Phần 159
Hoàng Sam Nữ Tử ngây ngẩn cả người:
– Ta thiếu ngươi khoản nợ gì?
Tống Thanh Thư khóe miệng cong lên, bắt chước lúc trước ngữ khí Hoàng Sam Nữ Tử tại trong hoàng cung Kim quốc:
– Nếu như ngươi có thể cứu ra được những tỷ muội kia của ta, ta… ta… sẽ cho ngươi sờ bất cứ chỗ nào cũng đều được…
Hoàng Sam Nữ Tử hai má đỏ lên:
– Nói bậy, ta lúc ấy chỉ nói… cho thân (hôn) mà thôi…
– Dù sao ý tứ không sai biệt lắm, bây giờ như thế nào đây?
Tống Thanh Thư tiến đến trước mặt nàng giơ hai tay ra…
– Đừng nói là muốn quỵt nợ đấy nhé…
– Ngươi không phải mới vừa nói… có nhiều sự tình nên không nhớ hết được…
Hoàng Sam Nữ Tử oán giận nhìn hắn, lúc ấy nàng đúng là biểu đạt ý tứ như vậy, bởi vì sự tình đem bọn tỷ muội theo từ Hoán Y viện cứu ra thì khó như lên trời, cho nên nàng mới một lời đáp ứng, hôm nay người thì đã cứu về rồi, thế nhưng còn cái chuyện đồng ý kia thì không khỏi quá cảm thấy khó xử rồi, nàng làm gì mà thật sự thực hiện như vậy.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Phải xem sự tình đó chuyện gì rồi, có một số việc không nhớ được, có một số việc cả đời cũng sẽ không quên, ví như giúp đỡ cô nương cởi váy áo để chữa thương a.
Hắn nhớ tới, lúc giả làm thái giám, lúc Hoàng Sam Nữ Tử bị thương, nhớ hắn cởi áo để trị thương, hắn đã cố tình xé áo nàng vết rách dài kéo dài đến gần mông nàng, lúc đó làn vải tơ của cái tiểu nội khố của nàng hãm thật sâu vào bên trong khe mông của nàng, chia đều ra hai bên mảnh mông tròn săn chắc trắng như bạch ngọc…
– Câm miệng…
Hoàng Sam Nữ Tử vừa thẹn vừa giận, đưa tay liền muốn bịt miệng hắn.
Tống Thanh Thư tránh né, còn khoa trương nói:
– Này… không đến mức vận dụng đến Cửu Âm Bạch Cốt Trảo như vậy chứ…
– Ai bảo ngươi miệng xấu như vậy.
Hoàng Sam Nữ Tử dậm chân, thân hình lóe lên nhanh thêm vài phần.
– Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói loạn a…
Nàng công kích càng nhanh, Tống Thanh Thư lẩn tránh cũng càng nhanh…
– Miệng của ta đâu có xấu, không tin cô nương thử ngửi xem…
Nói qua miệng hắn hướng đến khuôn mặt nàng tiếp cận…
Hoàng Sam Nữ Tử hoảng hốt, vội thay đổi lấy công làm thủ, hướng bên cạnh tránh một bên hoảng sợ nói:
– Ngươi muốn làm gì?
– Cô nương không phải còn thiếu nợ ta sao, xem ra là cô nương không có ý định trả nợ, vậy tốt rồi, để ta tự mình tới thu.
Tống Thanh Thư thân hình lóe lên, rất nhanh xuất hiện đã đến bên người Hoàng Sam Nữ Tử.
Biết rõ hắn là loại người nói được thì làm được, Hoàng Sam Nữ Tử nào dám để cho hắn bắt lấy, nàng liền sử dụng ra công phu né tránh của Cửu Âm Chân Kinh, chỉ tiếc Tống Thanh Thư đồng dạng đối với Cửu Âm Chân Kinh hiểu biết quá tường tận, ước chừng mấy thời gian mấy khắc, Tống Thanh Thư liền xuất hiện trước mặt chặn nàng, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng thì đã bị hắn một tay giữ bờ mông, một tay ôm cổ của nàng…
– Ngươi… ngươi chớ làm loạn.
Hoàng Sam Nữ Tử võ công vừa cao, người lại xinh đẹp, hơn nữa nàng thân phận công chúa càng thêm cảm giác có thêm vài phần cao quý, còn kiêm là thánh nữ của Sơn Thư viên, cũng là giáo quan võ thuật thị vệ đại nội, tại Lâm An thành có thể nói nàng là nữ nhân có khí chất cao nhất, cũng có thể nàng bởi vì tính tình đạm mạc, nên trong suy nghĩ tất cả mọi người trong kinh thành nàng là nữ thần cao lạnh. Nhưng lúc này trên mặt lại mang sắc màu hồng đỏ thẹn thùng, nào có như thường ngày ngay cả hơi thở cũng là cao lãnh.
