Phần 160
Tống Thanh Thư lắc đầu, hắn biết rõ nguyên nhân trong đó, Hoàng Thường biểu hiện ra bề ngoài chứng kiến hắn khi dễ đồ đệ của lão mà tức giận, trên thực tế thì lão đối với thân phận Tống Thanh Thư nổi lên hoài nghi, muốn ra tay thăm dò võ công của hắn, may mắn là hắn có sở học hỗn tạp, không biết có giấu giếm lão được hay không?
– Một thời gian không gặp, võ công ngươi lại cao hơn một tầng…
Hoàng Sam Nữ Tử bỗng nhiên sợ hãi than…
– Những năm qua sư phụ lão nhân gia rất ít xuất thủ, phóng nhãn giang hồ không có mấy người là đối thủ, còn ngươi rõ ràng cứng rắn tiếp hơn mười chiều mà không lộ ra bên dưới hạ phong, cũng không biết ngươi tuổi còn trẻ, mà có thân võ công như thế nào luyện đấy.
– Muốn học không, ta có thể dạy cho cô nương a.
Tống Thanh Thư ý vị thâm trường nhìn nàng.
– Ngươi dạy ta?
Hoàng Sam Nữ Tử có chút ầm ầm động tâm, nàng là người trong võ lâm, tuy rằng không giống như Chu Bá Thông vũ si, thế nhưng đối với võ công thì truy cầu chi tâm cũng rất mãnh liệt.
– Mật Tông có một môn Hoan Hỉ Thiền Pháp, dựa vào song tu gia tăng công lực, võ công đề cao rất nhanh, quá trình tu luyện lại tuyệt vời, cô nương nếu như muốn học, ta có thể cố gắng cùng song tu bầu bạn với cô nương.
Tống Thanh Thư vẻ mặt bỉ ổi cười nói.
– Hừ, trong mồm chó nhả không ra ngà voi.
Hoàng Sam Nữ Tử gắt một cái, quay người liền bỏ đi.
– Ai, đừng đi a, ta còn chưa có cảm ơn cô nương vừa rồi ra mặt cứu ta đây.
Tống Thanh Thư gấp vội vàng đuổi theo.
– Hừ, sớm biết như vậy nên để cho sư phụ đánh chết ngươi cho rồi, trên đời này cũng bớt đi một cái tai họa cho nữ nhân.
Hoàng Sam Nữ Tử trên mặt sương lạnh, bất quá khóe môi lại hơi mỉm cười.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Ta nếu như chết rồi, thì hai muội muội của cô nương sẽ trở thành quả phụ đấy, cô nương cam lòng để như vậy sao?
– Cái gì gọi là quả phụ, ngươi hãy tự trọng.
Hoàng Sam Nữ Tử lạnh lùng lưu lại một câu nói, liền không quản tới hắn, gương mặt lạnh lùng rời đi.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, nghĩ thầm mới còn hoàn hảo tốt, bây giờ giống như giận thật à, rút cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ là bởi vì mình nhắc tới muội muội của nàng nên mới như vậy sao?
Hắn ngây người trong chốc lát, thì Hoàng Sam Nữ Tử đã biến mất từ xa xa, Tống Thanh Thư cười khổ, lần này cần phải hỏi đường mới biết được đại điện yến hội ở tại nơi nào…
Bất quá không biết có phải là do nguyên nhân ban ngày thích khách náo loạn hay không, vì thế cho nên bên trong hoàng cung thiết lập cấm đi lại ban đêm, đã vậy vừa rồi Hoàng Sam Nữ Tử lại dẫn hắn vào một con đường vắng vẻ, dọc theo con đường này, người qua lại ít đến mức thấy thương cảm, hắn muốn tìm một thái giám cung nữ cũng đều tìm không thấy.
Rời đi không biết bao lâu, Tống Thanh Thư hoài nghi mình có lạc đường hay không, đang do dự dùng khinh công bay lên chỗ cao để dò xét địa hình, bỗng nhiên cách đó không xa bên hồ nước bỗng nhiên truyền tới tiếng khóc một nữ nhân.
– Ô… ô… ô…
Lúc này thì trời đã tối, tại trong hoàng cung bỗng nhiên truyền đến tiếng nữ nhân khóc vẫn có chút hãi người, Tống Thanh Thư kiếp trước nghe qua quá nhiều chuyện trong hoàng cung có bao nhiêu oan hồn, trời vừa tối liền lang thang ra ngoài với nhiều truyền thuyết, hắn nhịn không được, thấy có chút kinh sợ nuốt xuống nước bọt…
Bỗng nhiên hắn kịp phản ứng, lấy tu vi của hắn, coi như là thật là có quỷ thì cũng đâu có cái gì đáng sợ như thế, Tống Thanh Thư liền men theo phương hướng tiếng khóc truyền đến, nghĩ thầm còn có thể nhân dịp hỏi thăm một chút đường đi.
Chuyển qua hòn non bộ, phát hiện một nữ nhân trang phục cung nữ đang ngồi ôm đầu gối ở bên hồ, từ nơi đó thút thít nỉ non, bởi vì nàng quay lưng về phía hắn, nhìn không tới dung mạo, bất quá xem bóng lưng thì rất thon thả tiêm tú đấy.
– Ách, cô nương, xin quấy rầy một chút…
Tống Thanh Thư cũng có chút do dự, nghĩ thầm người ta khóc đến thương tâm như vậy, mình chạy tới hỏi thăm đường, thấy cũng không có chút phúc hậu.
