Phần 134
Lý Nguyên Chỉ bị khí tức của hắn tại bên tai thổi vào, một tay của hắn lại đang luồn vào bên trong vạt áo nắn bóp một bên bầu vú của nàng, làm cho tim nhảy dồn dập, thân thể mềm nhũn ra, có chút bối rối nói:
– Đừng… phía dưới còn có người đây.
Tống Thanh Thư cũng rõ ràng điểm ấy, thật nếu tạo ra động tĩnh gì mà làm kinh động đến những người phía dưới kia, có thể sẽ phiền toái, vì thế trên miệng Lý Nguyên Chỉ hôn lên, không còn đùa nghịch ở bên trong ngực nàng nữa…
Một chốc lát này Trần Viên Viên cùng A Kha đã rửa mặt rửa chân xong, cung nữ thu thập xong, A Kha liền hạ lệnh bảo cho các nàng lui ra ngoài, bởi vì nàng biết rõ mẫu thân xưa nay ưa thích yên tĩnh.
Các cung nữ lui ra phòng ngoài, lúc gần đi còn đóng cửa lại, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh lại.
A Kha ôm cánh tay Trần Viên Viên, hai má dán tại đầu vai mẫu thân:
– Nương… đã lâu lắm rồi không có ngủ cùng nữ nhi…
Trần Viên Viên cưng chiều sờ lên mái tóc nữ nhi:
– Ngươi bây giờ đã là quý phi rồi, nương đâu còn thuận tiện ở trong tẩm cung cùng ngủ với ngươi…
A Kha bĩu môi, nhỏ giọng lại lẩm bẩm nói:
– Nữ nhi không muốn làm quý phi này…
Trần Viên Viên lắc đầu, bất đắc dĩ nói ra:
– Cứ nói lời của tiểu hài tử…
A Kha dường như trong lòng cực kỳ ủy khuất, bất quá cuối cùng cái gì cũng không nói.
Đi đến bên giường, hai nàng bắt đầu thoát khỏi xiêm y ngoài, Tống Thanh Thư ánh mắt đều thẳng, rõ ràng còn có cái phúc lợi này sao?
Bên cạnh Lý Nguyên Chỉ lập tức nóng nảy, gấp vội vươn tay ra c ngăn cản tại trước mắt hắn, uy hiếp nói:
– Không được xem…
Tống Thanh Thư mỉm cười, quay đầu đi:
– Ta không nhìn là được.
Kỳ thật vừa rồi hắn đã thấy được không sai biệt lắm, lúc hai nàng thoát khỏi áo ngoài, bên trong tuy vẫn còn mặc theo y phục mỏng bên trong, cái gì cũng sẽ không lộ ra, chỉ có cái yếm cùng tiểu nội khố là ẩn hiện nhìn xem cũng không thấy được rõ ràng gì.
Bất quá bởi vì như vậy lại khiến cho Lý Nguyên Chỉ có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói ra:
– Kỳ thật… kỳ thật đại ca nhìn xem… một chút cũng được.
Tống Thanh Thư một tay ôm nàng vào trong ngực:
– Đợi lát nữa muội đền bù tổn thất cho ta là tốt rồi.
Lý Nguyên Chỉ rung động:
– Đại ca muốn muội đền bù tổn thất như thế nào đây?
Tống Thanh Thư tiến đến bên tai nàng một tay vuốt nhẹ bên ngoài âm hộ của nàng nói:
– Muội phải biết rõ rồi, còn cố hỏi làm gì…
Lý Nguyên Chỉ n mặt nhiễm lên một tầng đỏ ửng, um lên một tiếng.
Lúc này Trần Viên Viên cùng A Kha đã lên trên giường năm, chăn màn là loại tơ tằm Tô Tú thượng hạng, thế nhưng là da thịt như ngọc của hai nàng làm nổi bật lên, làm cho tơ tằm Tô Tú thượng hạng cũng phải lộ ra biến sắc ảm đạm.
– Đúng rồi A Kha, ngươi vì cái gì mà lại quan tâm đến sự tình Tống Thanh Thư như vậy?