Nàng bị Tống Thanh Thư ôm lấy, bờ mông thì hắn sờ soạng trong lòng một hồi bối rối, mắt nhìn thấy đối phương thật sự tiếp cận đến miệng mình hôn tới, sự căng thẳng của nữ nhân làm cho nàng vô thức hướng đầu về phía sau trốn tránh, mà quên mất hắn đang nắn bóp bên dưới khe mông của nàng, Tống Thanh Thư cũng không nóng nảy, tận dụng tìm kiếm lấy khe hở cái mông của nàng bàn tay duỗi càng sâu xuống phía dưới.
Hai người một trốn tránh, một tiến công, thật sự là náo nhiệt…
– Khục… khục…
Đúng lúc bàn tay của hắn vừa đưa sâu xuống dọc theo khe mông của nàng, sắp chạm đến ngay ngã ba chính giữa cái u cốc, thì cách đó không xa truyền đến một hồi ho khan, Tống Thanh Thư nhìn lại, không khỏi rùng mình, một lão giả thân áo choàng hắc y đứng ở cách đó không xa hòn giả sơn, không phải Hoàng Thường thì còn là ai.
“Lão già này thật đúng là âm hồn bất tán a…” Tống Thanh Thư âm thầm kêu khổ, chỉ đành tập trung tâm trí đề phòng.
Hoàng Sam Nữ Tử lúc phát hiện bàn tay của hắn sắp chạm đến nơi bí ẩn riêng tư của mình thì đã ngây ngươi ra không còn phản ứng kịp, thì cũng vừa vặn nhìn thấy Hoàng Thường, trên gương mặt băng sơn của nàng liền xóa sạch màu đỏ ửng, vội vàng một tay đẩy Tống Thanh Thư ra, vẻ mặt quẫn bách đối với Hoàng Thường thi lễ:
– Bái kiến sư phụ…
Tống Thanh Thư giật mình, mới nhớ tới lúc trước tại Kim quốc đã từng nghe Hoàng Sam Nữ Tử đề cập qua chuyện này.
Hoàng Thường không trả lời, chỉ là lẳng lặng quan sát Tống Thanh Thư, nhìn thấy hình dạng của hắn, hai đầu lông mày mơ hồ lộ ra nghi hoặc.
Tống Thanh Thư trong lòng lộp bộp, lần trước giao thủ mặc dù mình che mặt, nhưng về phần hình thể khí chất gì gì đó rất khó cải biến, đối với cao thủ như Hoàng Thường mà nói, chỉ sợ không phải dễ dàng giấu giếm được…
Hoàng Sam Nữ Tử thì không biết mấu chốt sự tình này, tưởng là sư phụ đang tức giận, vội vàng giới thiệu:
– Đây là sư phụ Hoàng Thường, ngươi là người trong giang hồ, có lẽ từng nghe qua danh hào của lão nhân gia, sư phụ… đây là Tống Thanh Thư…
– Tống Thanh Thư?
Hoàng Thường mở miệng, thanh âm lộ ra có vài phần khàn khàn…
– Có phải đây là người mà trước đây ngươi trở về khen ngợi là thượng hữu địa thượng vô đích Tống Thanh Thư?
Hoàng Sam Nữ Tử lúc đầu vốn là chỉ có chút ít xấu hổ, nghe được sư phụ nói lập tức mặt đỏ đến lợi hại hơn rồi, gấp đến độ thẳng dậm chân:
– Sư phụ, đồ nhi nào có khoa trương hắn như vậy…
– Nghe qua Kim Xà vương Tống Thanh Thư võ công cái thế, là nhân vật nổi tiếng mấy năm gần đây trên chốn giang hồ, hôm nay vừa thấy, không nghĩ tới chỉ là lãng tử phóng đãng lợi dụng nữ tử…
Hoàng Thường thanh âm dần dần chuyển sang lạnh lẽo.
– Sư phụ…
Hoàng Sam Nữ Tử không biết vì sao sư phụ đối với Tống Thanh Thư lại có ấn tượng kém như vậy, lập tức gấp gáp.
Hoàng Thường trừng liếc nàng:
– Như thế nào, chẳng lẽ vừa rồi hành động của hắn đối với ngươi, là do ngươi là tự nguyện?
