Phần 152
Trần Viên Viên bỗng nhiên sắc mặt đỏ ửng, bởi vì nàng nghĩ tới tình huống vừa rồi nằm ở giữa hai chân đối phương, tuy rằng miệng mình có mấy lần vô ý đụng chạm trên hạ thể của hắn, thế nhưng là cái loại xúc cảm cái đồ vật đó của hắn, cứng rắn to lớn khác thường mà nàng chưa từng gặp qua thật hãi hùng khiếp vía, làm cho người thật sâu khắc ở đáy lòng, người như vậy nếu như không phải là nam nhân chân chính mà nói, chỉ sợ khắp thiên hạ này chắc không ai tính là nam nhân.
Chứng kiến Trần Viên Viên bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Lão phu nhân à… muốn câu dẫn tại hạ thì cũng phải chờ thời cơ khác đi a, hiện tại phu nhân đang trọng thương, coi như cho dù là tại hạ có động tâm, cũng không xuống tay hạ thủ được a.
Nghe hắn nói chuyện hoang đường này, Trần Viên Viên khẽ gắt một cái:
– Lão phu nhân? Tại trong lòng ngươi, thì ta rất lão hay sao?
Trong giọng nói kia u oán u sầu đúng là làm cho người đau lòng, hờn dỗi chi ý lại càng thêm đậm đặc, tựa như đang cùng một tình lang liếc mắt đưa tình vậy.
Nàng hiển nhiên cũng đã nhận ra mình khác thường, sắc mặt hơi nóng lên, nghĩ thầm hắn rõ ràng đối với chính mình cùng A Kha đã làm ra cái chuyện vô sỉ như vậy, vì cái gì sâu trong nội tâm mình bây giờ lại không thấy chán ghét hắn, chẳng lẽ cũng là bởi vì vừa rồi hắn liều mạng cho dù bị thương cũng muốn cứu mình hay sao?
Trần Viên Viên đăm chiêu một hồi, cũng không có đưa ra được kết luận gì, nàng nào biết đơn giản chính là một người trước đó cho dù làm một trăm chuyện tốt, cuối cùng chỉ cần làm một chuyện xấu, sẽ liền bị người cho rằng đó là một ngụy quân tử, thế thì ngược lại người trước làm một trăm chuyện xấu, cuối cùng làm được một chuyện tốt, mọi người liền sẽ cảm thấy hắn kỳ thật không có đến mức độ hư hỏng như vậy.
Trần Viên Viên chính là như vậy, ngay từ đầu trong nội tâm nàng cho rằng đêm đó hắn là một tên hèn hạ vô sỉ, hèn mọn bỉ ổi dâm tặc, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng Tống Thanh Thư, tuy rằng che mặt, nhưng cũng nhìn ra được đây là một công tử tốt, so với hình tượng trước đây nàng tưởng tượng thì quả thực khác nhau một trời một vực, trong nội tâm nàng lại có vài phần thấy mình may mắn cùng hảo cảm, về sau trong nháy mắt lúc sinh tử, đối phương rõ ràng liều mạng để cứu được nàng, khiến cho nàng triệt để không hận nổi.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân rất trọng yếu chính là Trần Viên Viên tự cho là mình còn ở tại nhân thế sắp không bao lâu nữa rồi, bằng không thì nàng cũng sẽ không có như ảo mộng như quay thuở còn thanh xuân…
– Ồ… vậy là phải nói từ đâu chạy đến nơi đây một tiểu mỹ nhân quá xinh đẹp a…
Tống Thanh Thư khoa trương nói.
– Hừ, miệng lưỡi trơn tru.
Có lẽ là xuất thân từ phong trần, thường thấy quá nhiều nam nhân miệng lưỡi trơn tru các loại, Trần Viên Viên từ trong đáy lòng rất chán ghét loại người này, cũng không biết vì sao đối với hắn lại phát sinh không nổi mảy may tình cảnh chán ghét.
– Nhân gia đã sắp chết rồi, chỉ có một yêu cầu cuối cùng cũng không đáp ứng được sao?
Lúc này muốn nhìn dung mạo chân thật của đối phương, đã trở thành chấp niệm trong lòng Trần Viên Viên, vì thế nàng thậm chí không tiếc giả trang ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Tống Thanh Thư lắc đầu, vẫn là cự tuyệt:
– Phu nhân nếu nhìn thấy bộ dáng thật của tại hạ, thì nhất định sẽ hối hận tại sao phải sử dụng ra tất cả vốn liếng để được nhìn xem.
– Ta cam đoan tuyệt không hối hận.
Nghe ngữ hắn khí tựa hồ có chỗ buông lỏng, Trần Viên Viên hai mắt tỏa sáng.
– Không được, thật vất vả phu nhân mới có được chút ít chấp niệm mà dâng lên một tia sinh cơ, tại hạ không thể thỏa mãn cho phu nhân để rồi phu nhân thất vọng, lúc đó sinh cơ cũng không còn.
Tống Thanh Thư trong chốc lát này đã dùng chân khí thăm dò thương thế bên trong cơ nàng biết được bảy, tám phần, đối với biện pháp cứu chữa thì đã có phương án.
Hai người đang giằng co lẫn nhau, thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến giọng một nữ nhân lo lắng:
– Tống đại ca… Tống đại ca…
Thì ra Lý Nguyên Chỉ trong lòng lo lắng Tống Thanh Thư, sau khi an ủi A Kha vài câu, liền từ chỗ đó chạy đi, nàng suy nghĩ Tống Thanh Thư có lẽ sẽ quay về căn phòng của nàng, liền một đường chạy trở về.