Trần Viên Viên đắp kín cái chăn cho A Kha, nghiêng thân thể lẳng lặng yên nhìn qua nàng hỏi.
Trên xà nhà hai người vốn đang thân mật, nghe vậy không khỏi giật mình, nhao nhao đem lực chú ý chuyển xuống phía dưới.
Nghe được vấn đề mẫu thân hỏi, A Kha ánh mắt có chút né tránh:
– Nào… nào có quan tâm gì đến sự tình Tống Thanh Thư chứ…
Trần Viên Viên duỗi ra so v ngón tay chỉ lên trán nữ nhi:
– Nếu như ngươi thật sự không quan tâm, thì làm gì lại chạy đến bên trong lãnh cung để nghe ngóng chuyện của hắn?
Lý Nguyên Chỉ tại trên bờ vai Tống Thanh Thư nhẹ cắn một cái:
– Còn nói đại ca cùng nàng không có cái gì…
Tống Thanh Thư vẻ mặt phiền muộn:
– Ta cùng nàng đúng là không có gì a.
– Nữ nhi… chỉ… là nhàn rỗi, thuận tiện đi ngang qua cái chỗ đó mà thôi…
A Kha yếu ớt nói.
– Cùng nương cũng không nói thật sao?
Trần Viên Viên âm u thở dài…
– Cũng không phải là nương trách gì ngươi, nhưng bây giờ ngươi thân là hoàng phi, lại chạy đi tìm hiểu tin tức một nam nhân khác, nếu là truyền tới trong tai hoàng thượng, thì đó chính là đại họa ngập trời a.
– Hoàng thượng sẽ không quản đến việc này đấy.
A Kha bỗng nhiên mở miệng nói.
Trần Viên Viên sững sờ:
– Vì cái gì?
– Bởi vì hoàng thượng không phải là nam nhân chính thức…
A Kha dường như nhịn đã lâu rồi, những lời này vừa nói ra khỏi miệng, nàng lập tức có một loại cảm giác được buông lỏng.
– Cái gì?
Dù là Trần Viên Viên đã quen sóng gió, lúc này cũng không khỏi mặt mày biến sắc.
Liền trên xà nhà Lý Nguyên Chỉ cũng là cả kinh miệng mở lớn, chỉ có Tống Thanh Thư đã sớm đoán biết chuyện này, vì vậy thần sắc bình tĩnh, trong lòng của hắn ngược lại càng hiếu kỳ, Trần Viên Viên thân là mẫu thân A Kha, lại rõ ràng không biết đến chuyện này sao?
– A Kha, lời nói như vậy không thể nói lung tung, nếu bị người nghe được là mất đầu đấy, đến lúc đó cho dù là phụ thân ngươi cũng không thể nào cứu được…
Trần Viên Viên gấp gáp nói.
– Nữ nhi không có nói lung tung.
A Kha cắn chặt môi…
– Tuy rằng nữ nhi không muốn làm vật hy sinh trong những chuyện quyền lực này, bất quá nữ nhi biết rõ thế cục của phụ thân không có lạc quan, vì vậy phái nhi nữ tới đây hòa thân, nhi nữ cũng liền cam chịu số phận rồi, vốn là muốn an phận làm Nam Tống hoàng phi cũng không tệ, còn có thể giúp cho phụ thân, bất quá…
A Kha sắc mặt trở nên hồng đỏ, phảng phất nói đến sự tình cái gì khó xử, nàng dừng một chút hòa hoãn lại tâm tình mới tiếp tục nói:
– Vốn nữ nhi cho là vị phu quân này, có thể tại trong lúc Đại Tống nguy nan một lần nữa xây dựng tốt triều đình, bảo vệ nửa giang sơn, kéo dài ngai vàng của người Hán, hẳn đó là một anh hùng, nhưng mà ai nào biết hắn không phải là… nam nhân…
Trần Viên Viên đôi mi thanh tú cau lại:
– Ngươi một mực nói hắn… nói hắn là cái dạng kia, cuối cùng có chứng cứ gì?
