Phần 139
– Cái gì bẩn?
A Kha không có kịp phản ứng, thậm chí lại hiếu kỳ còn ngửi tiếp…
– Cũng không được cho ai biết…
Chứng kiến nhi nữ ngây ngốc, Trần Viên Viên vừa tức vừa vội, liền tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng giải thích…
– Đây là thứ… của nam nhân…
– Hả…
A Kha trong nháy mắt không còn dám ngửi ngón tay mình nữa, tựa nhị là bị phỏng đến vậy.
– Đừng la to…
Trần Viên Viên vội vàng dùng tay chụp kín miệng A Kha.
– Um… um…
A Kha một đôi mắt đào trợn tròn, hoa chân múa tay gấp vô cùng, trong miệng mơ hồ không rõ nói…
– Trên tay nương… cũng là có cái mùi vị này…
Trần Viên Viên cả kinh, lúc này mới nhớ đến lúc vừa rồi lúc phát hiện ra là đã nuốt lấy dương tinh, có nhổ ra chút ít nước bọt vào lòng bàn tay để nhìn xem, vội vàng buông lỏng tay ra, A Kha vội vàng cầm ống tay áo lau miệng mình…
– A Kha đừng trách, sự tình phát sinh hôm nay không thể để bất luận kẻ nào biết rõ, bằng không thì ngươi ở trong hậu cung sẽ không có ngày sống yên ổn…
Nhìn xem bộ dạng nhi nữ khó chịu, Trần Viên Viên an ủi.
A Kha thời điểm này cũng dần dần đã minh bạch trên người mình đã có cái gì, kéo chăn lại che kín, khuôn mặt trở nên trắng bệch:
– Nữ nhi danh tiết cứ như vậy trong mơ hồ bị người đoạt đi sao?
A Kha chỉ cảm thấy mất hết can đảm, liền khóc ra…
Trần Viên Viên thở dài một hơi, dù sao ở phương diện này, nàng so với nhi nữ năng lực tiếp nhận thì mạnh rất nhiều, nên liền thu hồi trong lòng đau khổ, liên tục an ủi A Kha.
Khóc trong chốc lát, A Kha bỗng nhiên ngồi thẳng người, thanh âm rét lạnh như băng:
– Nhi nữ nhất định phải tìm ra là ai, sẽ xé xác phanh thây bầm thây vạn đoạn!
Trần Viên Viên cũng tức giận đến toàn thân run, nghĩ thầm há lại chỉ có mình ngươi, ta cũng ước gì đem kẻ đó bầm thây vạn đoạn, nhưng cái loại chuyện như thế này thì lại không có cách nào công khai đi thăm dò, đương nhiên không có thể động dụng lến lực lượng hoàng phi, nếu muốn tra được là ai làm ra, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn…
Bỗng nhiên Trần Viên Viên dường như nghĩ tới điều gì, lại vén chăn lên nhìn vào âm hộ A Kha.
– Nương… nương lại muốn làm gì…
A Kha vừa thẹn vừa vội, dù đều là nữ nhân, nhưng cái khu vực tư mật như vậy, nàng vẫn rất ngượng ngùng.
Trần Viên Viên rất nhanh duỗi ngón tay đưa vào bên trong âm động A Kha tìm kiếm, cửa âm động của A Kha vẫn là cực nhỏ, đường hang vẫn là chật hẹp vô cùng giống như là chưa có nam nhân khai phá qua, rồi bỗng nhiên đưa ngón tay lên lại ngửi lấy, mừng rỡ nói:
– Không có cái mùi vị đó… không có cái mùi vị đó…
– Nương… đang nói cái gì…
A Kha một lần nữa, quẫn bách tới cực điểm.
– Ta nói trong cái đó của ngươi không có… cái mùi vị kia…
Nhìn thấy A Kha vẻ mặt mờ mịt, Trần Viên Viên giải thích nói…
– Ý tứ chính là ngươi cũng không có mất đi đanh tiết…
A Kha dù sao cũng không phải là tiểu hài tử, hoặc nhiều hoặc ít cũng biết, nghe được lời của mẫu thân, kinh hỉ…
– Thật vậy chăng?
