Phần 166
– Hoàng Thượng cẩn thận…
Văn võ bá quan kinh sợ kêu ra tiếng, thế nhưng ngay cả người của Đại Ngự Khí cũng đều ngăn không được, bọn họ những đại thần tay trói gà không chặt thì có biện pháp gì?
Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua về phía Cổ Tự Đạo, chỉ thấy thân hình lão lay nhẹ, thế nhưng cuối cùng lão vẫn không có ra tay.
“Triệu Cấu xem như là đã chết…” tâm tư Tống Thanh Thư như điện chuyển biến, bắt đầu suy nghĩ đến tột cùng nếu Triệu Cấu chết đi, đối với mình có lợi, hay là còn sống đối với mình có lợi hơn…
Đột nhiên hắn biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ phương hướng Triệu Cấu.
Mắt thấy mũi kiếm sắc bén đâm vào yết hầu Triệu Cấu, bỗng nhiên phía trước Triệu Cấu nổi lên một màn khí gợn sóng dùng mắt thường có thể thấy được, trường kiếm Tiểu Long Nữ vừa đâm đến phía trên lập tức bị chặn lại không cách nào tiến lên thêm được một phân.
Tiểu Long Nữ rùng mình, kiếm trong tay trái trong nháy mắt cực nhanh theo đường vòng cung hướng Triệu Cấu đâm tới, cũng chỉ là đâm đến một nửa, lại bị màn khí gợn sóng kia dao động ngăn lại.
Ngay sau đó một lão giả toàn thân bao phủ trong áo choàng hắc y xuất hiện, Tiểu Long Nữ liền cảm thấy từ hai tay một cự lực truyền đến, trường kiếm trong tay nàng không ngừng run rẩy, “ưm…” một tiếng Tiểu Long Nữ bị chấn động bay ngược về sau…
Vừa vặn Hoàng Sam Nữ Tử đang phóng tới, trong tay Cửu Âm Bạch Cốt Trảo sẵn trớn hướng đầu vai Tiểu Long Nữ đập tới, một khi xương tỳ bà bị khóa chặt, bất luận võ công của ngươi cao đến đâu cũng là vô lực phản kháng.
Tiểu Long Nữ lúc này đang thật sâu khiếp sợ, cũng không có chú ý tới Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của Hoàng Sam Nữ Tử đã muốn chạm đến đến trên thân của mình, thật ra cho dù nàng có chú ý tới thì cũng đã là vô lực, không có song kiếm trong tay, một thân võ công của nàng đã giảm bớt đi nhiều, không còn là đối thủ Hoàng Sam Nữ Tử.
Mắt thấy dồn bạch y nữ nhân này vào cửa tử rồi, Hoàng Sam Nữ bỗng thấy trước mắt lóe lên, ngạc nhiên phát hiện đã mất đi thân ảnh của đối phương.
Tiểu Long Nữ vốn biết một khi mình thành thích thất bại thì khó thoát khỏi cái chết, nàng đã nhắm mắt lại chờ kết cục cuối cùng, nào ngờ đợi một hồi rồi thì vẫn không có động tĩnh gì cả, không khỏi mở to mắt ra, thì mới phát hiện mình đang bị một nam nhân đang ôm vào trong ngực.
– Mau buông ta ra…
Tiểu Long Nữ liền muốn đẩy đối phương ra, bất quá lập tức thấy rõ người ôm mình lại là Tống Thanh Thư, không biết nghĩ đến cái gì mặt ngọc ửng đỏ lên, bàn tay tại trên lồng ngực hắn liền không có dùng lực đẩy đến.
