Phần 145
Nghe được Vạn Sĩ Tiết nói, trong đại điện liền an tĩnh lại, Hàn Thác Trụ thấy đã hỏng bét, lão thì không có chú ý đến chuyện trong chốn giang hồ bao nhiêu, cho nên đối với tình huống hôn nhân của Tống Thanh Thư cũng không rõ ràng, nào biết được đối phương đưa ra chứng cứ như vậy, vốn là đã mạnh miệng muốn kết hôn cùng hai công chúa, điều này cũng thế mà thôi rồi, nghe ngữ khí hoàng thượng cũng có chút buông lỏng, nhưng hắn rõ ràng đã có thê tử chính thất.
Trong lòng quả thực muốn đem mắng chửi Tống Thanh Thư, chẳng qua bây giờ đã ngồi cùng trên một chiếc thuyền với hắn, Hàn Thác Trụ đành phải duy trì thay hắn giải vây:
– Chu Chỉ Nhược tuy rằng thân là chưởng môn nhất phái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân trong giang hồ, làm sao so ra được với công chúa kim chi ngọc diệp Đại Tống, sau khi Tống công tử lấy công chúa, thì Chu cô nương đương nhiên sẽ thối vị nhượng lại chính thất cho công chúa, Vạn đại nhân không cần phải lo lắng.
Vạn Sĩ Tiết còn chưa kịp nói gì, Tống Thanh Thư lại mở miệng trước:
– Chỉ Nhược là thê tử chính thức của Tống mỗ, trước kia như thế nào thì về sau cũng vậy.
Hàn Thác Trụ suýt chút tức giận đến ngất đi, nghĩ thầm thật sự là không biết phân biệt, mặt xanh mét đứng ở một bên, quyết định không giúp hắn ra mặt nói nữa.
Vạn Sĩ Tiết mặt mày hớn hở, nghĩ thầm Tống Thanh Thư a Tống Thanh Thư, nhìn xem ngươi lần này có chết hay không? Mỉm cười nói:
– Vậy ý tứ của ngươi chính là đem hai vị công chúa mang về làm thiếp?
Tống Thanh Thư dường như không biết lão đang gài bẫy mình, nhàn nhạt đáp nói:
– Làm thiếp thì sao chứ?
Lời vừa nói ra, đại điện người lại xôn xao, Hàn Thác Trụ lấy tay dụi mắt, cảm thấy đầu chóng mặt, Cổ Tự Đạo trên mặt biểu lộ một mảnh giống như cười mà không phải cười, đứng ở một bên xem khán hí, Triệu Cấu thì mặt sạm đen, luc1n ào cũng có thể bộc phát phẫn nộ.
Vạn Sĩ Tiết cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, nhảy ra mắng:
– Giỏi cho tiểu tử cuồng vọng, rõ ràng vọng tưởng để cho công chúa làm thiếp, đây là trắng trợn coi rẻ uy nghiêm hoàng gia, quả thực lẽ nào lại dám làm như vậy.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói ra:
– Quận chúa Mông Cổ còn làm thiếp được, công chủ Kim quốc cũng làm thiếp được, trong khi Tống quốc quy thuận các nước đó, vậy mà công chúa Tống quốc lại làm thiếp không được sao?
Hắn cũng không phải là thiếu tâm nhãn, mà là cố ý biểu hiện ra thái độ cuồng vọng như vậy, mục đích vẫn là vì hòa đàm, tranh thủ được càng thêm nhiều lợi ích, hắn đối với quân thần Nam Tống nhược tiểu này thì rõ ràng, thái độ ngươi càng mạnh cứng rắn, bọn họ lại càng mềm yếu, trái lại ngươi nếu như biểu hiện ra thái độ mềm yếu, thì bọn họ sẽ lộ ra nhe nanh được một tấc lại muốn tiến một thước…
Nghe được hắn nói, đại điện trong nháy mắt lại an tĩnh, một đám quan viên nhìn nhau, Triệu Cấu cũng lộ ra thần tình kinh nghi bất định, theo từ trong miệng Tống Thanh Thư toát ra tin nào cũng kinh người, khiến cho bọn họ có chút chết lặng.
– Nói hươu nói vượn, quận chúa Mông Cổ nào mà làm thiếp, còn có công chủ Kim quốc nào làm thiếp hả?
Vạn Sĩ Tiết thân là quan viên đứng đầu, đối với triều đình Kim, Mông hai nước cũng biết ít nhiều, trong suy nghĩ liền đem tất cả các vị công chúa, quận chúa Kim, Mông liệt kê ra loại bỏ một lần, xác định không có người nào gả cho người nào mà làm thiếp, lập tức càng nắm chắc đứng lên.
