Phần 155
Thấy Lý Nguyên Chỉ không còn hướng vào trong nhìn xem, Trần Viên Viên lúc này mới đỏ mặt đối với Tống Thanh Thư nhỏ giọng nói ra:
– Chuyện ngày hôm nay không cho phép ngươi đối với bất kỳ người nào nói ra.
Tống Thanh Thư trên mặt hiện ra cổ quái vui vẻ:
– Ngay cản A Kha cũng không được sao?
– Không được…
Trần Viên Viên lập tức nóng nảy nói nhanh.
Xem nàng trong lúc vô tình lo lắng lúc lộ ra thần thái mị ý, Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Phu nhân đã không cho tại hạ nói, thì tại hạ làm sao dám nói…
Cảm nhận được hắn không hiểu ý mình, Trần Viên Viên trong lòng nhảy dựng, gấp vội vàng cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt của hắn, bất quá bởi như vậy, thân thể nàng lại có cảm giác liền gấp mấy lần phóng đại ngứa nhột khó mà chịu nỗi, dường như bên trong âm động có một cái đồ vật tỏa ra nhiệt khí rung động từng hồi từng hồi đâm sâu vào chạm tới hoa tâm, Trần Viên Viên thanh âm cũng bắt đầu run rẩy lên:
– Còn có bao lâu nữa thì xong…
– Sắp xong rồi.
Tống Thanh Thư vận khởi chân khí từng đợt tiếp theo từng đợt hướng phía huyệt Hôi Âm nàng phóng tới, bởi vì Trần Viên Viên không phải là người tập võ, huyệt đạo không mở, hắn không dám mạo hiểm, cẩn thận khống chế cường độ chân khí, vì vậy tiêu phí thời gian so với mong muốn hơi lâu một chút.
Bất quá bởi như vậy lại càng làm khổ Trần Viên Viên, thân thể nàng vốn là cực kỳ mẫn cảm, lại bị hắn dùng chân khí liên tục trùng kích, rất nhanh toàn thân nàng liền cứng đờ, hoa tâm đã hé miệng nở ra…
Tống Thanh Thư đang từng li từng tí khống chế chân khí, nào ngờ Trần Viên Viên bỗng nhiên một đôi đùi tròn chặt chẽ kẹp chặt tay của hắn, tiếp cận lấy nàng ngẩng đầu nhào vào hung hăng mà cắn lấy trên bả vai hắn.
– Aí ui…
Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, nghĩ thầm miệng của nữ nhân này thật đúng là hung hang a, mình bất quá chỉ đâm nàng vài cái, có cần phải ác độc như vậy cắn ta như vậy không?
Hắn thương hương tiếc ngọc, vẫn không dùng nội lực chấn khai đối phương, đành phải tùy ý để cho nàng cắn…
– Tống đại ca, có thị vệ hướng bên này đang tới…
Ngoài cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến tiếng thét kinh hãi của Lý Nguyên Chỉ.
Nghe được câu này, Trần Viên Viên toàn thân run rẩy càng lợi hại hơn rồi, âm tinh đã phun trào ra, hai chân cũng kẹp càng chặt hơn, ngay sau đó Tống Thanh Thư cảm giác được trên tay dính một mảng lớn âm tinh trắng nõn từ cửa âm động của nàng trào ra…
– Ách…
Tống Thanh Thư tuyệt đối không nghĩ tới Trần Viên Viên thể chất nhạy cảm như vậy, cứ như vậy đã lên đến cao trào…
Trần Viên Viên lúc này toàn bộ người lạnh run, tựa đầu gắt gao vùi tại trong ngực hắn không dám ngẩng lên.
– Tống đại ca… Tống đại ca…
Lý Nguyên Chỉ vội vàng hấp tấp chạy tới.
Tống Thanh Thư bất động thanh sắc kéo qua cái chăn che đậy đã đến trên thân thể Trần Viên Viên trên thân, để tránh tình cảnh lúng túng bị Nguyên Chỉ nhìn thấy, sau đó thần sắc bình thản hỏi.
– Đến bao nhiêu người?
– Thật nhiều đấy…
Lý Nguyên Chỉ nói tiếp…
– Bọn chúng tựa hồ điều tra từng gian phòng…
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Hẳn là vừa rồi ta gây ra động tĩnh, vì vậy thị vệ trong hoàng cung đi khám xét…
– Thương thế của nàng sao rồi?
