Phần 126
Tiểu hoàn nha đầu chết tiệt kia, như thế nào lại mang theo những nữ nhân kia mang tới chỗ này chứ. Lục Vô Song trong lòng âm thầm kêu khổ, những thẩm thẩm, di nương gì gì đó trong Lục phủ, nổi danh lắm mồm, suốt ngày ở trong nhà cao cửa rộng không có chuyện gì làm, suốt ngay chỉ nói luyên thuyên con, nếu bị các nàng chứng kiến trong phòng có một màn này, đem thanh danh mình truyền khắp toàn bộ Sơn Âm thành này thành cái dạng gì đây…
Tống Thanh Thư nhỏm người lên, hắn hiển nhiên cũng nghe được thanh âm bên ngoài:
– Tại hạ tránh mặt trước một lúc…
– Ừ…
Lục Vô Song gật gật đầu, ánh mắt rơi xuống bên cạnh chậu nước, gấp gáp nói, mau đem cái chậu nước này giấu đi, bằng không ta không có cách nào khác giải thích. Nha hoàn thì đã bị phái đi tìm đại phu, còn nàng thì nằm một chỗ, chắc chắn là không tự múc nước được rồi, vậy hiển nhiên là có người tới đây, đến lúc đó những người kia hỏi tới, nàng không biết như thế nào che giấu.
Tống Thanh Thư lúc này cũng không bất chấp nhiều, liền cởi ra tấm vải che mắt nhìn quét một vòng, thấy cái chậu nước thật đúng là không chỗ giấu, nghĩ tới nghĩ lui đành đem nhét vào đáy giường.
Thấy hắn kéo lên bịt mắt, bên dưới hạ thân thì cái váy đang bị tốc lên, bên trên thì cái áo lót mỏng không che chắn được cái yếm, Lục Vô Song hốt hoảng hướng trong chăn rụt thân lại, làm cho Tống Thanh Thư liếc mắt nói:
– Tại hạ lo lắng sợ chậm trễ nên tháo tấm vải che mắt ra, chứ không phải là thừa cơ nhìn cô nương đâu…
– Ta biết rõ.
Lục Vô Song mím môi, thấy hắn chuẩn bị trốn đến sau tấm bình phong, gấp gáp nói…
– Các nàng đến mấy người, Tống đại ca tránh ở nơi đó rất dễ dàng bị trông thấy đấy.
– Chứ bây giờ tại hạ tránh ở đâu đây?
Tống Thanh Thư nhìn quét một vòng, gian phòng này bố cục đơn giản, nóc nhà lại không cao, muốn giấu mình ở trên xà nhà thì không được, ngoại trừ sau tấm bình phong thì chỉ có đáy giường mà thôi, bất quá đáy giường thì hắn tuyệt đối không muốn chui xuống đó, đúng là có chút xúi quẩy.
Nghe tiếng bước chân những người kia đến gần, trong nháy mắt sẽ vào phòng rồi, Lục Vô Song cũng là khẩn trương tới cực điểm, bật thốt lên:
– Nhanh lên trên giường đi…
Tống Thanh Thư ngẩn ra, bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, mũi chân điểm một cái, cả người liền nhảy lên trên giường, Lục Vô Song không nói lời gì, liền cầm lấy cái chăn trùm lên trên người hắn, đồng thời thuận tay buông xuống cái màn giường, vừa đem Tống Thanh Thư che khuất xong, nha hoàn liền dẫn một đoàn thẩm thẩm di nương đi vào trong phòng…
– Tiểu thư… nô tỳ đã mang đại phu tới, trên đường đi vừa gặp phải người trong phủ, biết được bệnh tình của tiểu thư, các phu nhân liền cùng đi tới thăm…
Nha hoàn vừa vào cửa đã nói, nguyên lai nàng sở dĩ đi ra ngoài lâu như vậy, cũng là bởi vì đêm hôm khuya khoắt không biết tìm ai, cuối cùng đi hỏi đại quản gia trong phủ, đại quản gia chỉ điểm nàng đi tìm Khâu đại phu, sau đó liền thông tri đến các phu nhân trong nhà.
