Phần 162
Triệu Cấu dẫn A Kha đã đi tới, cười giới thiệu với A Kha nói:
– Vị này chính là Tống công tử – Tống Thanh Thư lúc trước ta đã từng nhắc qua…
A Kha hé miệng mỉm cười:
– Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a.
Tống Thanh Thư một đầu hắc tuyến, nữ nhân quả nhiên là trời sinh có tài diễn kỹ a, rõ ràng vừa mới còn tại ngực mình khóc rống, rồi lúc ôm chặt nàng vào giở trò trêu đùa hí lộng thì nàng còn rên rỉ, chỉ trong chớp mắt liền trở nên ung dung hoa quý như vậy, dường như không hề biết đến mình vậy, hơn nữa nàng khẩu khí này như thế nào giống như là một trưởng bối khoa trương hậu bối…
– Bái kiến quý phi nương nương…
Tống Thanh Thư thi lễ, nhưng trong lòng thì kỳ quái, Triệu Cấu vì cái gì cố ý dẫn phi tử của mình đến giới thiệu, thật sự là cổ quái, nhưng trên mặt lại cười nói…
– Trước sớm nghe Vạn công tử thường tán thưởng Ngô quý phi chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn…
Cái họ Vạn này thì quá nổi tiếng rồi, người ở chỗ này nghe xong liền biết là công tử nhà Vạn Sĩ Tiết, quần thần lập tức nhìn nhau, cho dù cũng có một số ít người thông minh lập tức kịp phản ứng, Vạn Sĩ Tiết cùng Tống Thanh Thư xưa nay không cùng đường, công tử nhà lão lại làm sao có thể cùng Tống Thanh Thư trò chuyện những chuyện loại này, bất quá số đông thì lại nghĩ thầm: “Cũng không biết là vị công tử Vạn Sĩ Tiết, dám công nhiên ở sau lưng nghị luận dung mạo của Ngô quý phi, Ngô quý phi niên kỷ lại nhỏ, người lại xinh đẹp, vị công tử nhà Vạn Sĩ Tiết cũng vừa vặn tương tự niên kỷ với nàng, với lại xưa nay là khách quen nơi bướm hoa thanh lâu, nếu nói là thời điểm bọn họ nghị luận về Ngô quý phi mà trong lòng không có chút nào tà niệm, thì không ai tin được.”
Vừa nghĩ tới công tử nhà Vạn Sĩ Tiết quần áo lụa là ở trong thanh lâu ôm nữ nhân mà trong đầu lại nghĩ đến phi tử của mình, Triệu Cấu nhất thời mặt đen sạm lại, mặc dù hắn không thể làm nam nh6an chân chính, nhưng không có nghĩa là hắn không có có thể diện nam nhân, bản thân phi tử mình độc chiếm lại bị nam nhân khác ngấp nghé, mặc cho ai cũng cao hứng không nổi.
– Nói bậy…
Vạn Sĩ Tiết tức giận đến phát run, nghĩ thầm nhà mình bây giờ chỉ có duy nhất một tôn tử Vạn Khuê hôm nay sinh tử còn không biết, mà cho dù là hắn, cũng không có khả năng cùng ngươi trò chuyện những thứ này, rõ ràng là vu oan hãm hại.
– Tại hạ cũng hiểu được Vạn công tử nói bậy…
Tống Thanh Thư gật gật đầu…
– Ngô phi làm gì mà chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn chứ?
Lời vừa nói ra, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ, ai cũng thấy cổ quái, nghĩ thầm ánh mắt mỗi người lại không mù, Ngô phi bờ vai như được gọt giũa thành, thắt lưng eo thon, người dáng thướt tha mềm mại, xinh đẹp xuất trần, như thế nào lại không đảm đương nổi đánh giá như vậy…
Cách đó không xa Hoàng Sam Nữ Tử cũng là đôi mi thanh tú cau lại, lo lắng nhìn Tống Thanh Thư nghĩ thầm ngươi lá gan cũng quá lớn, vạn nhất nhắm làm cho trúng hoàng thượng tức giận, nhìn ngươi như thế nào kết thúc đây.
Nghe được Tống Thanh Thư nói như vậy về mình, A Kha không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên lấp kín đến lợi hại, mũi đau xót, khó trách lúc trước hắn cự tuyệt Khang Hi tứ hôn với mình, nguyên lai trong lòng hắn, ta căn bản không có xinh đẹp gì.
Đã gặp nàng chu miệng, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất một bộ lã chã muốn rơi nước mắt, Triệu Cấu lập tức sắc mặt trầm xuống, trong mắt hắn, A Kha chính là bình hoa quý báu xinh đẹp nhất của mình trong hậu cung, bình thường hắn thường mang đi nàng ra để hưởng thụ ánh mắt cực kỳ hâm mộ của quần thần, cái loại cảm giác này rất là thoải mái đấy, nhưng hôm nay lại có người chất vấn mỹ mạo Ngô phi, cũng chính là chất vấn ánh mắt cái nhìn của hắn, thật sự là lẽ nào lại như vậy…
Vạn Sĩ Tiết luôn luôn am hiểu phỏng đoán, chứng kiến Triệu Cấu sắc mặt âm trầm nhanh muốn chảy ra nước, trong lòng của lão âm thầm kêu hỏng bét, thốt ra:
– Vạn Khuê nhất định là tán thưởng Ngô phi xinh đẹp, không đúng… không đúng, Vạn khuê có nói qua Ngô phi chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn hay không thì cũng không có biết, nhưng những lời này rõ ràng là Tống Thanh Thư tiểu tử này nói…
Vạn Sĩ Tiết bị Tống Thanh Thư chọc cho tức giận đến hồ đồ rồi, nói một tràng lộn xộn khiến cho người ở chỗ này phải nhíu mày. Bất quá ai cũng trà trộn trong triều đình nhiều năm cũng không phải đồ ngốc, rất nhanh hiểu rõ hết thảy đều là do chính Tống Thanh Thư đang làm trò quỷ, ngay cả triệu Cấu cũng sắc mặt bất thiện nhìn về hắn.