Trần Viên Viên cũng không phải là đã xác định, lại lôi kéo nàng hỏi mấy vấn đề:
– Bên dưới ngươi có đau hay không?
– Đau nhức a.
A Kha vuốt vuốt đùi…
– Trên cặp đùi chỗ nào cũng đau…
Trần Viên Viên tức giận liếc nàng:
– Ta là hỏi ngươi… cái… cái chỗ đó có đau hay không?
A Kha sắc mặt đỏ lên um um nói:
– Con cũng không biết.
Trần Viên Viên gấp gáp nói:
– Mau đứng lên rồi bước đi thử xem.
A Kha gật gật đầu, qua loa vây phủ lên xiêm y, xuống giường sau đó hít sâu một hơi, sau đó thử thăm dò đi từng bước một, khuôn mặt lập tức lộ ra kỳ quái.
– Như thế nào đây?
Trần Viên Viên vội vàng mà hỏi thăm.
A Kha cũng không trả lời, ngược lại tiếp tục đi vài bước, từ lúc vừa mới bắt đầu thử đi thăm dò g, càng về sau đi lại như bình thường, cuối cùng thậm chí cao hứng còn nhảy dựng lên:
– Nương… một chút cũng không đau, nhi nữ không có mất đi danh tiết a…
– Nhỏ giọng một chút…
Trần Viên Viên lại chạy tới chụp kín nữ nhi miệng, lúc này nàng cũng giật mình, phát hiện giữa hai chân của mình cũng không có cái gì khác thường làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, dù sao nàng cả đời này đã có quá nhiều nam nhân trêu chọc, cũng đã gây rơi xuống quá nhiều tội nghiệt, về sau liền chuyển ra khỏi Bình Tây Vương Phủ, tại Tam Thánh Am tu hành, có thể nói những năm qua một mực thủ thân như ngọc, đương nhiên cũng không muốn cứ như vậy đần độn, u mê bị người hỏng mất danh tiết tu hành.
Như vậy một màn đùa cợt chuyển hướng làm cho hai mẫu tử vui đến phát khóc, ôm cùng một chỗ kích động rất lâu, rốt cuộc mới chậm rãi bình tĩnh lại.
– Nương… vậy rất cả đều là do tên biến thái kia làm ra… làm ra chuyện như vậy rồi, rõ ràng… rõ ràng chưa có chính thức mạo phạm đến chúng ta.
Hưng phấn qua đi, A Kha mở miệng nói, kỳ thật lại nói tiếp có lẽ may mắn, bất quá nàng vẫn có chút không dám tin, lấy tư sắc mẫu tử các nàng, trên đời này tại sao lại có nam nhân nhẫn nhịn như vậy được chứ?
– Đích xác là tên biến thái a…
Nghĩ đến khi… tỉnh lại không ngờ nuốt vào trong bụng cái đồ vật kia của nam nhân, Trần Viên Viên tuyệt sắc hai má nổi lên lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, đồng thời nàng cũng nghĩ không thông, tại sao có một cái kết quả như vậy.
– Tên kia đến tột cùng là người nào?
A Kha tựa hồ đang hỏi, lại tựa hồ tại thì thầm tự nói.
– Ngươi nói có phải hay không chính là hoàng thượng?
Trần Viên Viên thử thăm dò nói ra, trong tâm trí của nàng, rõ ràng hoàng thượng có thể dễ dàng đến nơi đây, nhưng cuối cùng rồi lại không có động thủ…
Nàng đối với mị lực của mình cũng vô cùng tự tin, chỉ cần thì nàng có thể làm cho làm nam nhân quỳ gối tại dưới váy nàng, huống chi còn có một nữ nhi dung mạo không thua kém gì nàng ở một bên, trên đời này không có có nam nhân có thể cự tuyệt sự hấp dẫn như vậy, trừ phi… hắn không là nam nhân.