Lục Tể sau khi biết được Lục Vô Song bị bệnh, đã là là nửa đêm, hắn bất tiện chạy đến khuê phòng nữ nhi gia thăm viếng, liền nói Đường lão phu nhân đi đến thăm viếng nàng, thế nhưng Đường lão phu nhân lúc trước vừa đối với nàng như vậy, cũng không tốt lắm tới mặt đối mặt, liền tìm đến nhi tức phụ (con dâu), bảo thê tử Lục Du thăm viếng, trong Lục phủ này cho dù tin tức nho nhỏ cũng truyền đi rất nhanh, mặt khác tất cả các phu nhân tại đây về phương diện lễ nghi cũng không cam lòng mình bị rơi lại, nhao nhao cùng chạy tới thăm, trong này đến tột cùng là chân tình thật sự hay là công phu mặt mũi, chỉ là lòng dạ từng người mới biết rõ.
Thê tử Lục Du thì hiểu rõ đạo lý người bệnh không nên bị quấy nhiễu nhiều, nếu cứ hết người này rồi đến người kia đi thăm viếng, người không có bệnh cũng bị giày vò mà phát ra bệnh, vì vậy quyết định bảo đám người kia đến đông đủ rồi cùng đi, cho nên mới trì hoãn thời gian lâu như vậy, bằng không thì sớm đã tới rồi…
Chứng kiến vào trong phòng nhiều người như vậy, Lục Vô Song hai mắt tối sầm, suýt chút nữa là đã ngất đi, nghĩ thầm nha hoàn này thật sự là thành sự không có, bại sự thì có dư, chờ thêm ngày vài ngày nữa sẽ đem nàng đuổi đi.
Đám nữ quyến kia vừa tiến đến thấy tình trạng suy nhược của Lục Vô Song liền giật mình, từng người đều đến bên giường hỏi han ân cần, chỉ có Lục Vô Song trái tim như nghẹn tới cổ họng, nàng tuy rằng dùng cái chăn che chắn Tống Thanh Thư bên trong giường, lại thả xuống rèm giường chống đỡ, nhưng những… người này nếu đến ngồi ở trên giường, há lại sẽ không phát hiện được hắn?
Chính nàng không biết làm như thế nào cho phải, may mắn là thê tử Lục Du hắng giọng một cái, ngăn cản đám người kia:
– Tốt rồi… tốt rồi, Vô Song hiện tại đang ngã bệnh, các ngươi không ngừng đến hỏi han giày vò như vậy, trước để cho Khâu đại phu bắt mạch cho nàng đi.
Đám nữ quyến kia lúc này mới tìm chỗ trong phòng ngồi xuống, gian phòng nhỏ với một đám người như vậy, nếu Tống Thanh Thư vừa rồi ẩn giấu ở sau tấm bình phong, xác định chắc chắn là bị phát hiện.
– Tim đập của cô nương rất nhanh a, là khẩn trương hay sao vậy?
Lục Vô Song vừa thở phào nhẹ nhỏm, thời điểm này bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Tống Thanh Thư, sợ tới mức suýt kêu lên, nghĩ thầm lúc này thời điểm mọi người đang đứng ở trước mắt, ngươi lại lên tiếng không phải muốn hại chết ta sao này?
Nhưng kỳ quái chính là những người trong phòng khác dường như không có chút nào phát hiện ra khác thường, lực chú ý đều tập trung nhìn đến Khâu đại phu, Lục Vô Song cũng không rõ ràng cho lắm, bên tai lại truyền tới thanh âm của đối phương:
– Yên tâm đi, tại hạ đang dùng truyền âm nhập mật, các nàng kia nghe không được đâu…
Bị khí tức ấm áp của Tống Thanh Thư phun tại trên cổ, có chút ngứa đồng thời lại có một chút tê tê dại dại, trong lòng Lục Vô Song nổi lên một tâm tình kỳ quái.