– Không sai, tại hạ cảm thấy Vạn công tử nói không đúng…
Tống Thanh Thư nhanh chóng chuyển lời…
– Ngô phi nương nương nào há chỉ có từng đó là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, rõ ràng là khuynh quốc khuynh thành, siêu phàm thoát tục tựa như Cửu Thiên Tiên Nữ hạ phàm, mọi người cảm thấy có phải như vậy hay không a?
– Đương nhiên là khuynh quốc khuynh thành…
– Siêu phàm thoát tục…
– Tiên nữ hạ phàm…
Văn võ bá quan đều hận đến nghiến răng, loại tình huống này ai dám nói không đúng đây, đành phải nhao nhao phụ họa đứng lên.
Quá vô sỉ…
Quá ti tiện…
Có cú công phu chém gió này tại trên triều đình, đoán chừng Tống Thanh Thư cũng có thể lăn lộn được như cá gặp nước…
Nơi xa Hoàng Sam Nữ Tử đang nghiêm mặt, cũng vẫn là nhịn không được phốc ra bật cười, nghĩ thầm tên hỗn đản này quả nhiên vẫn là không có đứng đắn. Nàng nhoẻn miệng cười, giống như băng tuyết hòa hợp, trăm hoa đua nở, cũng không biết làm mê đảo chung quanh bao nhiêu thanh niên tài tuấn, một đám kiêm núi thư viện người trong Sơn Thư viện ái mộ thay nàng bất bình:
– Hừ, dung mạo Thánh Nữ của chúng ta cũng chưa chắc so với Ngô quý phi kia kém cạnh gì…
Lại nói A Kha tuyệt đối không có ngờ tới có biến cố đến mức này, trong lòng vừa vui vừa sợ, cũng nhịn không được nữa nín khóc mỉm cười, một bên Triệu Cấu cũng là tươi cười rạng rỡ, bất quá nàng nhưng không có liếc xem hoàng đế, mà là một đôi diệu mục nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư, trong ánh mắt tràn đầy u oán oán trách.
Tống Thanh Thư cười khổ, nghĩ thầm ngươi trước mặt nhiều người như vậy mà cứ liếc nhìn ta, tuy rằng ta một mực không ưa tên Triệu Cấu hèn hạ vô sỉ này, sẽ không quản đến cắm sừng trên đỉnh đầu của hắn, nhưng lúc này không phải là lúc a.
– Kinh xin hoàng thượng nhập tọa…
Cũng may mắn thái giám đã lên tiếng hóa giải lúng túng của hắn.
Tống Thanh Thư mỉm cười, lui sang một bên nhường ra con đường cho bọn họ.
Thời điểm A Kha đi ngang qua bên cạnh hắn, bỗng nhiên rủ xuống bàn tay, một tờ giấy nhỏ theo trong tay áo của nàng rơi xuống tại trước mặt Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư rùng mình, phản ứng cũng nhanh, trong nháy mắt liền vận khởi Cầm Long Công đem mảnh giấy nhỏ hút vào trong tay. Đồng thời âm thầm tặc lưỡi,”A Kha này lá gan cũng quá lớn đi, trước mặt nhiều người như vậy, lại dám cùng mình thư đưa tình lại, không phải là nàng đối với chuyện lúc trước mình lừa gạt đem nàng đến Yên Kinh thành ghi hận trong lòng, nên cố ý thi triển mỹ nhân kế để hãm hại ta chứ…”
Tâm tư như điện chuyển, Tống Thanh Thư suy nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, cuối cùng vẫn còn không kìm nén được hiếu kỳ, thừa dịp người không chú ý lặng lẽ đem mảnh giấy nhỏ mở ra, chỉ thấy trên đó viết vài chữ nhỏ xinh đẹp:
“Hoàng Thượng chờ lát nữa, sẽ để cho ta ra mặt làm khó dễ ngươi đấy…”
Tống Thanh Thư nhíu mày, tiếp theo trong lòng sáng như tuyết, Triệu Cấu dù sao cũng là vua của một nước, lúc trước trong lúc tảo triều mình ngang ngược, hắn chắc hẳn cũng nghẹn lấy một bụng tà hỏa, nếu như đáp ứng điều kiện của mình đưa ra, thì bị mất lấy uy nghiêm của triều đình, vì vậy biến đổi pháp muốn lấy lại thể diện…
Khó trách hắn cố ý mang A Kha tới đây giới thiệu cùng mình, chính là muốn cho A Kha lát nữa sẽ có cơ hội mở miệng, dù sao nàng chỉ là một nữ nhân, nếu có đắc tội, thì Triệu Cấu cũng có thể giả bộ như không biết rõ tình hình, mình cũng không tiện đối với một nữ nhân mà phát tác.
Thật sự là âm hiểm a, nhìn nhìn Triệu Cấu đang cười ha hả, Tống Thanh Thư lúc này mới ý thức tới hắn đúng là một kẻ hung ác nham hiểm độc xà, nếu ai không vừa ý thì liền sẽ bị hắn nuốt được đến xương cốt cũng không còn thừa, mình cũng không thể dẫm vào vết xe đổ của Nhạc Phi.
“Cũng không biết Triệu Cấu lát nữa, có ý định như thế nào làm khó xử ta đây…”
Tống Thanh Thư lập tức lâm vào trầm tư.