Có thể tại trong hoàng cung này, cung nữ không dám nói ra chân tướng sự thật, Trần Viên Viên nghĩ tới nghĩ lui trong đầu nghĩ tới một mình hoàng đế Triệu Cấu. Tuy rằng Triệu Cấu tiến vào tẩm cung A Kha thì không cần phải lén lút như vậy, nhưng hôm nay mình cũng ngủ ở chỗ này với A Kha thì có thể khác biệt…
Trần Viên Viên cả đời trải qua nhiều trắc trở, hơn nữa năm đó xuất thân phong trần, đối với tâm lý nam nhân thì nắm chắc người trong thiên hạ vô xuất kỳ hữu, nàng biết rõ tâm tư nam nhân, mình và A Kha đều là xinh đẹp như vậy, lại là quan hệ mẫu tử, Triệu Cấu nổi lên tà niệm cùng lúc cả hai mẫu tử cũng là rất bình thường.
Bất quá hắn tuy rằng thân là vua của một nước, có thể loại chuyện này dù sao đó là đồi phong bại tục, một khi tiết lộ ra ngoài chỉ sợ sẽ dẫn tới cả triều văn võ vạch tội, huống chi cục diện lúc này Nam Tống cùng Ngô Tam Quế liên minh, vạn nhất chuyện này truyền tới trong lỗ tai Ngô Tam Quế, lại tới một lần hướng quan giận dữ vì hồng nhan, hậu quả kia có thể vô cùng nghiêm trọng.
Nhất là nghĩ tới khi hai nàng cũng lão lồ thân thể bị sờ soạng mà lại không xách súng lên ngựa… Trần Viên Viên càng nghĩ càng cảm thấy, chỉ có Triệu Cấu là hiềm nghi lớn nhất, trên gương mặt thanh lệ như vẽ của nàng mơ hồ hiện lên giận dữ.
– Hẳn không phải là hắn…
A Kha lắc đầu, đỏ mặt nói ra…
– Hắn nếu như còn có thể tạo ra… tạo ra được… cái loại đồ vật kia, thì bây giờ cũng không tuyệt hậu rồi.
Trần Viên Viên lập tức giật mình, nghĩ thầm mình thật sự là hồ đồ rồi, nếu như thân thể của Triệu Cấu thật có thể tạo ra vật kia, coi như là không thể làm được cái chuyện giao hoan, thì trong Thái y viện cũng sẽ có biện pháp làm cho phi tần trong hậu cung mang thai, há lại chọn lựa tìm đến hai tông thất đảm đương làm thái tử i?
– Nhưng nếu như không phải hắn, thì trong hoàng cung này còn có thể là ai vào đây?
Trần Viên Viên nghi ngờ nói.
– Có lẽ là một võ lâm cao thủ nào đó…
A Kha dù sao biết võ công, liền nghĩ đến những phi tặc trên giang hồ.
Trần Viên Viên lắc đầu:
– Trong hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm, hậu cung nơi đây càng là trọng yếu nhất, nếu là trên giang hồ mấy cao thủ gì đó thật sự dễ dàng muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, thì hoàng cung sớm đã biến thành cái chợ rồi. Ngươi tiến công đã lâu như vậy, có từng nghe nói qua có cao thủ nào có thể xông vào tới nơi này hay chưa?
– Chưa từng…
A Kha đáp, bất quá vẫn từ bỏ ý định…
– Cao thủ bình thường tuy rằng vào không được, nhưng mà những cao thủ đỉnh cấp kia thì sao đây?