– Mời tiểu thư vươn tay ra, lão phu để lão phu bắt mạch.
Khâu đại phu nói đã cắt đứt nghĩ ngợi lung tung của Lục Vô Song, nàng liền đưa tay theo phía dưới màn lụa ra ngoài, nha hoàn liền mang tới một khăn lúc mỏng đã chuẩn bị sẵn để ở trên cổ tay nàng, ngón tay của Khâu đại phu cách cái khăn lụa dò xét mạch đập nàng, không hề đụng chạm đến da thịt của nàng.
Lục Vô Song thật muốn cắn lỗ tai của Tống Thanh Thư, để cho hắn nhìn thấy một người khác làm như thế nào khám và chữa bệnh, còn dáng vẻ của hắn so ra thì quá hồ đồ.
Chớ nói lúc này Lục Vô Song trong tâm nhảy loạn, ngay cả Tống Thanh Thư kinh nghiệm sa trường cũng là một hồi dao động, trong chăn đều mùi hương ngọt ngào của một cô nương, cái chăn màn thì không lớn, vì để tránh cho bại lộ, Tống Thanh Thư chỉ có thể là dính sát ở phía sau lưng nàng, mà trên thân trên của Lục Vô Song chỉ có cái áo lót mỏng và cái yếm, bên dưới là cái váy lụa xộc xệch, mảng lớn da thịt tuyết trắng đều không giữ lại chút nào triển hiện ở trước mặt hắn, làn da trơn nhẵn xúc cảm rung động lòng người làm cho Tống Thanh Thư cũng có chút miệng đắng lưỡi khô…
Hai người thân thể dán dính nhanh như vậy, Lục Vô Song há lại không có cảm giác cả người mình đều mềm thêm vài phần, đồng thời trong lòng cũng hối hận, sớm biết như vậy như vậy không nên để cho hắn lên trên giường rồi…
– Kỳ quái thay… kỳ quái thay…
Khâu đại phu vuốt vuốt chòm râu, vẻ mặt nghi ngờ thì thầm tự nói.
Trong phòng mọi người nghe được thì cả kinh, thê tử Lục Du vội vàng hỏi:
– Xin hỏi Khâu đại phu, có gì mà kỳ quái chứ?
Khâu đại phu giải thích nói:
– Lục tiểu thư bị bệnh nguyên nhân chắc là gần nhất nhận lấy đả kích trọng đại, trong lòng tích tụ nên dẫn đến bệnh khí nhập vào cơ thể…
Một phòng quyến Lục gia nữ đều âm thầm gật đầu, nghĩ thầm thần y quả nhiên là thần y, rõ ràng nhanh như vậy liền tra ra nguyên nhân bệnh, lúc trước đó Đường lão phu nhân hạ lệnh nàng quỳ xuống dập đầu trước mặt Tống Thanh Thư, đối với nàng tâm cao khí ngạo mà nói thì nhất định là bị trọng đại đả kích, chỉ là những người này lại nào biết được Lục Vô Song chính thức bị chuyện gì đả kích.
Khâu đại phu tiếp tục nói:
– Theo lẽ thường bệnh như vậy, mạch đập của tiểu thư phải suy yếu chậm chạp mới đúng, nhưng vừa rồi lão phu lại nhận thấy mạch nhảy cực kỳ rất nhanh, kỳ quái thay…
Trong lòng phu nhân Lục Du mát lạnh, run giọng hỏi:
– Vậy… thần y có thể chữa trị được không?
