Phần 130
Tống Thanh Thư trong lòng nghi hoặc, thanh âm này lúc trước hắn rõ ràng từng đã nghe qua, nhưng chỉ là không nhớ ra là ai?
Đối phương cũng không có để cho hắn nghi hoặc quá lâu, rất nhanh mấy cung nữ vây quanh một vị cung trang mỹ nhân xuất hiện ở cửa ra vào, một khuôn mặt bạch ngọc kiều mị, dưới ánh trăng chiếu xuống, tựa như ngọc quan âm, tú lệ tuyệt luân, rung động lòng người.
Tống Thanh Thư trong lòng cả kinh, lại là nàng!
Nguyên lai cung trang mỹ nhân này đó là A Kha, năm đó Tống Thanh Thư đi sứ Sơn Hải Quan, sau đó đem A Kha mang về Yên Kinh thành, cũng bởi vì sự tình các loại hối hả ngược xuôi, từ đó về sau không còn có gặp lại nàng, khó trách nghe thanh âm quen tai, như thế nào cũng không nhớ ra đến.
Lúc trước trong phòng lão ma ma, bọn thái giám nghe được động tĩnh cũng xoay người lại, lúc thấy rõ hình dạng đối phương, nhao nhao quỳ xuống hành lễ:
– Nô tài ra mắt Ngô phi nương nương.
“Ngô phi?” Tống Thanh Thư nhíu mày, nghĩ tới lúc trước tại thành Dương Châu, hình như là Hàn Thác Trụ phái người đem nàng từ Yên Kinh trong thành cứu ra, sau đó Ngô Tam Quế vì cùng Nam Tống kết minh đối phó với Thanh quốc, liền thuận thế đem nàng đưa đến hoàng cung Nam Tống trở thành Ngô phi.
“Ngô Tam Quế lão ô quy thật đúng là không có tiết tháo a.” Tống Thanh Thư trong lòng xem thường, năm đó Ngô Tam Quế vì cùng Bảo Thân Vương kết minh, âm thầm muốn đem A Kha gả cho Phúc Khang An, lúc ấy bị mình phá hư, Ngô Tam Quế lại đem A Kha đưa đến Tử Cấm Thành, ý đồ cùng Khang Hi kết thân, bây giờ tiếp tục đem A Kha đưa đến bên Nam Tống này.
Chậc… chậc, một nữ gả cho ba, thật đúng là như vậy mà cũng làm ra được, bất quá A Kha có số mệnh đau khổ, theo lý bất kể là Phúc Khang An hay là Khang Hi hay hoặc giả là Triệu Cấu, không là hoàng đế thì cũng chính là thế tử, mối quan hệ thông gia thì cũng không có ủy khuất nàng, chỉ là hết lần này tới lần khác mỗi lần quan hệ thông gia thì đều không có thành công: Phúc Khang An đã chết, Khang Hi vì danh tiếng không dám thu, chỉ có Triệu Cấu thì dám thu, đáng tiếc Triệu Cấu lại là một thái giám hoàng đế, chỉ có thể để cho A Kha làm một hoàng phi hữu danh vô thật.
Tống Thanh Thư tinh thông hoan hỉ thiền pháp, am hiểu chi thuật nhìn qua liền biết A Kha thân thể vẫn còn hoàn bích, để một mỹ nhân tuyệt sắc kề cận mà thân thể vẫn còn nguyên vẹn, trừ phi trượng phu của nàng không phải là nam nhân, xem ra Triệu cấu quả nhiên đúng là thái giám hoàng đế.
“Đoán chừng cũng là bởi vì như vậy cho nên tâm trí vặn vẹo khác thường, mới có thể giết chết Nhạc Phi một người anh hùng như vậy” Tống Thanh Thư trong lòng xem thường không thôi.
A Kha sau khi đi vào, quét mắt một vòng trong phòng, thấy rõ tấm lụa trắng cùng độc tửu mí mắt liền nhảy lên, trầm giọng nói:
– Ai có ý tứ này?
