Phần 180
Tống Thanh Thư lắp bắp kinh hãi:
– Tại hạ thiếu nợ cô nương cái gì hả?
Hoàng Sam Nữ Tử há to miệng, rồi lại cũng không nói đến lời nói, ngược lại sắc mặt lại ửng hồng, thật lâu sau đó mới nhỏ giọng nói ra:
– Ngươi chưa nói cho ta biết, tối hôm qua là làm như thế nào mà hô phong hoán vũ đấy.
Tống Thanh Thư lúc này mới nhớ tới tối hôm qua, nàng vì đáp án, thậm chí không tiếc còn hôn hắn một cái sự tình che ô tối hôm qua, không khỏi cười rộ lên.
– Không cho cười!
Hoàng Sam Nữ Tử giận dỗi.
– Hảo… hảo, không cười… không cười…
Tống Thanh Thư thấy nữ nhân trước mắt chuẩn bị hóa thành một con báo cái phẫn nộ, gấp gáp nói…
– Nếu như đã thu thù lao, tại hạ tự nhiên sẽ không quỵt nợ.
Hoàng Sam Nữ Tử sắc mặt lúc này mới hơi hơi hòa hoãn, thế nhưng là vừa nghĩ tới trong miệng hắn nhắc đến thù lao, trong lòng lại không được tự nhiên.
Tống Thanh Thư hắng giọng, lúc này mới bắt đầu giải thích nói:
– Cô nương chắc cũng biết vì sao trời mưa rồi chứ?
Hoàng Sam Nữ Tử đôi mi thanh tú cau lại rồi lắc đầu, cho dù nàng rõ ràng trời mưa là do Lôi Công Điện Mẫu các loại, nhưng chẳng qua là truyền thuyết thần thoại, thế nhưng cuối cùng như thế nào mới có thể trời mưa, nàng quả thật không biết.
Tống Thanh Thư cười giải thích nói:
– Mặt trời chiếu rọi tại cả vùng đất, hơi nước theo biển cùng hồ nước bốc lên, ở trên không gặp được lạnh lẽo liền ngưng tụ thành những giọt nước, những giọt nước này rất nhỏ, nhỏ đến mắt thường cũng nhìn không ra, tụ họp cùng một chỗ tạo thành mây…
– Đám mây là từ hơi nước hình thành?
Hoàng Sam Nữ Tử nhịn không được hỏi, cái gì bay lên trên trời các loại lời nói nàng nghe qua như lọt vào trong sương mù…
– Đương nhiên, tại hạ đã bay đến trên mây rồi đấy.
Tống Thanh Thư lại nghĩ tới hình ảnh ban đầu lúc ở Hắc Mộc Nhai cùng Đông Phương Mộ Tuyết một chỗ xuyên qua tầng mây, trên mặt kìm lòng không được hiện ra một tia nhu tình.
Hoàng Sam Nữ Tử thì cảm thấy hắn đang khoác lác, dù sao trong đầu nàng chỉ có thần tiên gì đó mới có thể đằng vân giá vũ, bất quá vừa nghĩ tới tình cảnh tối hôm qua hắn từng bước một hướng đi lên phía bầu trời, thì thở dài một hơi:
– Cũng đúng, ngươi ngày hôm qua dùng khinh công, muốn lên đến tầng mây cũng không là khó.
Nàng bỗng nhiên cau mày hỏi:
– Theo lời ngươi nói, tầng mây đều là những giọt nước tạo thành, vậy tại sao mưa lại không rơi xuống?
– Vừa rồi mới nói, những giọt nước rất nhỏ, nhỏ đến mắt người nhìn không thấy…
Tống Thanh Thư giải thích nói…
– Nếu như thường ngày cô nương nhìn thấy giọt nước, thì những giọt nước tạo thành mây nhỏ hơn một trăm vạn lần…
– Một trăm vạn gấp lần?
Hoàng Sam Nữ Tử thay đổi sắc mặt, thật sự không cách nào tưởng tượng một trăm vạn lần là một loại khái niệm như thế nào.
Tống Thanh Thư giải thích cho nàng:
– Những giọt nước nhỏ bala… bal… bala…
Hoàng Sam Nữ Tử cái hiểu cái không gật đầu, nàng đọc đủ thứ các loại thi thư, hơn nữa người lại thông minh, tuy rằng còn có rất nhiều chi tiết không rõ, nhưng đại khái nguyên lý thì xem như là đã hiểu.
– Thế nhưng là…
Hoàng Sam Nữ Tử bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng rực nhìn qua Tống Thanh Thư…
– Theo như lời ngươi nói, như vậy chỉ có chờ mây nhỏ đủ lớn thì mới có thể mưa xuống, thế nhưng ngày hôm qua như thế nào thời gian trùng hợp ngươi lại khống chế làm cho mưa xuống?
– Vấn đề này này còn phải nhờ có sự trợ giúp của cô nương đấy…
Tống Thanh Thư cười nói.
– Ta?
Hoàng Sam Nữ Tử mặt đỏ lên…
– Ta nào giúp ngươi được cái gì?