Khâu đại phu khẽ nhíu mày:
– Lão phu trước mở một đơn thuốc, nếu Lục tiểu thư uống thuốc mà sau đó nhiệt khí trong người giảm xuống thì sẽ không có gì trở ngại, nhưng nếu bệnh trạng vẫn không có khởi sắc thì…
Khâu đại phu mặc dù không có nói hết lời, nhưng ý tứ thì mọi người đều hiểu được.
Lục Vô Song cũng nghe được, trong lòng lập tức lạnh hơn phân nửa, nàng nghĩ thầm mình niên kỷ còn trẻ cứ như vậy lại chết đi, thù lớn của phụ mẫu chưa trả, đã vậy còn không có cùng người trong mộng chung đôi, nàng càng nghĩ càng là thương tâm, nước mắt lã chã liền trượt rơi xuống, bên ngoài những thẩm thẩm, di nương bảy mồm tám lưỡi vội an ủi nàng, nhưng một câu nàng cũng không có nghe lọt vào tai…
– Đừng nghe dong y (lang băm) này nói hưu nói vượn, cô nương sẽ không có việc gì đâu…
Vừa lúc đó, bên tai lần nữa truyền đến thanh âm của Tống Thanh Thư.
Lục Vô Song rất muốn đối với nói hắn Khâu đại phu là thần y nổi tiếng của Sơn Âm thành, nào là cái gì dong y (lang băm), hơn nữa coi như nhân gia là dong y (lang băm), cũng so với ngươi hiểu về y thuật cũng hơn…
Chỉ là nàng công lực chưa đủ, nên không biết công phu truyền âm nhập mật, lời nói một bụng không có cách nào nói ra, chỉ đành giấu ở trong lòng.
“Chết thì chết, dù sao Dương đại ca đã có vị hôn thê, ta cũng không muốn sống…”
Lục Vô Song trong tâm hiện xẹt qua ý niệm trong đầu, lập tức tâm tình nàng liền bình thường trở lại, bất quá cho dù là phải chết thì mình cũng phải thanh bạch chết đi, nếu bị những vị phu nhân này chứng kiến Tống Thanh Thư nằm ở trên giường với mình, trong khi y phục của mình thì không chỉnh tề đang cùng hắn chen lấn tại một cái chăn, vậy thì thật là nhảy vào song hoàng hà cũng rửa không sạch…
Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
– Kỳ thật bệnh này của cô nương, mấu chốt nhất chính là đẩy lui nhiệt khí, hiệu quả của đơn thuốc của Khưu đại phu kia chưa hẳn là hạ nhiệt ngay được, bất quá cô nương không cần phải lo lắng, tại hạ sẽ có biện pháp cứu chữa cho cô nương…
Lục Vô Song nhịn không được, thò tay tại trong chăn duỗi qua, cầm chặt tay của hắn, ngón tay tại trong lòng bàn tay của hắn viết…
– Biện pháp gì?
Tống Thanh Thư trầm ngâm, nói:
– Nếu nói cho cô nương biết trước, thì cái biện pháp này liền vô dụng.
Lục Vô Song nghe được không hiểu ra sao, nghĩ thầm biện pháp gì nói cho ta biết sẽ vô dụng, thần bí như vậy chứ?
Nàng đang nghi hoặc, bỗng nhiên mặt mày khẽ biến, bởi vì nàng cảm nhận được đối phương miệng hôn lên trên gáy cổ của mình, môi của hắn khô ráo mà ấm áp, bàn tay thì luồn vào bên trong cái áo lót, xốc cái yếm lên, những ngón tay dường như còn mang theo nhè nhẹ dòng điện làm cho chân lông của nàng có chút sợ run dựng lên.
– Tống đại ca… làm gì vậy?
Lục Vô Song vừa thẹn vừa giận, vội vàng rất nhanh tại trong lòng bàn tay hắn viết.
Tống Thanh Thư cũng không trả lời, ngược lại thuận thế cầm giữ tay của nàng, bờ môi chậm chạp di chuyển, ôn nhu vô cùng hôn lên như mưa rơi vào sau lưng nàng trên từng tấc da thịt…
“Hắn làm sao có thể làm như vậy chứ?”