Nhất là nghĩ đến tình huống Tống Thanh Thư đang bị thương, nàng lòng nóng như lửa đốt, thế cho nên cho dù chưa vào bên trong đã bắt đầu kêu gọi, dù sao trong lãnh cung thì người thưa thớt, phạm vi tầm hơn mười trượng đều không thấy được một bóng người, nàng cũng không sợ bị người khác nghe được…
Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy tình lang quả nhiên đang ở tại đó, tảng đá nặng trong lòng đã buông xuống, như một làn gió thơm nhào tới trong lòng ngực của hắn:
– Tống đại ca… Tống đại ca… hu hu… muội còn tưởng rằng đại ca đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đây… hu hu…
Chợt thấy trước ngực hắn vết máu, Lý Nguyên Chỉ luống cuống, vội ngẩng đầu lên, tay giữ lấy khuôn mặt tình lang:
– Tống đại ca sao rồi… đừng có làm muội sợ…
Bởi vì mặt nạ có chút vướng tay, nàng thuận tay liền kéo cái mặt nạ xuống.
Tống Thanh Thư đầu hắc tuyến, nghĩ đến nha đầu ngốc này mở miệng cứ một tiếng là gọi Tống đại ca, chẳng phải là làm cho thân phận hắn bại lộ hay sao? Đang suy tình làm như thế nào để che lấp, nào ngờ tới nàng một tay lại lấy cái mặt nạ xuống, muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi.
– Là ngươi sao?
Trần Viên Viên vừa sợ vừa giận, vừa mới nhìn đến Lý Nguyên Chỉ chạy vào, nàng đã vô cùng chấn kinh rồi, nghe được đối phương mở miệng cứ mỗi một tiếng là Tống đại ca, trong đầu Trần Viên Viên lập tức hiện ra bộ dạng một người, chờ khi mặt nạ bị bóc trần ra, trong nội tâm nàng liền có suy đoán, rốt cuộc đã chứng minh là mình đã đúng…
– Hả…
Lý Nguyên Chỉ đột nhiên nghe được thanh âm lại càng hoảng sợ, lúc này mới phát hiện trên giường rõ ràng còn có nữ nhân khác, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Tống Thanh Thư phiền muộn, lập tức làm như vô tội mở trừng hai mắt…
– Tống đại ca, nếu như muội nói không phải là cố ý, đại ca… có tin tưởng không?
Tống Thanh Thư sầu não thở ra một hơi:
– Hiện tại có tin hay không thì có gì khác nhau đâu?
Lý Nguyên Chỉ ôm lấy cánh tay của hắn đung đưa, làm nũng nói:
– Tống đại ca, đừng nổi giận với nhân gia… nhân gia vừa rồi trong mắt chỉ có mình đại ca, nào ngờ tới đại ca lại còn mang nữ nhân khác trở về đây…
Nghe trong lời nói của nàng có gai, Tống Thanh Thư biết rõ nàng bình dấm chua có chút lật ra rồi, dù sao mà nói đây chẳng khác nào là sào huyệt ân ái của hai người bọn họ, vô duyên vô cớ bây giờ có hơn nhiều một nữ nhân, nàng đương nhiên có chút ít ý kiến cũng không sai…
– Được rồi… được rồi… ta không tức giận được chưa?
Tống Thanh Thư trấn an xong Lý Nguyên Chỉ, quay đầu thì phát hiện Trần Viên Viên mắt hạnh trợn lên nhìn mình lom lom, không khỏi lúng túng muôn phần.
Nhắc tới cũng kỳ quái, vừa rồi lúc còn mang theo mặt nạ hắn muốn trêu ghẹo nàng thì liền trêu ghẹo, cục diện nằm tại tại trong lòng bàn tay của hắn, nhưng lúc mặt nạ bị vạch trần xuống, thì hắn nhưng có chút chân tay luống cuống.
– Tốt cho một Tống Thanh Thư, tốt cho một Kim Xà vương, không nghĩ tới rõ ràng là vô sỉ như vậy, thâu hương thiết ngọc dâm nhục nữ nhân, nếu chuyện này truyền ra bên ngoài giang hồ, cũng đủ để cho ngươi thân bại danh liệt.
Vừa rồi Trần Viên Viên đối với hắn đã có hảo cảm thật tốt, bên bên trong cái mặt nạ bất kỳ người nào khác, thì phản ứng của nàng cũng không sẽ lớn như vậy, duy chỉ có Tống Thanh Thư thì không được.
Trước đó Tống Thanh Thư đi sứ đến Sơn Hải Quan, đã nói mang A Kha quay về Yên Kinh chỉ là để chứng tỏ một chút, kết quả nữ nhi vừa đến thì liền bị giam lỏng, lo lắng cho nữ nhi, nàng đương nhiên đối với Tống Thanh Thư không có cảm tình gì…
Thứ hai ai biết nữ nhi bằng mẫu, nàng biết rõ A Kha đối với Tống Thanh Thư có một loại ưa thích phức tạp đan xen vào căm hận, trong nội tâm Trần Viên Viên mặc dù không cho là đúng, nhưng so với Phúc Khang An, Triệu Cấu những người này, thì Tống Thanh Thư cũng không phải là khó tiếp nhận…
Bởi vậy trong tiềm thức của nàng đã xem Tống Thanh Thư trở thành một thân phận vãn bối nữ tế (con rể), bây giờ lại biết được chính là hắn, là người mà mình rõ ràng đã từng suy nghĩ đến là nữ tế của mình, lại đối với nàng làm sự tình dâm tặc như vậy, việc làm trái với nhân luân làm cho tâm tình của nàng trong nháy mắt nổ tung.