Nàng nghĩ thầm chuyện mưa vì sao rơi xuống nàng cũng không biết, như thế nào lại giúp đỡ được ngươi chứ?
– Cô nương đã quên ngày hôm qua giúp tại hạ màng đến cái túi đồ vật kia sao?
Tống Thanh Thư trong ánh mắt vui vẻ.
– Cái túi muối kia?
Hoàng Sam Nữ Tử cặp môi đỏ mọng giương thật to…
– Cái túi muối kia là dùng làm để mưa rơi xuống sao?
Ngày hôm qua nghe được đối phương yêu cầu, nàng không hiểu ra sao, bất quá xuất phát từ tín nhiệm thay hắn mang túi muối tới, về sau bị chuyện hô phong hoán vũ làm cho rung động, chuyện nhỏ này rất nhanh liền bị quên lãng, nào nghĩ lại cùng với chuyện mưa xuống có quan hệ.
– Bằng không thì tại hạ lấy muối để ăn sao?
Tống Thanh Thư cười cười, tiếp tục giải thích nói…
– Vừa rồi tại hạ đã nói mưa xuống là như thế nào hình thành, hơi nước phải tích luỹ được các loại bụi bặm cũng thật nhỏ chung quanh mới có thể hình thành giọt nước hoặc là băng tinh, mắt thường cũng không cách nào thấy được, nhưng nếu như không có chút ít bụi bặm này, cho dù có đầy đủ hơi nước, vẫn không có khả năng hình thành giọt nước mưa.
– Vì vậy ngươi hay dùng muối để thay thế các loại bụi bặm này?
Hoàng Sam Nữ Tử cực kỳ thông minh, rất nhanh liền suy ra.
– Đúng vậy…
Tống Thanh Thư gật đầu…
– Tại hạ phóng lên đến trên tầng mây, liền dùng công lực đem những hạt muối kia rải đều khắp ra ngoài, trong tầng mây hơi nước có ngưng kết hạch, tốc độ mưa xuống liền bị rút ngắn thật nhiều…
Tống Thanh Thư nói nói chợt phát hiện Hoàng Sam Nữ Tử chính ngơ ngác nhìn mình, liền cười lên:
– Tại hạ trên mặt có dính gì sao này?
Hoàng Sam Nữ Tử vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
– Ta trước kia không rõ cái gì gọi là học Cứu Thiên Nhân, hôm nay rốt cuộc đã kiến thức, ngươi không chỉ có võ công cái thế, rõ ràng còn tinh thâm…
– Những bổn sự này đều không đáng giá nhắc tới…
Tống Thanh Thư nghiêm túc…
– Kỳ thật ưu điểm lớn nhất của tại hạ là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong…
Hoàng Sam Nữ Tử vẻ mặt đang sùng bái nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn sẽ nói ra cái gì bổn sự vang dội cổ kim, cái nào ngờ tới là cái đáp án loại này, đỏ mặt gắt một cái:
– Ngươi lúc nào cũng không có đứng đắn…
Tống Thanh Thư buông tay:
– Nhìn cô nương vừa rồi vẻ mặt ham học hỏi, ta nếu cứ đứng đắn, thì cô nương sẽ bái tại hạ làm thầy, tại hạ không muốn cô nương hô là sư phụ đâu a…
– Vậy ngươi muốn ta hô ngươi là gì?
Hoàng Sam Nữ Tử há hốc mồm, đúng là vẫn còn không có đem những lời này nói ra, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên:
– Kỳ thật ta thật là muốn mời ngươi đến viện để dạy những thư sinh kia đấy.
– Ngàn vạn đừng…
Tống Thanh Thư đầu lắc giống như trống bỏi lắc…
– Các ngươi tại đây đều là đọc sách thánh hiền, dùng để khảo thi công danh một bước lên trời đấy, còn những thứ này của ta có đưa cho bọn họ, thì cũng không có ai muốn học.
Nghĩ đến đám mọt sách thư sinh kia, Hoàng Sam Nữ Tử gật đầu:
– Không sai.
– Hơn nữa…
Tống Thanh Thư lời nói xoay chuyển, nhìn qua Hoàng Sam Nữ Tử cười nói:
– Trong viện những thư sinh kia đều là người hâm mộ cô nương, nếu biết chúng ta có quan hệ trong đó, tại hạ liền sẽ bị bọn họ liên hợp với nhau tấn công a.
– Hừ…
Hoàng Sam Nữ Tử mặt càng đỏ, nhịn không được khẽ gắt…
– Ta và ngươi có cái quan hệ gì chứ?
– Quan hệ cùng giường chung gối a, còn có hôn môi…
Mắt thấy Hoàng Sam Nữ Tử sắc mặt chuyển đen, hắn vội vàng nói sang chuyện khác…
– Khục… khục, tại hạ đã đem bí mật làm mưa xuống nói cho cô nương biết rồi, bây giờ có phải cũng nên có qua có lại, mới toại lòng nhau, giúp chuyện của tại hạ đi…