt rồi, phụ thân đi trước đến viện Kiêm Sơn Thư đây…
– Muốn đối phó với Vạn Sĩ Tiết cũng không phải là dễ dàng như vậy…
Lý Hoàn bỗng nhiên mở miệng nói…
– Đợi cho con quay về Cổ phủ, sẽ đến gặp bà bà hóng gió, xem có thể hay không nói động đến Cổ gia cùng hỗ trợ, dù sao Vạn Sĩ Tiết cũng là kẻ thù chính trị của công công…
Nghe được lời nói nữ nhi, Lý Thủ Trung thân hình run lên, chính lão có một nhi nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại khéo hiểu lòng người, tuy nói nàng là nữ nhi phù hợp nhất, đáng tiếc chính là số mệnh không tốt, quá môn không bao lâu thì trượng phu chết rồi…
Lý Thủ Trung lắc đầu:
– Hãy là quên đi, bây giờ lại thêm Cổ phủ dính vào trong tình cảnh này thì có chút lúng túng, ta chỉ sợ…
– Yên tâm đi phụ thân…
Lý Hoàn đáp, những qua bà bà và các nàng kỳ thật cũng hiểu được là mắc nợ con, vì vậy điểm chuyện nhỏ này các nàng có lẽ sẽ không ngại giúp đỡ đấy, có Cổ gia hỗ trợ, kế hoạch của Tống Thanh Thư có thể thành công nhanh hơn, chúng ta cũng có thể mau chóng nhìn thấy tỷ tỷ.
– Vậy thì chính con hành sự tùy theo hoàn cảnh đi, ngàn vạn không được cưỡng cầu…
Nhi nữ càng là hiểu chuyện, Lý Thủ Trung trong tâm càng là lấp kín nỗi sợ, vội vàng lưu lại một câu nói, liền xuất phủ hướng đến viện Kiêm Sơn Thư…