Lúc này trong tràng mọi người đều thấy rõ tình huống, gặp người cứu thích khách là Tống Thanh Thư, Hoàng Sam Nữ Tử kinh sợ vội nói:
– Ngươi làm gì đó, nàng là thích khách…
Nàng gấp đến độ dậm chân, bình thường hắn tham hoa háo sắc một chút cũng thế mà thôi, nhưng trong thời khắc mấu chốt, làm sao có thể xằng bậy bạch y nữ nhân này, tuy rằng nàng ta thanh lệ thoát tục, nàng là thích khách ám sát hoàng đế, đây là tội lớn cửu tộc tru đi.
Võ công của hắn hoàn toàn chính xác rất cao, có thể cao qua sư phụ của mình, thế nhưng vừa rồi bạch y nữ nhân lợi hại như vậy, vẫn không phải là đối thủ của sư phụ ta, huống chi trong hoàng cung ngàn vạn cao thủ thị vệ nhiều như mây, nếu đem bọn ngươi bao bọc vây quanh, ngươi chính là có chắp cánh cũng không thể bay thoát…
Cách đó không xa A Kha mười ngón tay ẩn ở trong tay áo khấu chặt, đốt ngón tay dùng sức hơi trắng bệch ra, nàng nhìn thấy Tống Thanh Thư rõ ràng bay đến cứu nữ thích khách kia, nhìn qua thần tình hai người đối mặt, thì liền biết rõ quan hệ bọn họ không phải là bình thường, trong lòng lại là đố kỵ tức giận, nhưng cuối cùng nàng cũng không muốn chứng kiến Tống Thanh Thư bị tru sát tại chỗ, cũng gấp vội mở miệng nói:
– Tống Tống công tử, ngươi có phải hay không đã nhận lầm người…
Nàng vốn là chỉ cần Tống Thanh Thư thừa nhận đã nhận lầm người, hắn có thân phận đặc thù, lại có một đám người hỗ trợ nói giùm, thì phong ba có thể lặng yên dẹp loạn.
Nào ngờ Tống Thanh Thư lắc đầu, nhìn xem Tiểu Long Nữ trong ngực mỉm cười nói:
– Tại hạ làm sao có thể nhận sai người, vì đây là ân nhân cứu mạng của tại hạ đây.
Tiểu Long Nữ biết rõ hắn nhắc đến lần trước tại Dương Châu trúng phải Kim Ba Tuần Hoa chi độc, sự tình mình cứu hắn. Nghĩ đến lúc ấy mình dùng miệng thay hắn mớm thuốc, Tiểu Long Nữ trong lòng liền thẹn thùng, vội vàng đẩy hắn:
– Ngươi mau buông ta xuống, cứ ôm như vậy thì còn thể thống gì chứ?
Tống Thanh Thư cũng rõ ràng lúc này đang hãm sâu lớp lớp vòng vây, còn có Hoàng Thường siêu cấp cao thủ ở một bên nhìn chằm chằm như vậy, nếu cứ tiếp tục ôm ngang nàng, hôm nay sợ rằng thật sự phải nuốt hận ở nơi này…
Đem mỹ nhân trong ngực nhẹ nhàng để đứng trên đất, Tống Thanh Thư ôn nhu nói ra:
– Chốc nữa sư muội cứ nương tựa ở bên cạnh ta…
Tiểu Long Nữ um một tiếng, nguyên bản nàng lần này tiến cung hành thích, đã có ý niệm nếu không thành công, thì đã manh động nghĩ đến cái chết, thật không ngờ đến ở chỗ này lại có thể đụng phải Tống Thanh Thư, đến khi nhìn thấy hắn sau đó, Tiểu Long Nữ chợt phát hiện mình lại không muốn nhanh như vậy mà chết đi…
Vạn Sĩ Tiết rốt cuộc kịp phản ứng, biến cố lần này làm cho lão thiếu chút nữa nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, vội vàng hạ lệnh:
– Tống Thanh Thư, thì ra ngươi là đồng đảng thích khách, người đâu… đem hai tên nghịch tặc giết chết bất luận tội…
Trong một chốc lát này, lực lượng thủ vệ hoàng cung đã triệt để kịp phản ứng, vô số thị vệ trong nháy mắt tràn ra hướng trong tràng hai người xông tới.