Lý Nguyên Chỉ duỗi đầu dò xét Trần Viên Viên, bởi vì Trần Viên Viên đưa lưng về phía nàng, nàng cũng thấy không rõ cái gì.
– Chưa xong, vừa mới đả thông Đốc Mạch, Nhâm Mạch còn chưa có đả thông xong, mặt khác còn có mạch Âm Duy, mạch Dương Duy cùng Đái mạch cũng chưa xong…
Nghe được còn nhiều như vậy, rõ ràng Trần Viên Viên thân thể đều cứng thêm…
– Hay là di chuyển đến nơi nào tránh mặt một chút đi.
Lý Nguyên Chỉ lo lắng nói, bên ngoài tiếng động đám thị vệ càng lúc càng gần.
– Không được…
Tống Thanh Thư lắc đầu…
– Nhất Dương chỉ một khi đang chữa thương mà bị gián đoạn, sẽ dẫn đến kinh mạch thụ thương bị ngược dòng, đến lúc đó cho dù là Đại La Kim Tiên đã đến cũng cứu không được.
– Vậy làm sao bây giờ?
Lý Nguyên Chỉ dậm chân, cuống đến phát khóc.
– Muội chui vào trong chăn, làm giả đang nghỉ ngơi đi…
Tống Thanh Thư tựa như đã tính xong rồi, trong giọng nói lộ ra điềm tĩnh.
Lý Nguyên Chỉ hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt liền lĩnh ngộ biện pháp của hắn, vội vàng nhảy lên giường, đang muốn chui vào chăn, lại nghe được Tống Thanh Thư nói ra:
– Đem áo ngoài thoát khỏi.
– Hả…
Lý Nguyên Chỉ trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.
– Những tên ngự tiền thị vệ không phải là kẻ ngu, muội mặc lấy đầy đủ y phục trốn ở trong chăn, ai nhìn vào cũng biết có lừa dối a.
Tống Thanh Thư giải thích nói.
– Um…
Lý Nguyên Chỉ gật đầu, nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, dù sao Tống Thanh Thư là tình lang của nàng, hai người đã có da thịt chi thân, nên không để ý ở trước mặt hắn cởi lấy y phục…
Chui vào chăn, Lý Nguyên Chỉ cảm thấy Trần Viên Viên cùng nàng nằm dính sát lại thật chặt, nên đẩy Trần Viên Viên một chút.
Trần Viên Viên bất ngờ không đề phòng, thân người xoay nhúc nhích, bỗng nhiên ánh mắt thoáng cái liền thẳng, trong cổ họng phát ra một tiếng “um…” ngọt chán thở gấp.
Lý Nguyên Chỉ nhướng mày, âm thầm nhếch miệng, nghĩ thầm: “Hừ… ta mới tùy tiện đẩy ngươi một cái mà phải kêu thành như vậy, khó trách những nam nhân kia đều gọi ngươi là hồng nhan họa thủy.”
Tống Thanh Thư cũng trợn mắt há hốc mồm, nguyên lai hắn ngón tay hắn đang chống đỡ tại huyệt Hội Âm của Trần Viên Viên, thật vất vả đại công cáo thành đang định thu ngón tay lại, nào ngờ thân thể Trần Viên Viên bị Lý Nguyên Chỉ đẩy nên uốn éo, hơn nữa trên tay hắn vốn là đanh dính một mảnh trắng nõn âm dịch trơn nhớt, kết quả ngón tay bị trượt rõ ràng liền đâm vào bên trong âm động trần Viên Viên.
– Ách…
Tống Thanh Thư muốn giải thích, những trong tình huống này không biết nên giải thích như thế nào.
Trần Viên Viên quả thực nhanh khóc lên, vừa rồi bị người nam nhân này điểm lên huyệt đạo khiến cho thân thể mẫn cảm vô cùng, vốn tưởng rằng đã đủ khó chịu rồi, những năm qua nàng thanh đăng cổ phật tu hành, có thể nói là thủ thân như ngọc, không nghĩ tới nhiều năm kiên trì qua, rõ ràng như vậy lại bị kịch tính dẫn tới dục tính phát ra mà bị phá rồi.
