Phần 179
Hai nàng rửa mặt hoàn tất, sau đó thấy Tống Thanh Thư vẫn còn đang nằm trên giường, Lý Thanh La nói:
– Chúng ta đi đến chỗ ở trước kia của Nhạc gia xưa cũ một chút…
– Um… đi đi…
Tống Thanh Thư phất phất tay.
– Hừ… nằm ngủ như heo.
Lý Thanh La tức giận hừ một tiếng, lôi kéo Tiểu Long Nữ đi ra ngoài, Tiểu Long Nữ tuy rằng không muốn cùng Tống Thanh Thư tách ra, nhưng mà cũng muốn đi xem xem nơi ở năm đó của phụ mẫu mình, do dự một chút liền đi theo Lý Thanh La rời đi.
Lại ước chừng ngủ một canh giờ, Tống Thanh Thư mới từ trên giường ngồi dậy, duỗi lưng một cái, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhịn không được nắm lên cái chăn màn ngửi ngửi, nhàn nhạt mùi thơm thân thể các nàng làm cho hắn lập tức thần tình chấn động.
‘Mỗi ngày ngủ trên sợi dây không phải là chuyện tốt, nếu như có thể cùng các nàng cùng một chỗ ngủ trên giường, chậc chậc… chậc…
Nghĩ đến chỗ kích động ôm lấy hai nàng với thân thể trần truồng, Tống Thanh Thư nhịn không được cười rộ lên…
Ly khai phủ đệ, Tống Thanh Thư cũng không có đi tìm Lý Thanh La và tiểu Long Nữ, mà là hướng đến Kiêm Sơn Thư viện mà đi.
Hắn biết rõ chính sự quan trọng hơn, tối hôm qua Lý Thanh La đã đem tình thế phân tích rất rõ ràng, Hàn Thác Trụ bên kia tự nhiên không cần phải đến, bất kể là song phương giao tình hay vẫn là vì đại kế Bắc phạt của lão, thì lão sẽ không bỏ qua cái cơ hội tốt bỏ đá xuống giếng, như vậy việc cấp bách chính là trước đi tìm đến Kiêm Sơn Thư viện làm cho dư luận nóng xào lên.
Đã đến Kiêm Sơn Thư viện, Tống Thanh Thư nói rõ ý mình, nghe được hắn muốn gặp Thánh Nữ, trong viện những tên bên trong đều là ánh mắt bất thiện quan sát đánh giá hắn, Tống Thanh Thư lại há không biết những người này trong ánh mắt bao hàm cái gì, không khỏi nhịn không được cười lên, nghĩ thầm Hoàng Sam Nữ Tử nhân khí rất cao đấy…
– Hãy rời khỏi đi, Thánh Nữ dốc lòng tu hành, há lại có thể gặp các hạ hay sao?
Mấy tên thư sinh khua tay nói.
Tống Thanh Thư nhạt cười nhạt nói:
– Tại hạ là bằng hữu Thánh Nữ, chỉ cần các ngươi thông truyền một tiếng, nàng nhất định sẽ ra gặp ta.
Tối hôm qua tuy rằng huyên náo lớn, nhưng chính là quan từ tứ phẩm trở lên mới biết, còn người trong viện này thì không có nhận ra thân phận hắn, Tống Thanh Thư vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, cũng tận lực không nói ra…
– Mỗi ngày người giống như các hạ, không có mười thì cũng có tám, chín người đến làm phiền, các hạ đừng có lấy cái cớ như thế này được không?
Những tên thư sinh kia cười lạnh, bởi vì Hoàng Sam Nữ Tử quả thật xinh đẹp, thân phận lại tôn quý, cho nên vương tôn công tử trong kinh thành mỗi ngày chạy theo như vịt, thường xuyên tìm mọi cách để tới gần nàng, trong viện thì mấy tên thư sinh đều xem nàng là tình nhân trong mộng, chứng kiến những tên công tử quý tộc kia đến xum xoe nàng đương nhiên rất là khó chịu, bởi vậy bọn họ ăn ý liên hợp đem những con ruồi bay đên bu mật ngăn cản từ ở ngoài cửa.