– Đường đường hoàng thất, há lại để cho công chúa, quận chúa làm thiếp cho người?
Vạn Sĩ Tiết trong lòng cười lạnh, quyết định hôm nay hay dùng cái cớ này đem Tống Thanh Thư đóng đinh.
– Kỳ quốc công chủ Kim quốc, đã gả cho ta làm thiếp.
Tống Thanh Thư đáp.
– Kỳ quốc công chủ?
Cổ Tự Đạo thần sắc ngưng tụ…
– Có phải là Hoàn Nhan Bình muội muội của hoàng đế Kim quốc?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Không sai, đúng là nàng, Hoàn Nhan Bình là thê muội của Đường Quát Biện, vì để tình thân của chúng ta càng thêm thân, Đường Quát Biện đã tác hợp cho Tống mỗ, chuyện này nhiều vị công chúa của quý quốc cũng biết.
Nam Tống mọi người nhíu mày, bọn họ đều là người trà trộn trong chính đàn, nếu nói Đường Quát Biện chẳng qua là cao hứng tác hợp thì còn có đạo lý, vì cái cái gọi là thân càng thêm thân, sẽ không ai tin tưởng lời này, đoạn hôn nhân này nhất định là do Kim quốc vì muốn lôi kéo Kim Xà doanh nên mới thúc đẩy đấy.
Vì lôi kéo Kim Xà doanh, hoàng đế Kim quốc thật đúng là chịu bỏ vốn…
Đây là trong tràng rất nhiều người có ý niệm trong đầu như vậy, một ít người liền có nhận thức được nếu như Kim Xà doanh cùng Kim quốc cùng chung tiến thối mà nói, thì tình thế Nam Tống liền nguy hiểm.
“Kim quốc có thể gả công chúa làm thiếp, chẳng lẽ chúng ta không thể gả công chúa làm thiếp? Kim quốc có Kỳ Quốc Công Chủ cho dù lợi hại đến đâu cũng chỉ có một, chúng ta bên này có Thành Đức Đế Cơ, Nhu Phúc Đế Cơ hai người, ít nhất so số lượng thì chiếm được ưu thế…” Rất nhiều quan viên trong đầu đều nghĩ như thế, bất quá không có biết được tâm ý của Triệu Cấu, ai cũng không dám đem tận đáy lòng mà nói ra trước.
Trên ghế rồng Triệu Cấu cũng là kinh hãi, khó trách Tống Thanh Thư như vậy nắm chắc đến cầu thân, nguyên lai có át chủ bài như vậy. Trong lòng của hắn rõ ràng, nếu như Kim quốc thật sự đem Kỳ Quốc Công Chủ gả cho đối phương, như vậy mình cũng chỉ có thể đồng ý gả hai công chúa rồi, cho dù là không thể đem Kim Xà doanh triệt để lôi kéo tới đây, nhưng để cho hắn bảo trì trung lập, bên nào cũng không giúp thì cũng tốt.
Hắng giọng, Triệu Cấu mở miệng hỏi:
– Tống khanh gia vừa rồi có nhắc tới quận chúa Mông Cổ, vậy thì chuyện đó xảy ra như thế nào?
Mông Cổ hôm nay quốc lực mạnh, có thể nói là cường quốc có một không hai, hắn rất muốn biết thái độ Mông Cổ đối với Kim Xà doanh là cái gì.
– Nhữ Dương Vương Mông Cổ đã đồng ý đem quận chúa Triệu Mẫn gả cho Tống mỗ, điểm ấy Hàn đại nhân có thể làm chứng.
Tống Thanh Thư mặt không đổi sắc nói ra, dù sao Nhữ Dương Vương hiện tại không ở chỗ này, còn Triệu Mẫn này, lấy giao tình của ta cùng nàng, có lẽ cũng không ngại cho ta kéo lấy một chút da hổ của nàng.
Hàn Thác Trụ thấy mình đã thành ánh mắt tiêu điểm toàn trường, gấp nói:
– Lần trước thời điểm tại Dương Châu, Vương Bảo Bảo đúng là có xưng hô với hắn là muội phu.
– Làm sao có được chuyện này chứ?
Vạn Sĩ Tiết nóng nảy, vừa rồi Kim Quốc Công Chủ có các vị Đế cơ đối chứng, lão bất tiện nói cái gì, bây giờ đối mặt với Hàn Thác Trụ, ngữ khí sẽ không khách sáo…
– Hàn đại nhân, chẳng lẽ bởi vì ngươi cùng Tống Thanh Thư có giao tình, liền thay hắn nói dối?