Lão ma ma liền thay đổi thần tình ngang ngược càn rỡ lúc trước tại trước mặt Lý Nguyên Chỉ, cung kính đáp:
– Bẩm… là đại tổng quản phân phó đấy.
A Kha phất phất tay:
– Đã biết, các ngươi lui xuống trước đi.
Nghe vậy lão ma ma lập tức nóng nảy:
– Thế nhưng là…
A Kha kiều hừ một tiếng:
– Bổn cung nói mà các ngươi dám không nghe?
Lão ma ma vội vàng giải thích nói:
– Lão nô không dám, bất quá đại tổng quản kỳ thật cũng là nghe theo lệnh của…
Lão ma ma lời còn chưa dứt, bất quá mọi người ở đây đều rõ ràng, bên trong toàn bộ hoàng cung, đại tổng quản chỉ nghe lệnh bởi một người.
A Kha đôi mi thanh tú cau lại, hiển nhiên cũng có chút khó xử, bất quá không biết nghĩ đến cái gì, nàng vẫn là mở miệng nói:
– Chỗ hoàng Thượng ta sẽ đi nói, các ngươi lui xuống…
– Bẩm vâng…
Lời nói đã nói đến phân thượng, lão ma ma đương nhiên không dám nói cái gì nữa, liền kêu gọi đồng bọn thu thập đồ vật xong liền rút lui.
– Các ngươi lưu lại ngoài cửa, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép tiến vào.
A Kha đối với mấy cung nữ phía sau lưng phân phó nói, sau đó liền đi tới trước người Lý Nguyên Chỉ.
Lý Nguyên Chỉ trong chốc lát này đã phục hồi tinh thần lại, nhìn mỹ nhân trước mắt, dù thân là nữ nhân, nàng cũng thấy được có chút động tâm. Nàng ở tại trong hoàng cung cũng có một đoạn thời gian rồi, lúc trước đã từng ra mắt A Kha mấy lần, mặc dù như thế lại một lần nữa nhìn thấy, vẫn bị mỹ mạo của A Kha làm cho kinh diễm…
– Đa tạ Ngô phi.
Tuy rằng song phương không có gì giao tình, nhưng đối phương hôm nay dù sao cũng cứu mình một mạng, Lý Nguyên Chỉ cũng phải hiểu lễ nghi.
A Kha nhẹ nhàng ừ một tiếng, thái độ cực kỳ lãnh đạm, Lý Nguyên Chỉ giật mình, tuy rằng không rõ đối phương vì cái gì mà lại lãnh đạm như vậy, nhưng nàng cũng không phải là loại người liếm láp trên mặt lấy lòng người khác, trong phòng rất nhanh lâm vào yên tĩnh.
A Kha tựa hồ cũng ý thức được bầu không gian dị thường, hắng giọng một cái, tùy ý cùng Lý Nguyên Chỉ hàn huyên vài câu, Lý Nguyên Chỉ nghe được cũng không hào hứng, hơn lại vừa biết được sự tình của phụ thân, cho nên tâm tình cũng không tốt lắm, liền mở miệng nói:
– Ngô phi không cần quanh co, đêm khuya đến chỗ của ta, cuối cùng có chuyện gì, cứ nói thẳng đi.
Ngô phi lúc này tại trong hoàng cung cực kỳ được sủng ái, không ngừng được hoàng đế gia phong ban thưởng, mà Lý Nguyên Chỉ thì bị đày vào lãnh cung, tùy lúc đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, hai người có thể nói đã hoàn toàn không phải là người chung một thế giới, Lý Nguyên Chỉ không tin đối phương vô duyên vô cớ đi tìm đến mình.
Trên nóc nhà Tống Thanh Thư cũng nghi hoặc, nghĩ mãi mà không rõ A Kha tại sao lại phải tìm đến Lý Nguyên Chỉ.
Trong phòng A Kha do dự sau một hồi, đúng là vẫn mở miệng nói:
– Nghe nói ngươi… ngươi cùng Tống Thanh Thư rất quen thuộc phải không?
