Phần 123
Khuê phòng Lục Vô Song nằm tại bên trong Lục phủ, còn phòng khách của Tống Thanh Thư thì được an bài tại phía bên kia, nếu như quang minh chính đi qua, khó tránh khỏi sẽ kinh động những người khác trong Lục phủ, mặc dù mình không thẹn với lương tâm, nhưng đêm hôm khuya khoắt đi bái phỏng một nữ nhân chưa có thành gia lập thất, thì thế nào cũng có tiếng ong vo ve lời ra tiếng vào…
Tống Thanh Thư do dự một chút, để bớt việc nên cuối cùng quyết định lặng lẽ đi qua, dù sao lấy khinh công của hắn, bên trong Lục phủ sẽ không ai phát hiện được hắn, Lục Vô Song thân là giang hồ nhi nữ, chắc hẳn nàng cũng sẽ không chú ý lắm đến chuyện này…
Trong lòng có quyết định, hắn không làm kinh động bất luận kẻ nào, thừa dịp đêm tối hướng đến tiểu viện Lục Vô Song đi đến…
Cũng không lâu lắm, Tống Thanh Thư liền đã tới nơi, không làm kinh động nha hoàn phía ngoài, âm thầm đi đến trước cửa khuê phòng Lục Vô Song.
– Lục cô nương, tại hạ Tống Thanh Thư, có chuyện quan trọng cầu kiến.
Tống Thanh Thư không có đường đột đi vào, mà trước cửa ra vào nhẹ nhàng gõ cửa, dùng nội lực đem thanh âm tụ họp truyền vào bên trong…
Chờ trong chốc lát, không nghe thấy bất kỳ phản ứng nào, Tống Thanh Thư nhướng mày:
“Chẳng lẽ đã ngủ say, Lục Vô Song có tổn thương bên người, ngủ mê mệt cũng không gì kỳ quái…”
– Trình cô nương… Trình cô nương…
Tống Thanh Thư chuyển qua gọi Trình Anh, hắn nghĩ đến Trình Anh cùng Lục Vô Song thân thiết như vậy, thời điểm này khẳng định đang ở tại bên người Lục Vô Song chiếu cố đấy.
Lục Vô Song thì bị thương ngủ trầm không nói, còn Trình Anh thì xưa nay nhanh nhạy, có lẽ sẽ dễ dàng thức tỉnh…
Nào ngờ bên trong vẫn không có phản ứng gì cả, Tống Thanh Thư ngạc nhiên:
– Chẳng lẽ là vì chuyện đêm qua nên không dám gặp tại hạ sao?
Tối hôm qua trải qua chuyện như vậy, nàng không muốn gặp hắn cũng rất bình thường, Tống Thanh Thư mỉm cười, sợ Trình Anh nghĩ sai, liền đem chuyện mang đến Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao nói ra…
Ai biết bên trong vẫn không có phản ứng, Tống Thanh Thư thần tình rốt cuộc ngưng trọng, nhắm mắt lại vận khí dò xét tình huống trong phòng, thì phát hiện bên trong chỉ có hô hấp một người, hẳn đó là của Lục Vô Song.
Trình Anh rõ ràng không có ở đây, Tống Thanh Thư không có ngờ tới là loại kết quả này, được rồi, thì giao Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cho Lục Vô Song cũng vậy…
Nội lực phóng ra xuyên thấu qua khe cửa làm cái chốt cửa bên trong bật lên, Tống Thanh Thư đi vào, trong phòng ngoại trừ mùi vị thảo dược còn có một cỗ nhàn nhạt mùi thơm của nữ nhân, Tống Thanh Thư xem ra cho dù thiên hoang địa lão đến đâu, trên thân nữ nhi gia cũng là có mùi thơm đấy…
– Lục cô nương… Lục cô nương…
Tiện tay đóng cửa lại, Tống Thanh Thư vừa hô vừa đi vào bên trong, thẳng đến trước giường, đối phương cũng không có phản ứng.