Lục Vô Song lúc này trong đầu trống rỗng, hoàn toàn không có ngờ tới sẽ cho ra loại kết quả này, hắn là một đại anh hùng danh chấn thiên hạ, làm sao làm ra chuyện như vậy? Lục Vô Song ý niệm trong đầu hỗn loạn, thế nhưng từ sau lưng liên tục truyền đến cảm giác khác thường làm cho nàng không thể tưởng được, nàng tuy rằng trong lòng có chút tức giận, có thể trước đó vì nàng đối với hắn có ấn tượng rất tốt, nhưng trong lúc nhất thời cũng không có sinh ra cảm giác chán ghét.
Lục Vô Song dù sao cũng là cô nương chưa trải qua việc đời, nàng không phải là đối thủ Tống Thanh Thư của loại tình trường lãng tử này, với thủ pháp cao minh, không lâu lắm liền hô hấp của nàng đã là ồ ồ, da thịt đỏ thẫm, trong con ngươi của Lục Vô Song mơ hồ nổi lên một tầng hơi nước, hiển nhiên đó là dấu hiệu động tình rồi.
Trước ngực lúc bây giờ một đôi bầu vú săn tròn mềm mại đang bị hai tay của Tống Thanh Thư nghiền nát lấy, cách cái yếm của nàng, hai hại tiểu bồ đào lập tức săn cứng ngạo nhiên đứng thẳng nhô đầu lên mang theo có chút run rẩy, hắn chỉ cảm thấy hai bầu vú của nàng trơn mềm, giàu có co dãn, theo làn hơi thở dốc của nàng, trong tay biến hóa lấy hình dạng bầu vú, lúc buông ra thì bầu vú lập tức khôi phục nguyên trạng, đứng thẳng dựng lên mang theo phía ngoài cái yếm ôm sát người một hồi gợn sóng, Lục Vô Song bị hắn vuốt ve một lúc thì chậm rãi nàng cảm giác được bên dưới hạ thể của mình đã là một hồi dinh dính nóng ướt, không kềm lòng được, theo bản năng nguyên thủy, phía sau cái bờ mông Lục Vô Song nhẹ nhàng mà đẩy lấy cái đồ vật lửa nóng cương cứng kia đang đâm hỏm vào trên cái khe mông mình, chậm rãi có chút nhúc nhích…
“Mình cũng điên rồi sao đây?”Lục Vô Song nhanh cắn môi, xấu hổ cố nén sâu trong từ hạ thể truyền đến từng đợt tê dại ngứa ngáy, nàng không dám phát ra một thanh âm nào, lúc này cả phòng đều đứng đấy người, nếu một khi bại lộ, hậu quả kia càng là không chịu nổi.
Một chốc lát này Khâu đại phu đã ghi ra phương thuốc, thê tử Lục Du phân phó nha hoàn đi đến dược phòng của Lục phủ bốc thuốc để sắc thuốc, sau đó lại an bài Khâu đại phu đêm nay nghỉ ngơi ngay tại trong phòng khách Lục phủ, để nếu bên Lục Vô Song có xảy ra chuyện gì, thì có thể cho người gọi đến.
Khâu đại phu mặc dù có chút không muốn, nhưng Lục gia tại Sơn Âm thành là vua một vùng, hơn nữa xem bệnh người trong Lục phủ thì có được tài vật phong phú, cho nên vẫn là đáp ứng.
Đợi nàng an bài tốt hết thảy, thấy đám phu nhân kia bắt đầu nhao nhao thăm hỏi, thê tử Lục Du lông mày cau lại, vội vàng đối với những người kia nói ra:
– Được rồi, nếu như đã nhìn thấy xong rồi, thì tất cả giải tán đi, Vô Song cần tĩnh dưỡng, cứ giao lại để cho ta chiếu cố…