Trần Viên Viên há to miệng, chợt phát hiện không biết nên như thế nào trách cứ người nam nhân này, hắn cũng là hảo tâm chữa thương cho mình, huống chi vừa rồi là do đôi chân của mình chân kẹp chặt lấy bàn tay của đối phương, làm cho hắn không có thu hồi lại được, về sau do mình đột nhiên uốn éo nên dẫn đến ngón tay hắn đưa vào âm động của mình như vậy, Trần Viên Viên càng nghĩ càng xấu hổ, đến cuối cùng thiếu chút nữa là khóc lên, nghĩ thầm “Có khi nào hắn lại cho là ta là đang cố ý câu dẫn hắn chứ?”
Tống Thanh Thư lúc này cảm nhân được ngón tay của hắn bên trong âm động Trần Viên Viên, niêm mạc thịt non của hang động đang từng hồi từng hồi co bóp siết lại trên ngón tay hắn, hắn không hiểu được vì sao một nữ nhân đã từng có hài tử, mà lại có đường hang nhỏ bé chẳng khác gì âm động của một cô nương chưa thành gia lập thật như vậy chứ? Cũng bởi vì thế hắn chẳng nỡ rút lấy ngón tay ra, liền hắng nhẹ một tiếng, để phá vỡ giữa hai người lúng túng:
– Tại hạ hiện tại bắt đầu đả thông mạch Âm Duy đây.
– Ừ…
Trần Viên Viên thanh âm bé như tiếng muỗi, nghe hắn không có nói ra việc ngón tay của hắn bị trơn trượt vào âm động của mình, biết rõ hắn cố ý tránh cho mình xấu hổ khó chịu nổi, trong lòng lại là cảm kích.
– Mạch Âm Duy nằm tại bên đùi, xuôi theo bên đùi chạy về đến phần bụng, cùng Kình Túc Thái Âm Tỷ tương hợp, qua ngực, cùng Nhâm Mạch gặp tại phần cổ.
Tống Thanh Thư cảm thấy cần phải nói cho nàng biết trước, miễn cho nàng vội vàng không kịp chuẩn bị, lại chịu kinh sợ.
– Um…
Trần Viên Viên mơ hồ không rõ tiếng, nghĩ thầm sự tình khó chịu nào ta cũng đều đã trải qua, những thứ này còn có thể làm khó hay sao…
Rất nhanh nàng cảm thấy một bàn tay xoa lấy bên trong bắp đùi của mình, tại gần bẹn háng một mực vuốt ve, Trần Viên Viên lần này thật không có nghĩ lung tung, biết rõ hai người đang trốn ở trong chăn, hắn có khả năng thấy không rõ huyệt đạo, đang tìm tòi phương vị huyệt đạo của mình…
Bất quá lý trí là một chuyện, phản ứng thân thể lại là một chuyện khác, Trần Viên Viên vốn là là thuộc dạng thể chất dính vào nam nhân thì toàn thân liền mềm yếu, huống chi bên trong âm động của nàng đã mênh mông chất lỏng rồi, đã nhiều năm trôi qua không có nam nhân chạm qua rồi, hôm nay có một nam nhân anh tuấn ôm nàng, vuốt ve mấy chỗ mẫn cảm của nàng, cao trào thối lui qua đi, giờ đây từng hồi ngứa nhột lại tiếp tục đến, nàng một đôi mắt đẹp dần dần mơ mơ màng màng lên, quả thực là lại sắp chảy ra nước…
“Trần Viên Viên a Trần Viên Viên, ngươi như thế nào như vậy không biết cảm thấy thẹn, ngươi so với hắn lớn tuổi hơn nhiều như vậy, hơn nữa nhi nữ của ngươi cùng hắn lại có quan hệ không giống bình thường…” Trần Viên Viên cắn chặt cặp môi đỏ mọng, bắt đầu càng không ngừng mặc niệm kinh tụng, ý đồ dẹp loạn nỗi lòng lửa nóng xao động.
Cũng may cho nàng là Tống Thanh Thư đã tìm đúng huyệt đạo, ngón tay dần dần trên chuyển qua phần bụng, Trần Viên Viên vừa thở phào nhẹ nhỏm, bỗng nhiên ý thức được có gì không đúng, một đôi mắt hoa đào trong nháy mắt trợn thật lớn, bởi vì lúc nàng kịp phản ứng, bàn tay Tống Thanh Thư lúc này đang dùng chữa thương là bàn tay khác, còn bên trong âm động của nàng thì ngón tay của hắn vẫn là như cũ đang thăm dò tới lui ma sát cạo lấy bên trong đường hang, mà không có chịu lấy ra…