Phần 156
Trần Viên Viên lập tức tâm loạn như ma, các loại ý niệm trong đầu nhao nhao xông lên đầu:
“Hắn vì cái gì mà không lấy ngón tay ra?”
“Là đã quên hay sao…”
“Hay là là lo lắng ta ngứa nhột khó mà chịu nổi…”
“Nhưng làm như vậy lại càng khó cho ta a…”
Trần Viên Viên chính là đang xoắn xuýt, thì cửa ra vào vang lên tiếng đập cửa:
– Mở cửa… mở cửa…
Trần Viên Viên không khỏi rùng mình, lập tức vểnh tai nghe.
– Là ai… vậy?
Tống Thanh Thư không thể không bội phục Lý Nguyên Chỉ tiểu yêu tinh này thật sự đúng là trời sinh để diễn, cái giọng nói lười biếng xen lẫn khó chịu hoàn toàn giống như một người đang ngủ ngon bị đánh thức vậy, quả thực là giống như đúc.
– Chúng ta là ngự tiền thị vệ, trong hoàng cung trà trộn thích khách vào, bởi vậy mỗi nơi đều cần phải điều tra.
Thị vệ phía ngoài đáp.
– Thế nhưng ta đang ngủ.
Lý Nguyên Chỉ bất mãn đáp nói.
– Đừng nhiều lời… nơi nào cũng phải điều tra, nếu không mở cửa thì chúng ta sẽ xông vào.
Thị vệ phía ngoài không nhịn được, nếu là phi tần bình thường, bọn chúng sẽ không dám lỗ mãng như thế, thế nhưng nữ nhân trong lãnh cung, ai cũng đều biết kết cục của các nàng đã đã định trước, ai còn quản nhiều như vậy.
Phát giác được trong ngực đại mỹ nhân đang khẩn trương, Tống Thanh Thư bên tai nàng nhỏ giọng nói ra:
– Không việc gì sợ, có tại hạ ở đây.
– Ừ…
Trần Viên Viên nghĩ thầm nếu như bị một đám thị vệ chứng kiến mình bộ dáng hôm nay, thật đúng là không muốn sống nữa.
Nghe được tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, Lý Nguyên Chỉ đành phải nói ra:
– Cửa không gài chốt, tự vào đi.
Bởi vì nàng đã cởi áo ngoài để tránh trên giường, cho nên bất tiện đứng dậy mở cửa, vì vậy vừa rồi không có gài chốt cửa.
“Phanh…”
Cửa bị đẩy mạnh ra, một đám thị vệ tràn vào, nhìn thấy trên giường Lý Nguyên Chỉ, tên đầu lĩnh cầm đầu thị vệ vẻ mặt hồ nghi:
– Cô nương ngủ không đóng cửa sao?
Lý Nguyên Chỉ cả kinh, bất quá phản ứng cũng rất nhanh, bình tĩnh đáp:
– Trong lãnh cung bình thường thì không có ai, đóng hay không đóng cửa thì có cái gì khác nhau…
Trốn ở trong chăn, Trần Viên Viên cũng âm thầm bội phục, Lý Nguyên Chỉ lúc này ngữ khí giống như đúc phi tần ở trong lãnh cung tâm như tro tàn, vị cô nương nghịch thiên này khó trách có thể đem mình và A Kha lừa gạt xoay quanh.
Nghe được Lý Nguyên Chỉ giải thích, tên đầu lĩnh thị vệ nhíu mày cũng không nói gì, phất phất tay ý bảo đám thủ hạ dưới tay lục soát trong phòng…
Một đám thị vệ trong phòng lục tung tìm trong chốc lát, thậm chí có người còn nhảy đến trên xà nhà nhìn qua các nơi ẩn nấp.
– Không có phát hiện gì…
Rất nhanh một đám người trở lại bẩm báo.
Tên đầu lĩnh thị vệ ánh mắt dời về chỗ phương hướng cái giường.
Nghe được tiếng bước chân tới giường càng lúc càng gần, Trần Viên Viên trái tim nhắc tới cổ họng, vừa nghĩ tới hậu quả nếu như bị phát hiện, nàng kinh sợ nhắm mắt lại.
– Ngươi muốn làm gì?
Ngay cả một Lý Nguyên Chỉ không sợ trời không sợ đất cũng có chút tâm hoảng lên.
Tên đầu lĩnh thị vệ cũng không đáp lời i, mà là rút ra thanh đao vén lên cái màn giường, cúi người xuống dưới kiểm tra đáy giường.
Thấy hắn chỉ là kiểm tra đáy giường, Lý Nguyên Chỉ âm thầm thở dài một hơi.
Tên đầu lĩnh thị vệ đứng lên, kế tiếp nói một câu làm cho Lý Nguyên Chỉ tâm lại nhấc lên:
– Cô nương thật giống như rất khẩn trương…
– Các ngươi vào đây nhiều người như vậy, ta không khẩn trương mới là lạ.
Lý Nguyên Chỉ liếc mắt, gấp gáp nói…
– Đã tra không có gì, thì mau đi ra, nhớ đóng cửa lại cho ta…
Tên đầu lĩnh thị vệ lắc đầu:
– Còn có một chỗ chưa có kiểm tra.
Lý Nguyên Chỉ trong lòng lộp bộp một cái, cố nén bối rối hỏi:
– Nơi nào?
Tên đầu lĩnh thị vệ chép miệng, ánh mắt rơi vào cái chăn đang phồng trướng to:
– Đem cái chăn xốc lên, ta muốn kiểm tra bên trong một chút.