– Ngươi giúp ta tìm hai thanh kiếm, ta và ngươi cùng một chỗ nghênh đón địch đi.
Tiểu Long Nữ ôn nhu nói, nàng rõ ràng nhiều thị vệ như vậy, nếu Tống Thanh Thư còn phải chiếu cố đến mình, nhất định sẽ được cái này mà mất cái khác…
– Hai thanh kiếm làm gì mà đủ.
Tống Thanh Thư đem nàng bảo vệ tại sau lưng, sau đó chậm rãi giơ lên hai tay, chung quanh bội kiếm yêu đao đủ các loại vũ khí của thị vệ đang bị rơi vãi trên đất đột nhiên vang lên loảng xoảng, biến cố này làm cho một đám người đang công kích kinh nghi bất định, nhao nhao dừng bước.
Tống Thanh Thư đôi tay mãnh liệt nhấc lên, lại còn những loại vũ khí kia dường như bị một đôi đại thủ vô hình dẫn dắt, vùn vụt thoát vuột tay từ đám thị vệ phóng ra.
Đao kiếm đầy trời như nước lũ cương thiết, cuối cùng lơ lửng giữa không trung chung quanh Tống Thanh Thư trong phạm vi một trượng, những mũi lưỡi đao lạnh lóng lánh hướng phía ra ngoài, xoay tròn chung quanh hắn hình thành một vòng bảo vệ…
Hít hà…
Mắt kỳ cảnh thấy vậy, đám thị vệ xông lên hít sâu một hơi, cuống quýt dừng bước, thậm chí còn cùng hướng phía sau thối lui mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn qua tất cả trước mắt.
Tống Thanh Thư tiện tay khẽ ngắt, từ giữa không trung gỡ xuống hai thanh kiếm đưa tới trong tay Tiểu Long Nữ:
– Đây là hai thanh kiếm của sư muội vừa rơi xuống đất…
– Cảm ơn tỷ phu.
Đã lâu nàng mới gọi hắn lại là tỷ phu, cũng không biết vì sao, hôm nay tiếng hô tỷ phu, Tiểu Long Nữ lại phát hiện mình có chút hô không xuất khẩu.
Thời điểm nàng tiếp nhận kiếm đụng phải bàn tay Tống Thanh Thư, nàng cảm nhận được trên tay hắn cực nóng, Tiểu Long Nữ lại nghĩ đến trong Cổ Mộ chính là hai bàn tay này, lúc đó đã làm ác sờ soạng vuốt ve toàn thân của mình, trên đời này làm gì mà có tỷ phu sờ soạng với tiểu di tử của mình mà không chừa chỗ nào như vậy chứ?
Tiểu Long Nữ tâm thần rung động, chỉ cảm thấy cổ họng mằn mặn, khóe miệng liền tràn ra một tia máu tươi.
Tống Thanh Thư giúp nàng chà lau vết máu khóe miệng, cau mày nói:
– Tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh thì phải quẳng đi thất tình lục dục, đúng là loại võ công nghịch thiên, vượt qua cửa ải khó lần này, ta sẽ dạy cho sư muội võ công khác…
– Không…
Tiểu Long Nữ cự tuyệt, bởi vì Ngọc Nữ Tâm Kinh nó làm cho nàng nhớ lại Dương Quá, bất quá vừa nghĩ tới Dương Quá, trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh trong Cổ Mộ nhìn thấy Dương Quá cùng một nữ nhân khác, ọe ra một tiếng, này lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tống Thanh Thư im lặng, Tiểu Long Nữ thật đúng là không biết nói như thế nào với nàng đây nữa, vừa rồi còn luôn miệng muốn cùng mình kề vai chiến đấu, kết quả vô duyên vô cớ đứng ở chỗ này liền tự làm bản thân mình bị nội thương…