Nàng lời này vừa nói ra, đừng nói là Lý Nguyên Chỉ, ngay cả Tống Thanh Thư cũng ngây ngẩn người, tuyệt đối không nghĩ tới nàng lại nhắc tới mình…
– Um… cứ cho là quen thuộc đi.
Lý Nguyên Chỉ nghĩ đến hình ảnh ngày đó Tống Thanh Thư áp tại trên người mình mà đâm sâu vào thân thể, một khuôn mặt bất tri bất giác liền đỏ lên.
Chú ý tới Lý Nguyên Chỉ toát ra vẻ mặt thẹn thùng, A Kha trong lòng bỗng nhiên có chút bực bội, hắng giọng:
– Vậy ngươi nói một chút về chuyện có liên quan đến hắn đi.
Lý Nguyên Chỉ giật mình:
– Vậy Ngô phi cùng Tống đại ca có quan hệ như thế nào?
– Ta cùng hắn không có quan hệ…
A Kha hừ lạnh…
– Những thứ khác ngươi đừng quản, chỉ cần nói ra chuyện quan hệ với hắn là được rồi.
– Thật sao?
Lý Nguyên Chỉ bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào A Kha, nghĩ thầm Tống đại ca xưa nay phong lưu lãng tử, chẳng lẽ hắn cùng với Ngô phi cũng có một chân? Nghĩ đến như vậy thần tình Lý Nguyên Chỉ liền cổ quái, phải biết rằng trong hoàng cung Nam Tống xưa nay không thiếu mỹ nhân, nhưng Ngô phi là người đầu tiên, vừa xuất hiện đã diễm áp quần phương, trở thành đệ nhất mỹ nhân hậu cung, người như vậy mà cũng bị Tống đại ca cấu kết? Tống đại ca đúng là thật lợi hại đi.
Lý Nguyên Chỉ trước giờ có tính cách tinh quái, tâm trí của nàng khác với nữ nhân bình thường, phản ứng đầu tiên của nàng không phải là ghen mà lại là bội phục mị lực của Tống Thanh Thư, có thể thấy được lốm đốm trong cái chuyện này…
– Không biết Ngô phi muốn nghe về sự tình nào của Tống đại ca đây?
Người ta dù sao vừa rồi cũng đã cứu được tính mạng của mình, Lý Nguyên Chỉ cũng không có cự tuyệt vấn đề trả lời.
– Cái này…
A Kha suy nghĩ, mở miệng nói…
– Về chuyện của hắn, kỳ thật ta cũng nghe qua cũng không ít, bất quá đều là lời đồn truyền miệng, không chừng còn có lời đồn bậy bạ, ta muốn nghe một ít sự tình chân thật… Như vậy đi, ngươi nói về sự tình của hai người các ngươi ở đi.
– Hả…
Lý Nguyên Chỉ kinh hô, muốn nàng nói về sự tình giữa nàng và Tống Thanh Thư cũng không có vấn đề, nhưng sự tình bí mật của hai người bọn họ thì rất xấu hổ, làm sao cùng ngoại nhân nói ra…
– Có được hay không được vậy?
A Kha không vui nhìn xem Lý Nguyên Chỉ.
– Cũng không phải là không được…
Lý Nguyên Chỉ do dự một chút, nói ra…
– Vậy được rồi, sự tình là trước đó từ khi ta theo phụ thân xuôi nam trên đường đụng phải bọn cướp… về sau tại Tử Cấm Thành… Thịnh kinh bên kia… rồi Dương Châu…
Lý Nguyên Chỉ đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến đem tất cả mọi chuyện đều nói trắng ra…
Nghe Lý Nguyên Chỉ kể ra cùng Tống Thanh Thư mọi chuyện phát sinh, A Kha sắc mặt âm tinh biến hóa bất định, bỗng nhiên đem chén trà trên bàn ném xuống trên mặt đất, đứng dậy cả giận nói:
– Người đâu, vả miệng cho ta!