– A…
Trần Viên Viên trước giờ có bao giờ lâm vào tình trạng hiểm nghèo như vậy, tâm trí của nàng đâu có cường đại như Lý Nguyên Chỉ vậy, nghe được tên thị vệ muốn kiểm tra trong chăn, liền cả kinh bị dọa kinh hô lên.
Bất quá Tống Thanh Thư phản ứng cũng rất nhanh, trong nháy mắt nàng vừa hé miệng thì hắn liền hôn lên ngăn chặn miệng của nàng lại, đem tiếng kêu sợ hãi của nàng ngăn ở trong cổ họng.
– Um… um…
Trần Viên Viên trong đầu trống rỗng, sự căng thẳng của nữ nhân làm cho nàng không còn phản kháng, bất quá vừa mới động đậy liền lại cảm thấy ngón tay của tay tựa như cứng rắn như sắt dài ra, càng đưa sâu thêm vào bên trong âm động nàng, chỗ hiểm bị liền tục chống đỡ, trong nháy mắt khí lực của nàng như chết rồi.
– Phu nhân muốn hại chết tất cả chúng ta sao? Đừng có lộn xộn…
Bên tai truyền đến tiếng truyền âm nhập mật của Tống Thanh Thư, Trần Viên Viên lúc này mới tỉnh táo lại, thì mới biết ra vừa rồi đối phương hôn nàng chỉ là vì ngăn chặn tiếng kinh hô mà thôi.
“Tên hỗn đản này, chỗ nào cũng được, không nên cứ để ngón tay vào chỗ đó…” Trong bóng tối tuy rằng nhìn không thấy, nhưng Trần Viên Viên biết lúc này gương mặt mình nhất định là đang ửng đỏ một mảnh.
Lúc này nàng đang bị nam nhân ôm chặt vào trong ngực, lấy tư thế hai người, có thể nói toàn bộ thân thể của nàng đầu đã thể hiện lên hiện ở trước mặt hắn rồi, Trần Viên Viên trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, bản thân nàng cuối cùng không biết mình như thế nào, vì cái gì một chút lửa giận đều không đứng dậy, cảm giác lớn nhất ngược lại là trong lòng phanh phanh trực nhảy.
Đột nhiên Trần Viên Viên ánh mắt thoáng cái trợn tròn rồi, trong lòng vừa thẹn vừa giận thầm nghĩ “Ngươi vì phòng ngừa ta kinh hô nên phong bế miệng của ta thì thôi, thế nhưng là phải dùng tới đầu lưỡi đem với vào trong miệng của ta sao này…”
Nàng muốn khép lại hàm răng hung hăng cắn hắn một cái, nhưng đúng là vẫn không có hạ quyết tâm, đã vậy bất tri bất giác lưỡi của nàng đã quấn quanh dây dưa cũng đầu lưỡi của hắn…
“Tên vô sỉ này thật sự là khắc tinh của ta…”. Trần Viên Viên âm u thở dài, nhắm mắt lại, một đôi cánh tay ngọc ôm lấy cổ hắn cùng nhau mút lưỡi lẫn nhau…
Không giống với trong chăn kiều diễm, phía ngoài bầu không gian thì căng thẳng nhiều lắm, Lý Nguyên Chỉ nắm chặt cái chăn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên đầu lĩnh thị vệ kia:
– Ta tuy rằng đã bị đày vào lãnh cung, tuy nhiên là trong nội cung vẫn là phi tần, là nữ nhân của hoàng thượng, ngươi dám đối với ta vô lễ sao?
Tên đầu lĩnh thị vệ nhàn nhạt đáp:
– Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ là vì muốn tra thích khách mà thôi.
Lý Nguyên Chỉ cả giận nói:
– Ta hiện tại không có mặc xiêm y, ngươi có phải là muốn nhìn thân thể của ta phải không?
Tên đầu lĩnh thị vệ cười hắc hắc nói:
– Đừng nói đùa, cô nương rõ ràng bên trong vẫn còn mặc áo trong đấy…
Lý Nguyên Chỉ cái này mới nhớ ra, lại thân thể của mình có chút lộ ra ở bên ngoài, làm cho hắn nhìn ra mình vẫn còn mặc cáo ao trong, trong lòng cũng hiểu rõ mình dù sao cũng chỉ là một nữ nhân trong lãnh cung, nếu đúng là phi tần, đối phương tuyệt không dám ở trước mặt mình chất vấn như vậy đấy.
– Cô nương cứ kéo dài thời gian, chẳng lẽ trong chăn thật sự ẩn giấu thích khách sao?
Tên đầu lĩnh thị vệ phất tay, càng nhiều thị vệ đi qua vây quanh.
“Làm sao bây giờ… Tống đại ca làm sao bây giờ?” Lý Nguyên Chỉ đối với võ công của Tống Thanh Thư vô cùng có lòng tin, thế nhưng là hắn đang chữa thương cho Trần Viên Viên trong thời khắc mấu chốt, nàng lo lắng cho hắn đã bị quấy rầy, không chững đã bị tẩu hỏa nhập ma gì gì đó.
Lúc này không chỉ Lý Nguyên Chỉ lo lắng, trong chăn Trần Viên Viên một lòng cũng nhắc tới cổ họng, vội vàng đẩy nam nhân bên cạnh ra, nào ngờ Tống Thanh Thư một chút phản ứng cũng không có, đầu lưỡi vẫn là tham lam hút mút lấy đầu lưỡi của nàng…
– Cô nương nếu không xốc chăn lên, hãy để cho ta làm.
Lý Nguyên Chỉ ra sức khước từ, tên đầu lĩnh thị vệ trong lòng hồ nghi càng lớn, thấy nàng thờ ơ, hắn hừ lạnh một tiếng, liền dùng mũi đao hất ra một góc chăn…