A Kha ngậm miệng, chậm rãi giải thích nói:
– Vào ngày đại hôn, hắn chỉ dùng ngón tay để… để… hủy lấy cái kia rồi xong, chứ hoàn toàn không có đụng chạm gì qua… nữ nhi…
– Um… có lẽ… có lẽ lúc đó… hoàng đế có chút thân thể không khỏe…
Trần Viên Viên ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại chìm đến đáy cốc, nữ nhi dung mạo so với nàng lúc trẻ tuổi cũng không hơn kém bao nhiêu, đều là một khuôn mẫu in ra đấy, nàng là người từng trải, vô cùng rõ ràng với gương mặt trứng ngỗng này đối với nam nhân lực hấp dẫn có bao nhiêu, bất cứ nam nhân nào không có khả năng tại đêm đại mà không có đụng chạm vào nàng, trừ phi đó đúng thật không phải là nam nhân…
A Kha khẽ cười một tiếng, trong nụ cười mang theo trào phúng chi ý:
– Lúc mới bắt đầu thì nữ nhi cũng nghĩ như vậy đấy, nhưng về sau hắn mỗi lần tới nơi đây, đều là để cho nhi nữ tự ngủ, hắn thì thức cả đêm phê duyệt tấu chương, chỉ khi nào chi trì không nổi thì ở trên giường ngủ một lát thôi, cứ như vậy trước mặt đối với bên ngoài làm như là ân sủng với nhi nữ, về sau số lần đến càng ngày càng ít hơn, cho đến bây giờ thì thậm chí cũng không còn tới nữa, bất quá đối với của nhi nữ thì phong thưởng lại càng lúc càng nhiều, chắc là hổ thẹn trong lòng…
– Có thể… hắn có cái gì khó nói, chứ không phải như ngươi nghĩ đâu…
Càng về sau, thanh âm Trần Viên Viên càng thấp xuống, nàng đã đã tin tưởng phán đoán của nữ nhi, bởi vì này trên đời không có nam nhân nào, có thể cự tuyệt được dụ hoặc lớn như vậy…
– Có một lần ngẫu nhiên nữ nhi nghe được mấy cung nữ lớn tuổi nói chuyện với nhau, nhắc tới lúc trước hoàng đế đang thời điểm sủng hạnh phi tử, bỗng nhiên truyền đến tin quân Kim đã tới chỉ cách có hơn mười dặm đường, hoàng đế bị dọa đến hồn phi phách tán, một đường bỏ chạy trốn chết, quân Kim ở phía sau thì đuổi giết, cuối cùng chạy trốn đến bờ biển, đến lúc bơi được lên được tau thì mới an toàn, có lẽ là nhận lấy kinh hãi, hoặc là ngâm mình trong nước quá lâu, từ đó về sau hắn đã không thể… không thể làm được cái… việc đó rồi.
A Kha bình tĩnh nói qua, dường như bây giờ cái chuyện này cùng nàng không có quan hệ gì…
Trần Viên Viên đã rõ ràng hết thảy, há miệng cả kinh:
– Phụ thân ngươi… hắn… hắn cũng không biết đến chuyện này, nếu là biết rõ, hắn…
Nói ra nửa chừng bỗng nhiên nói không được nữa, bởi vì nàng rất rõ ràng tính cách của Ngô Tam Quế.
– Cho dù phụ thân có biết rõ chân tướng, vẫn sẽ là đem nhi nữ đưa tới đây…
A Kha thay Trần Viên Viên nói bổ sung.
Chứng kiến nhi nữ nói, Trần Viên Viên đau buồn theo tâm, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, khóc lên:
– Mẫu tử chúng ta đếu mang lấy mệnh đau khổ…
Đó cũng là vì sao Tống Thanh Thư khi dùng chi thuật thì vẫn là phát hiện thân thể A Kha vẫn còn hoàn bích, hắn không bị lầm bởi vì Triệu Cấu chỉ dùng ngón tay để phá hủy đi trinh tiết của nàng mà thôi…