– Đồ nhi…
Hoàng Sam Nữ Tử nghẹn lời, điều này làm cho nàng biết trả lời thế nào, bất kể là nữ nhân nhút nhát rụt rè hay là tính tình lãnh đạm cao ngạo, đều không thể nào trả lời hai chữ “tự nguyện…” kia.
Tống Thanh Thư cười khổ, nghĩ thầm “Nếu như chính mình vất vả khổ cực đem một tiểu la lỵ đáng yêu nuôi dưỡng khôn lớn trở thành một mỹ nhân hoàn mỹ, kết quả bắt gặp nàng bị nam nhân khác ôm ấp sờ soạng, khẳng định cũng sẽ có một loại cảm giác thật vất vả khổ cực đào ao để cho người thả cá…”
– Các hạ vừa rồi khi dễ Anh Lạc, bất quá ỷ vào võ công cao cường của mình mà thôi, lão phu cũng muốn nhìn võ công của các hạ có phải là có cao thật như vậy hay không?
Vừa dứt lời liền một quyền âm ầm đã đến trước mặt Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư sớm có phòng bị, trong nháy mắt đưa tay đem quả đấm của lão hất qua một bên, triệt tiêu quyền kình…
– Ồ… Phi Nhứ Kính?
Hoàng Thường ồ lên một tiếng, tiếp tục công tới, Tống Thanh Thư thấy lão ra chiêu không lưu tình chút nào, hoàn toàn không giống đang cùng võ lâm hậu bối so chiêu, vội vàng xốc lại hoàn toàn tâm trí ứng đối.
Cũng khó trách Hoàng Thường kinh ngạc, Tống Thanh Thư vừa rồi dùng chiêu Phi Nhứ Kính của Cửu Âm Chân Kinh để giảm bớt quyền kình của lão, hai người lúc trước đã giao thủ với nhau, Tống Thanh Thư lo lắng Hoàng Thường theo chiêu thức của hắn xuất ra mà phát hiện ra được thân phận chân thật của hắn, vì vậy lần này giao thủ phải dùng võ công hoàn toàn bất đồng với lúc trước kia.
Lấy võ công Cửu Âm Chân Kinh để đối phó với Hoàng Thường là người sáng tạo ra công phu này, rất hiển nhiên đây là sự tình làm nhiều công ít, chỉ là Tống Thanh Thư tu vi đủ cao, mỗi một chiêu mỗi một thức đều phù hợp với võ học bản nguyên, lúc này mới khó khăn lắm hắn mới đánh ngang tay, bất quá tại trong mắt cao thủ chân chính, liền nhìn ra nếu tiếp tục đánh hơn mười chiêu nữa, thì Tống Thanh Thư sẽ rơi vào thế hạ phong rồi.
Mắt thấy Tống Thanh Thư đỡ trái hở phải, Hoàng Sam Nữ Tử lo lắng sư phụ thật sự sẽ đả thương hắn, vội vàng nhảy vào vòng chiến, mở ra hai tay ngăn ở giữa hai người:
– Sư phụ… Tống công tử vốn có đại ân, nếu làm bị thương hắn chỉ sợ là không tốt a…
– Đúng là nữ nhân hướng ngoại a.
Bị nữ đồ đệ yêu dấu ngăn cản lại chiêu thức đang xuất ra, Hoàng Thường đành phải dừng tay, hừ lạnh một tiếng liền quay người rời đi.
Thân ảnh Hoàng Thường rất nhanh biến mất tại trong tầm mắt, Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Sư phụ cô nương sẽ không đối với cô nương có ý ăn mặn chứ? Bằng không thì làm gì mà tức giận như vậy, khi nhìn thấy ta chỉ là… sờ soạng có chút ít a…
– Tống công tử xin hãy thận ngôn…
Hoàng Sam Nữ Tử mặt ngọc phát lạnh…
– Sư phụ ta đức cao vọng trọng, há lại như ngươi nghĩ như vậy?
– Hảo… hảo… ta nói sai được chưa…
Tống Thanh Thư lúc này mới nhớ tới thế giới này tôn sư trọng đạo, không giống như kiếp trước của hắn thì có đủ loại chuyện đều có thể xảy ra giữa sư phụ và đồ đệ, có lẫn cả sư nam với nữ đệ tử và sư nữ với nam đệ tử…
Hoàng Sam Nữ Tử lúc này mới sắc mặt hơi dịu xuống, nhìn qua phương hướng sư phụ rời đi, cũng có chút nổi lên nghi ngờ:
– Bình thường tính nết của sư phụ không như vậy, cũng không biết hôm nay tại sao lại nhìn ngươi không vừa mắt…