Bọn họ gặp Tống Thanh Thư ngọc thụ lâm phong, y phục hào nhoáng, thì liền cho là hắn cũng là công tử nhà ai chạy tới đây quấy rối Hoàng Sam Nữ Tử, cho nên mới ngăn lại.
Tống Thanh Thư nhíu mày, hắn không biết a duyên cớ, chỉ có thể cảm thán Diêm Vương tốt cách nhìn, đúng là tiểu quỷ khó chơi, nhưng chuyến đi này đến lại là cần Kiêm Sơn Thư viện trợ giúp, nên cũng không tiện làm khó những người này.
– Các ngươi nếu không đi thông truyền, ta đây đành phải tự gọi nàng.
Tống Thanh Thư vừa dứt lời, liền hít sâu một hơi, sau đó đối với phương hướng sơn môn hô to lên:
– Anh Lạc…
– Anh Lạc?
Thanh âm tuy rằng không giống Sư Tử Hống rộng lớn như vậy, nhẹ nhàng nhưng lại rõ ràng mà lan truyền khắp cả tòa viện mỗi một nơi hẻo lánh.
Một đám thư sinh tất cả đều hoảng sợ, bọn họ tuy rằng không biết võ công, nhưng thường ngày thấy được cũng không ít, Kiêm Sơn Thư viện chia làm trong ngoài hai viện, đệ tử ngoại viện thì quen thuộc đọc sách thánh hiền khoa cử lộ tuyến, đệ tử nội viện thì có võ công, cũng hiểu rõ ràng trước mắt người này tu vi cực cao, bọn họ thì không thể nào ngăn cản được đấy…
Thanh âm của Tống Thanh Thư khiến cho toàn bộ thư viện đều rối loạn lên, rất nhanh một đám người hướng bên này bay vọt tới:
– Là ai ở chỗ này cao giọng huyên náo?
Tống Thanh Thư thấy được âm thầm gật đầu, những người này võ công nội tình đều rất vững chắc, xem ra Kiêm Sơn Thư quả nhiên tàng long ngọa hổ.
Đám đệ tử kia nội viện rất nhanh đem lực chú ý bỏ vào trên thân Tống Thanh Thư, đưa hắn vây vào ở chính giữa, một người phẫn nộ quát:
– Kiêm Sơn Thư viện là thần thánh một phương, chính hoàng đế Thái Tông tự tay ngự phê: “Khi đến đây thì quan văn rời kiệu, võ quan xuống ngựa, vậy mà ngươi dám xông tới sơn môn, thật sự là to gan, người đâu… đem tên cuồng đồ này bắt lại cho ta, đánh ba mươi trượng rồi giao cho Lâm An phủ xử trí!”
“Hừ!” Tống Thanh Thư hừ một tiếng, một đám người lập tức toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, đâu còn bước đến được nửa bước.
– Triệu Anh Lạc, cô nương nếu không đi ra, thì đừng trách tại hạ vô tình.
Tống Thanh Thư có tính khí I rất tốt, có thể theo tu vi, địa vị càng ngày càng cao, cho nên có một cỗ thượng vị giả ngạo khí, vừa mới bị những tên thư sinh kia gây khó dễ, lại chạy tới một đám người hung thần ác sát muốn động thủ, hắn khó tránh khỏi có chút tức giận.
– Lớn mật, tục danh Thánh Nữ há lại cho ngươi tùy tiện làm bẩn sao?
Cho dù khiếp sợ võ công của hắn, nhưng nơi đây dù sao cũng là đại bản doanh, trong Kiêm Thư Sơn viện không biết còn có bao nhiêu cao thủ, hơn nữa mỗi một người đều là có niên kỷ huyết khí phương cương, há lại yếu đi khí thế.