Hàn Thác Trụ phẫn nộ quát:
– Tả tướng đại nhân, xin chú ý lời nói của ngươi, Hàn mỗ đối với hoàng thượng trung thành tận tâm, há lại sẽ làm cái chuyện chân ngoài dài hơn chân trong, Tống Thanh Thư cùng Vương Bảo Bảo xưng hô như vậy, cũng không phải một mình ta biết rõ, hoàng thượng có thể mang Đái Ngự Khí Đinh Điển, Ngô Thiên Đức, còn có Tân đại nhân Xu Mật Viện, Lục đại nhân, lúc ấy đều có mặt. Tả tướng đại nhân có thể hoài nghi ta, thậm chí cũng có thể hoài nghi Tân đại nhân, Lục đại nhân, nhưng chẳng lẽ ngươi hoài nghi Đái Ngự Khí của hoàng thượng sao?
– Vi thần không dám…
Vạn Sĩ Tiết gấp gáp nói, nói đùa cái gì vậy, Đái Ngự Khí đều là thị vệ vương bài của hoàng thượng mang theo bên mình, từng người không chỉ có võ công cao cường, đối với hoàng thất trung thành tận tâm, lão nếu như dám hoài nghi đến trên thân những người này, một là đánh vào mặt Triệu Cấu, hai là sẽ đắc tội với một nhóm người, dù sao từng người mang Đái Ngự Khí đều có thân phận đều không đơn giản.
Một bên xem dự khan, Cổ Tự Đạo bỗng nhiên mở miệng:
– Xin hỏi Tống công tử, hiện quận chúa Triệu Mẫn đang ở chỗ nào? Lần trước ta đem nhi tử giao cho nàng, kết quả hôm nay hoàn toàn đã hoàn toàn mất đi tin tức.
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc:
– Hừ, chuyện này Tống mỗ cũng đang muốn hỏi quý quốc đây này, quận chúa Triệu Mẫn đi sứ đến Lâm An, sau liền mất đi tin tức, Tống mỗ lần này xuôi nam, một là vì cầu thân, hai là tới đây để lấy một câu trả lời hợp lý.
Triệu Cấu ngồi không yên, dù sao đường đường quận chúa Mông Cổ tại trong cảnh nội Tống quốc bị thất tung, nếu ứng phó không tốt, rất dễ dàng sẽ có xung đột vũ trang giữa hai nước, huống chi Mông Cổ xưa nay ngang ngược có tiếng:
– Triệu Mẫn quận chúa lúc trước thời điểm ly khai Lâm An vẫn còn bình an vô sự, về sau ra khỏi thành ước chừng hơn trăm dặm về sau, không biết đã xảy ra chuyện gì đã mất tung tích, trẫm đã hạ chỉ tra rõ việc này, đến lúc đó tất nhiên sẽ cho Nhữ Dương Vương Phủ một cái công đạo.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Hoàng thượng nếu như đã nói như vậy, đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, Tống mỗ liền kính đợi hồi âm.
Triệu Cấu cười cười có chút miễn cưỡng, chuyện Triệu Mẫn quận chúa mất tích hắn đã cho người tra xét lâu rồi, ngoại trừ tra được đã có người điều động cấm quân đến hiện trường, ngoài ra không có tra được cái gì hữu dụng khác, tuy rằng biết được là ai điều động cấm quân, nhưng tung tích Triệu Mẫn quận chúa vẫn là một chút dấu vết cũng không có.
– Cho dù là Mông Cổ cùng Kim quốc đem công chúa gả cho ngươi làm thiếp, thì đó cũng không phải là lý do Đại Tống phải gả công chúa ngươi. Đại Tống là lễ nghi chi bang, Mông Cổ, Kim quốc là đất nước man di làm sao có thể so sánh?
Vạn Sĩ Tiết cùng Tống Thanh Thư đã kết huyết cừu, bởi vậy lão không muốn Tống Thanh Thư cầu thân thành công, một khi Tống Thanh Thư cầu thân thành công, thì vừa rồi hắn phí hết tâm huyết kiến tạo ra cái loại đại chiến này hết sức căng thẳng, thì tình thế liền sẽ giống như băng tuyết tan rã, lão chỉ sợ không còn cách nào dùng quyền thế trong tay để báo thù Tống Thanh Thư rồi.