Nàng đã từng lưu lạc giang hồ một đoạn thời gian, đối với những nhân vật truyền thuyết trong giang hồ lại có một loại sùng bái…
– Trong hoàng cung Đại Ngự khí có ai không phải cao thủ đứng đầu? Huống chi còn có…
Trần Viên Viên nói không hết câu, sau đó lại nói tiếp…
– Trừ phi người nọ có võ công đệ nhất thiên hạ, bằng không thì làm sao có thể đến đây vô ảnh vô tung như vậy?
– Thế nhưng nếu có võ công cao đến mức độ đó, thì phải là thuộc bậc tiền bối có niên kỷ đức cao vọng trọng, há lại sẽ làm cái loại sự tình hèn hạ hạ lưu này.
Trần Viên Viên phun nói.
– Mặc kệ hắn là người nào, nhất định phải đem hắn tìm cho ra để bầm thây vạn đoạn.
A Kha nắm chặt nắm đấm, âm thầm thề nói.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/11/truyen-sex-cao-thu-kiem-hiep-quyen-6.html
Lại nói Tống Thanh Thư mang theo Lý Nguyên Chỉ ly khai không bao lâu, bỗng nhiên trong lòng khẽ động, thân người ngừng lại.
Lý Nguyên Chỉ sau khi thực hiện trả thù được thì đang là hưng phấn, thẳng đến lúc thấy Tống Thanh Thư chợt ngừng lại mới ý thức tới có chuyện không ổn, vừa muốn mở miệng hỏi liền bị Tống Thanh Thư đè lại miệng lại, ra hiệu đừng có lên tiếng.
– Các hạ có võ công cao minh như thế, chắc hẳn trong giang hồ hẳn là có thanh danh hiển hách, tại sao lại có hành vi làm cái chuyện thâu hương thiết ngọc trơ trẽn như vậy?
Một cái thanh âm già nua theo hướng nghiêng phía sau truyền đến, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng từng lời nói tựa như tiếng chuông gõ vang tại trong tâm trí, làm cho Tống Thanh Thư cảm thấy đầu váng mắt hoa, cực kỳ khó chịu.
Lý Nguyên Chỉ lặng lẽ thò đầu ra hướng phía sau nhìn lại, lập tức kinh ngạc há hốc miệng ra, chỉ thấy một người mặc áo choàng màu đen, lộ ra râu tóc bạc trắng bồng bềnh, lưng đưa về phía ánh trăng chậm rãi từ trên không trung hạ xuống…
– Hắn là người hay quỷ vậy?
Lúc này nửa đêm canh ba, cách thức xuất hiện loại này làm cho Lý Nguyên Chỉ sợ nổi da gà.
Tống Thanh Thư không có quay đầu nhìn xem, lại dùng một loại ngữ điệu kỳ quái nói ra:
– Có thể tu luyện Cửu Âm Chân Kinh tới mức độ không thể tưởng được như thế này, tiền bối chẳng lẽ chính là Hoàng Thường?
Hắn cũng có tu luyện qua Cửu Âm Chân Kinh, rõ ràng cao thủ trong đương thời, có thể đem Cửu Âm Chân Kinh luyện đến loại cảnh giới này, ngoại trừ Vương Trùng Dương, chỉ còn lại có Hoàng Thường, người sáng tạo ra Cửu Âm Chân Kinh rồi, Vương Trùng Dương thì Tống Thanh Thư đã biết, như vậy người kia là ai, không cần nói ra thì cũng biết.
Trong giang hồ tuy rằng đồn đại Hoàng Thường sớm đã đi về cõi tiên, nhưng lần trước tại Kim quốc, Tống Thanh Thư theo từ Hoàng Sam nữ tử mà suy ra Hoàng Thường vẫn còn sống ở trên thế gian này.
– Các hạ không có quay đầu lại nhìn, cũng không cùng ta giao thủ, mà lại có thể cảm nhận được ta luyện chính là Cửu Âm Chân Kinh?
Người mang áo choàng màu đen hiển nhiên cũng có vài phần khiếp sợ, “Trong chốn võ lâm lúc nào xuất hiện người trẻ tuổi lợi hại như vậy chứ?”