– Cút đi…
Nào ngờ cung nữ kia không khách sáo…
Tống Thanh Thư lập tức trợn tròn mắt, bất quá hắn hôm nay tu vi đã cao, không đến mức vì một tiểu cung nữ mà bị làm cho tức giận, cười nói:
– Cô nương bị nương nương nào trách phạt hay là bị thái giám nào khi dễ vậy, ta chỉ hỏi thăm đường một chút, cô nương làm gì mà phản ứng như vậy chứ?
– Ngươi mới bị thái giám khi dễ a…
Cung nữ nghe được hắn nói tức giận đến mức muốn đánh hắn, nàng quay đầu cả giận nói…
– Ngươi trong nội cung là do phu nhân nào giám sát?
Khi cung nữ nhìn thấy rõ bộ dáng Tống Thanh Thư, lập tức cả kinh miệng mở lớn, nàng dụi dụi con mắt xác định không nhìn lầm, lại cả giận nói:
– Là ngươi?
– Ách…
Tống Thanh Thư cũng im lặng, trước mắt cung nữ sắc nước hương trời này không là người khác, đó là A Kha.
– Nghe nói cô nương được phong làm quý phi rồi, như thế nào lại mặc trang phục cung nữ ngồi đây?
Tống Thanh Thư nghi ngờ nói.
– Ai cần ngươi lo…
A Kha hung hăng trừng mắt, lau nước mắt trên khuôn mặt…
– Còn không phải ngươi làm hại hay sao?
– Ta làm hại?
Tống Thanh Thư rùng mình, chẳng lẽ nàng biết rõ lúc trước kia, tất cả mọi việc đều là do mình làm?
– Nếu không phải là do ngươi lừa gạt đem ta từ trong nhà đến kinh thành rổi bỏ mặc, rồi từ khi ta bị giam lỏng tại Nam Tống bên này, người cũng không cứu ra, phụ thân ta cũng không biết suy nghĩ như thế nào lại đem ta gả cho hoàng đế này, trong khi ta đang làm một quận chúa tiêu diêu tự tại êm đẹp tại Sơn Hải Quan…
A Kha liệt kê ra từng tội trạng của Tống Thanh Thư, càng nói càng thương tâm…
– Vốn đang có mẫu thân ta phụng bồi, bây giờ mẩu thân của ta cũng bị tên bại hoại bắt đi, mẫu thân lại bị cao thủ trong nội cung đánh trọng thương, hiện tại cũng không biết là chết hay sống, ta đi cầu hoàng thượng trừng trị lão đầu kia, kết quả hoàng thượng không đáp ứng ta… ô ô… ô… chỉ còn lại có ta một mình tại trong nội cung cơ khổ không nơi nương tựa…
– Vì vậy cô nương mặc một thân xiêm y cung nữ vụng trộm đi ra đây ngồi khóc sao?
Tống Thanh Thư tràn ngập áy náy, lại nói tiếp A Kha vận mệnh đúng là bởi vì mình mà thay đổi, chuyện ngày hôm nay cũng là mình đầu sỏ gây nên.
– Ừ, ta biết rõ trong nội cung rất nhiều người ghen ghét, chỉ chờ bỏ đá xuống giếng, ta nào dám trước mặt những người kia khóc, đành phải trộm lén đổi một thân xiêm y chạy đến đây.
A Kha nói qua nói qua bỗng nhiên ý thức được mình tại sao phải hướng hắn giải thích nhiều như vậy, trong nháy mắt liền ngậm miệng lại.
Nhìn xem thân thể nàng nhỏ bé và yếu ớt tại trong gió đêm người hơi hơi phát run, Tống Thanh Thư thở dài, đem áo khoác ngoài cởi ra choàng tại trên người nàng:
– Trong hoàng cung quá lớn, một mình cô nương chạy đến đây, vạn nhất đụng phải cái gì kẻ xấu muốn hãm hại, đến lúc đó đã xảy ra chuyện cũng không có người biết rõ…
A Kha chớp ánh mắt như nước long lanh nhìn hắn:
– Trong miệng ngươi kẻ xấu có phải là nói chính mình hay không?
– Ách…
Tống Thanh Thư một hồi im lặng, không ngờ tới mình trong lòng nàng lại có ấn tượng ác liệt như vậy.
A Kha ngón tay kéo cái áo khoác lên trên người áo, bỗng nhiên mở miệng nói ra:
– Nghe nói ngươi lần này là đến cầu thân…
Tống Thanh Thư gật đầu.
A Kha sắc mặt phát lạnh:
– Hai công chúa kia ta đã thấy, đúng là vừa thấy đã yêu tiếc, nhưng luận dung mạo thì ta vẫn phía trên các nàng, luận thân phận ta cũng là quận chúa, lúc trước Khang Hy tứ hôn, ngươi vì cái gì mà cự tuyệt ta?
Tống Thanh Thư nghẹn lời, nghĩ thầm khó mà nói là bởi vì thanh danh phụ thân của nàng quá xấu, đành phải đáp:
– Chuyện đã trôi qua, hiện tại nhắc lại chuyện này còn có ý nghĩa gì đâu…
Nghĩ đến bản thân hôm nay thân đã là hoàng phi Đại Tống, A Kha sắc mặt buồn bã:
– Không tệ, đã không còn có ý nghĩa… Ta muốn cầu ngươi giúp ta làm một chuyện.
A Kha bỗng nhiên đứng dậy ngẩng đầu nói, sau khi chuyện này thành công, ta có thể đáp ứng ngươi bất luận điều kiện gì…