Tống Thanh Thư một đầu hắc tuyến, nghĩ thầm nữ nhân này ngủ say giống như heo, nếu có dâm tặc lẻn vào leo lên trên thân nàng, chỉ sợ cũng không biết…
– Lục cô nương…
Tại bên thành giường ngồi xuống, Tống Thanh Thư đưa tay lắc đầu bả vai của nàng…
Ai biết Lục Vô Song không những không có tỉnh, ngược lại còn lật người đến đem tay của hắn ôm vào, trong miệng nỉ non:
– Đầu đất… đầu đất đừng có ly khai ta…
Tống Thanh Thư duỗi ra cái tay còn lại, tại trán nàng thăm dò, thì thấy nóng đến dọa người, nhướng mày:
“Như thế nào nóng rần lên như thế này, cũng không có người chăm sóc, Trình Anh đâu rồi…”
Hắn lại vận khí phóng ra ngoài, toàn bộ bên ngoài tiểu viện ngoại trừ hơi thở của Lục Vô Song, chỉ có hô hấp một nha hoàn, cũng không có bóng dáng Trình Anh, theo như hôm qua nhìn thấy, rõ ràng Trình Anh ở tại gian phòng sát vách mới đúng: “Nàng cuối cùng đã đi nơi nào?”
Nguyên lai Trình Anh bởi vì chuyện đã xảy ra tối hôm qua, đối với nàng bị trùng kích quá lớn, lúc nào cũng lo được lo mất, không biết về sau như thế nào đối mặt với tống Thanh Thư cùng đường tỷ, hơn nữa tỷ phu Lục Quán Anh cũng đã trở về, càng làm cho nàng càng thêm không được tự nhiên.
Tâm cảnh bị loạn, Trình Anh càng phiền muộn, cuối cùng dứt khoát cáo từ cùng Lục Vô Song, bồng bềnh phiền muộn ly khai…
Lục Vô Song cố giữ Trình Anh lại, Trình Anh bất tiện nói ra sự thật, nên phải nói dối sư môn cho gọi, bởi vì như vậy Lục Vô Song cũng không tiện nói thêm cái gì, đành phải lưu luyến cáo biệt Trình Anh.
Lục Vô Song bởi vì vừa điều trị tổn thương chân vốn là thời điểm thân thể suy yếu nhất, ban ngày lại nghe được tin tức của Dương Quá, tâm tình kích động làm cho chán nản, Trình Anh lại rời đi, u sầu nàng giấu ở trong lòng, cuối cùng bởi vì tưởng niệm nhớ nhung, đến nửa đêm thì thân thể bị bạo phát dẫn bệnh ra.
Trong nội tâm nàng khó chịu, lại không muốn bị đám nha hoàn nhìn thấy chê cười, vì vậy liền đem các nàng đuổi đi ra xa, hơn nữa Trình Anh không tại bên người, nửa đêm bị bệnh thành ra như vậy, rõ ràng không có người phát hiện.
Tống Thanh Thư không biết duyên cớ trong đó, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng nói hơi to, để đánh thức nàng:
– Lục cô nương… mau tỉnh lại… tỉnh lại đi…
Lục Vô Song vẫn còn có chút còn mở ngủ ráng mở mắt ra, trong ánh mắt đều là mờ ảo, nào có nửa điểm thanh tỉnh, nhìn thấy lò mờ bóng dáng Tống Thanh Thư, vẻ mặt mừng rỡ nhào tới trong lòng ngực của hắn.
Một làn gió thơm xông vào mũi, ôm trong ngực thân thể mềm mại nóng hổi, trong đầu Tống Thanh Thư đầy dẫy nghi hoặc…
– Đầu đất, ngươi cuối cùng cũng đã đến thăm ta, ngươi có biết trong khoảng thời gian này ta rất nhớ ngươi hay không…
Gò má Lục Vô Song dán tại trên lồng ngực hắn, miệng thì thầm nói.
Tống Thanh Thư rốt cuộc hiểu rõ, cười khổ đem nàng đẩy ra:
– Lục cô nương nhận lầm người rồi…
Đồng thời đẩy một làn chân khí đến trong cơ thể nàng.
– A…
Trong ánh mắt Lục Vô Song đã khôi phục một chút thanh tỉnh, thấy rõ mình đang ôm là người nào, liền co lại trên giường, cầm lên cái chăn quấn quanh tại trên người mình, khuôn mặt xinh đẹp xấu hổ đỏ bừng, không biết là do quẫn bách còn là phát sốt…
– Công tử… tại sao lại ở chỗ này?
– Tại hạ mang cái này đến cho cô nương đấy.
Tống Thanh Thư lấy ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao tại trước mặt nàng quơ quơ, nói rõ ý định…
– Đa tạ công tử…
Nàng định duỗi tay ra đón lấy, thế nhưng lập tức ý thức được cánh tay của mình trơn bóng không mảnh vải che lấy, trong nháy mắt kinh hoảng rụt trở về…
– Làm phiền công tử… đặt lên bàn là được rồi.