– Đã đủ rồi!
Bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một thanh âm lành lạnh, mọi người nhìn lại, chỉ thấy áo vàng bồng bềnh, một bóng hình xinh đẹp yểu điệu động lòng người đứng ở cách đó không xa, không phải là Thánh Nữ của bọn hắn thì còn là ai?
– Hắn là bằng hữu của ta, các ngươi đi xuống đi.
Hoàng Sam Nữ Tử nhàn nhạt nói.
– Ách…
Một đám người phiền muộn, đành phải hậm hực rời đi, không ít người thời điểm ra đi còn hung dữ quay đầu lại trừng mắt với Tống Thanh Thư.
– Không nghĩ tới mị lực của cô nương lớn như vậy, tại hạ hôm nay thật sự là nằm không cũng trúng tên a…
Thấy những người kia rời đi, Tống Thanh Thư phiền muộn nói.
– Ai bảo ngươi mới sáng sớm mà sẽ tới sơn môn gào khóc thảm thiết a…
Vừa nghĩ tới toàn bộ người trong viện ai cũng nghe được rồi, hơn nữa mình vừa rồi còn bảo vệ cho hắn, đến lúc đó trong viện khẳng định không thiếu được các loại lời đồn đãi chuyện nhảm, nàng liền sắc mặt trở nên ửng hồng, hơi có chút tức giận…
– Tìm ta có chuyện gì?
– Hỏi vậy liền tổn thương cảm tình a, chúng ta là bằng hữu mà, không có việc gì không thể tìm gặp cô nương sao?
Tống Thanh Thư khoa trương nói.
– Lúc trước ngươi tới Lâm An lâu như vậy, tại sao không thấy tới tìm ta?
Hoàng Sam Nữ Tử hỏi, nói tiếp.
– Nếu không có nói chuyện gì, ta trở về đây…
Nói xong quay người liền hướng trong thư viện đi đến, vừa nghĩ tới tối hôm qua bản thân ma xui quỷ khiến hành vi, nàng liền tâm loạn như ma, hôm nay thật không biết nên như thế nào đối mặt người nam nhân này.
– Ai… ai…
Tống Thanh Thư nóng nảy, một tay giữ chặt lấy nàng…
– Đừng có vội đi a.
Hoàng Sam Nữ Tử chột dạ hướng xa xa nhìn, thấy trong thư viện có người ánh mắt hữu ý, vô ý đều tại hướng bên này nhìn, cũng nóng nảy:
– Ngươi mau buông tay ta ra nha.
Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng thật sự có chút giận, nên buông lỏng tay ra.
Hoàng Sam Nữ Tử tức giận liếc hắn:
– Nơi đây nói chuyện bất tiện, ngươi đi theo ta.
Nói xong quay người liền đi.
Tống Thanh Thư đi theo đằng sau nàng, một bên khiêu khích những người kia, nhìn xem những người kia bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng quả thực nở hoa, lúc hai người rời đi, trong viện những người kia lập tức nổ tung:
– Thánh Nữ không phải là đem nam nhân kia đến trong phòng của mình chứ?
– Làm sao có thể, nhiều năm như vậy gian phòng của Thánh Nữ chưa bao giờ cho phép nam nhân đạp tiến một bước đấy.
– Không tin chính ngươi xem đi!
– Đúng rồi, vừa rồi nam nhân kia dám gọi thẳng khuê danh Thánh Nữ, hô được còn rất thân thiết a.
– Đã xong, Thánh Nữ của ta a!
Nghe trong gió loáng thoáng truyền đến các loại kêu rên, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy sảng khoái tinh thần.
– Ngươi đang cười cái gì?
Hoàng Sam Nữ Tử đột nhiên hỏi.
– Cùng cô nương thanh lệ thoát tục như tiên tử cùng một chỗ, không cười chẳng lẽ khóc sao?
Tống Thanh Thư ánh mắt sáng rực nhìn nàng.