Tống Thanh Thư lạnh lùng nhìn lão:
– Vạn đại nhân, phải biết rằng Vạn đại nhân sở dĩ có thể ngồi trên vị trí tể tướng này, phần lớn là dựa vào cùng vốn liếng chính trị cùng Kim quốc hòa đàm, nếu lời nói này của Vạn đại nhân truyền tới triều đình Kim quốc, đến lúc đó triều đình có cảm thấy Kim quốc sẽ có thể một lần nữa tìm một người thay thế khác hay không?
Lời nói này giống như một cái tát vang dội đến trên mặt Vạn Sĩ Tiết, trong đại điện rất nhiều người đều vẻ mặt xem thường nhìn qua lão. Tất cả mọi người đều rõ ràng Vạn Sĩ Tiết là dựa vào cái gì từng bước một bò lên, lão phụ thuộc Tần Cối, hướng Kim quốc đầu hàng, hãm hại Nhạc Phi, sự kiện nào cũng đều là để lại tiếng xấu muôn đời đấy.
Tống Thanh Thư lời nói xoay chuyển, tiếp tục bổ sung:
– Huống chi hiện nay Mông Cổ cùng Đại Tống đang có quan hệ đồng minh, mà người Mông Cổ lại để ý nhất là mặt mũi, nếu như bọn họ nghe lời nói như thế, không nói là lập tức xua binh nam hạ, ít nhất câu chuyện trả nợ Tứ Xuyên chỉ sợ là sẽ suy tính lại, đến lúc đó chỉ sợ Vạn đại nhân lại sẽ trở thành tội nhân thiên cổ Đại Tống.
Triệu Cấu kinh hãi, hắn không có tâm tiến thủ, thế nhưng tâm tự bảo vệ mình lại vô cùng mãnh liệt, hôm nay nửa giang sơn Nam Tống, đều dựa vào thế hiểm yếu Trường Giang, thì còn có thể có thể từ an, kiêng kị duy nhất chính là Tứ Xuyên bị địch nhân chiếm lĩnh, chẳng khác nào bị thanh kiếm treo trên đỉnh đầu, giang sơn có thể bị uy hiếp an toàn bất cứ lúc nào.
Lúc trước bởi vì nghe theo Vạn Sĩ Tiết, làm cho hắn sinh ra lòng tham lam, Tứ Xuyên muốn, lưỡng Hoài chi địa cũng muốn, bây giờ lưỡng Hoài chi địa đã trở thành bọt nước, chỉ còn có Tứ Xuyên thì tuyệt không thể để cho mất đi được.
– Vạn Sĩ Tiết, ngươi hôm nay quá nhiều lời.
Triệu Cấu lạnh lùng nói ra, một mình Vạn Sĩ Tiết dám tự điều động cấm quân, đã xúc phạm nghịch ý hắn rồi, sở dĩ hắn không động đến Vạn Sĩ Tiết, là vì còn có hữu dụng, còn nếu không có gì thì lưu lại Vạn Sĩ Tiết chỉ thêm phiền.
– Vi thần không dám…
Bị hoàng đế đang tại trước mặt văn võ bá quan răn dạy, Vạn Sĩ Tiết sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lòng càng đem Tống Thanh Thư hận đến tận xương tủy.
– Sự việc cầu hôn công chúa chúng ta còn phải thương nghị, cảm tạ Tống khanh gia lúc trước có nghĩa cử tại Kim quốc, trẫm đêm nay sẽ thiết yến, đến lúc đó mời Tống khanh gia dự tiệc…
Đã biết Tống Thanh Thư thế lực phía sau so với trong tưởng tượng còn cường đại hơn rất nhiều, Triệu Cấu lời nói lập tức trở nên khách sao hơn so với trước…
– Tống mỗ vinh hạnh sẽ đến…
Tống Thanh Thư khom người thi lễ một cái, biết rõ Triệu Cấu muốn cùng quần thần thương nghị, kế tiếp thì mình không có chuyện gì rồi, liền đứng dậy cáo từ, Triệu Cấu cũng không có giữ lại, phái thái giám tiễn đưa hắn một đường xuất cung.
Đi đến một chỗ vắng lặng, Tống Thanh Thư thi triển Di Hồn Đại Pháp với tên thái giám, sau đó lặng lẽ hướng về phía lãnh cung bước đi, tối hôm qua nhìn thấy có người ban thưởng rượu độc cho Lý Nguyên Chỉ, hắn vẫn có chút bận tâm an toàn cho nàng, nên muốn đi đến để xác nhận một cái.
Quen việc dễ làm rất nhanh hắn đến lãnh cung, nào ngờ trong phòng rõ ràng không có bóng dáng của nàng, hắn lập tức trong lòng trầm xuống.