– Những lời này lưu lại lừa gạt vị Long cô nương kia đi.
Hoàng Sam Nữ Tử hừ một tiếng, khóe miệng cong lên.
Hoàng Sam Nữ Tử không nói thêm gì nữa, cũng không lâu lắm hai người tới một chỗ tiểu viện u tĩnh, giữ cửa là mấy thị nữ, nhìn thấy nàng đi theo phía sau một vị nam nhân, giật mình nói:
– Tiểu thư…
– Vị công tử này là bằng hữu của ta, đem bình trà rót tiễn đưa tới đây, sau đó không có phân phó của ta, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy.
Hoàng Sam Nữ Tử rất thản nhiên phân phó xuống dưới.
Mấy thị nữ nhao nhao nhìn nhau, phải biết rằng tiểu thư của các nàng chưa bao giờ mang nam nhân tới đây, còn có nàng vừa rồi nhắc tới cái bình trà kia chân chính là Vũ Tiền Long Tĩnh, loại trà này có hạn, hoàng thượng, thái hậu chỗ đó đã có một phần, phần còn lại không còn bao nhiêu, Hoàng Sam Nữ Tử thật vất vả mới có một ít, cũng không có cam lòng uống, lần này rõ ràng lấy ra chiêu đãi người nam nhân này.
Một đám thị nữ bát quái chi hỏa hừng hực bốc cháy lên, nhao nhao suy đoán thân phận của Tống Thanh Thư.
Vừa mới vào ở bên trong [hòng, liền có một mùi hương thơm ngòn ngọt, Tống Thanh Thư thần tình cổ quái, nữ nhân ưa thích mùi thơm thanh nhã thường thường tính tình lãnh đạm, còn người ưa thích nồng đậm ngọt hương sao, thường thường là… nồng cháy như hỏa diệm sơn…
Tống Thanh Thư nhịn không được liếc nhìn Hoàng Sam Nữ Tử, không nghĩ tới bề ngoài nàng lạnh lùng như bang, che giấu lấy một tòa sí nhiệt hỏa sơn a. Bất quá cẩn thận nghĩ đến cũng có thể hiểu được, nàng mỗi lần xuất hiện là có một đống thị nữ thổi tiêu tấu nhạc, còn động một chút lại là tung lên cánh hoa mưa…
– Ngươi làm gì mà dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?
Hoàng Sam Nữ Tử quay đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt của hắn, nhịn không được ngạc nhiên nói.
– Không có gì…
Tống Thanh Thư biết rõ nếu ăn ngay nói thật, đối phương thẹn quá hóa giận cũng không phải là đùa giỡn đấy, vô thức đánh giá cả gian phòng ốc, chỉ thấy bố trí cực kỳ lịch sự tao nhã, liền cười nói…
– Tại hạ không phải là nam nhân đầu tiên tiến vào khuê phòng của cô nương chứ?
– Đương nhiên không phải…
Hoàng Sam Nữ Tử liếc hắn một cái…
– Sư phụ của ta đã tới đây…
Nàng hiển nhiên không muốn dây dưa, vội vàng nói sang chủ đề khác:
– Tốt rồi, hiện đang không có người khác quấy rầy, ngươi có thể nói mục đích lần này tới đây.
Tống Thanh Thư ngồi xuống trước mặt đối diện cùng nàng, rồi mới lên tiếng:
– Chuyến đi này đích xác là muốn xin cô nương giúp cho một chuyện…
Tống Thanh Thư nói ra theo tối hôm qua lời của Lý Thanh La nói…
Nghe xong, Hoàng Sam Nữ Tử không có ý kiến, chỉ là lẳng lặng nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư không khỏi phiền muộn hỏi:
– Được hay không thì cô nương nói ra a, đây là ý tứ gì?
Hoàng Sam Nữ Tử hừ:
– Ngươi lần trước còn thiếu nợ của ta còn chưa trả, bây giờ lại muốn ta thay ngươi làm việc à?