Lục Vô Song dung mạo cũng thuộc hạng khuynh quốc khuynh thành, phía dưới thân thể da thịt trắng nõn động lòng người. Vừa rồi chưa kịp nhìn kỹ, thời điểm này Tống Thanh Thư phát hiện nàng trên thân chỉ mặc bên mình cái yếm vàng nhạt, mảng lớn da thịt trắng nõn cánh tay lộ ở bên ngoài.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của hắn, Lục Vô Song đỏ mặt nghiêng đầu, thân thể bên trong cái chăn càng co rụt lấy…
Tống Thanh Thư mỉm cười, đem Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao đặt lên bàn, sau đó nói sang chuyện khác:
– Cô nương tại sao ở chỗ này một mình không ai chiếu ứng, biểu tỷ của cô nương đâu rồi?
Lục Vô Song lúc này mới đem sự tình Trình Anh rời đi nói ra, Tống Thanh Thư thần tình cổ quái:
– Rõ ràng là bỏ chạy…
Núp ở trong chăn Lục Vô Song không biết hắn vì sao có loại phản ứng như vậy, chẳng lẽ biểu tỷ cùng hắn đã phát sinh ra cái gì sao? Ý niệm trong đầu vừa lóe lên, từng đợt nhiệt khí chợt lại tập kích trong đầu, nàng rút cuộc không còn tâm tư nghĩ đến chuyện gì nữa…
Cảm thấy được thân thể nàng lắc lư, Tống Thanh Thư trầm giọng nói ra:
– Thân thể cô nương bây giờ đang nóng như thiêu đốt, phải mau chóng tìm cách giảm nhiệt, nếu như để thán khi xâm nhập đến thương tổn của bắp chân, làm cho bệnh biến chứng, đến lúc đó đừng nói là chân, ngay cả tính mệnh cũng không bảo vệ được.
Lục Vô Song tuy rằng nghe không biết rõ biến chứng gì gì đó, nhưng nàng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bối rối:
– Vậy làm sao bây giờ?
– Trước tiên gọi đại phu rồi nói sau.
Nếu như nàng bị nội thương, Tống Thanh Thư còn có thể thông qua chuyển vận nội lực chữa thương cho nàng, nhưng nếu về các loại phong hàn cảm mạo thì hắn lại bất lực, nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
– Ai… Tống công tử chờ một chút.
Lục Vô Song suy yếu vội vàng hô.
– Tống Thanh Thư quay đầu:
– Làm sao vậy?
– Không dám làm phiền công tử, để ta bảo nha hoàn đi gọi đại phu.
Lục Vô Song nói ra.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Tại hạ khinh công tốt, đi mau một chút.
Lục Vô Song cắn bờ môi:
– Công tử thật là không biết hay là giả làm không biết…
Tống Thanh Thư lập tức có chút không vui:
– Xin chỉ giáo cho…
Hắn còn nghĩ thầm, ta có hảo ý thay ngươi tìm đại phu, ngươi còn không lĩnh tình.
– Nếu Tổng công tử đi gọi đại phu, chăng phải đến lúc đó tất cả mọi người đều biết rõ đêm khuya công tử đến… phòng của ta…
Lục Vô Song tức giận đến phiền muộn nói.
– Vậy thì như thế nào, chúng ta trong lòng sáng như trăng rằm, có cái gì mà lại sợ người đấy.
Tống Thanh Thư cau mày nói.
– Công tử là đại anh hùng, đương nhiên không quản đến những loại chuyện này, còn hoàn cảnh của ta thì khác, lời đồn đãi chuyện nhảm rất là lợi hại, cho dù là ta và công tử có cái gì đi nữa, những người trong quý phủ nhiều chuyện sẽ kiêng kỵ thanh danh của công tử cũng không dám nói gì, nhưng đến lúc công tử vừa đi, các nàng sẽ cho là ta bị công tử bội tình bạc nghĩa, đến lúc đó những lời khó nghe đều nói ra được.
Lục Vô Song ở trong quý phủ nhiều năm như vậy, làm gì mà không biết những chuyện xấu xa của các đại tộc hào phú này…
Lục Vô Song cố chống thân ngồi dậy, nắm lấy cái chuông lục lạc bên giường kéo rung lên, rồi mới hướng Tống Thanh Thư nói ra:
– Ta kêu nha hoàn tới đây, bảo đi tìm đại phu, công tử hãy…
Nhìn xem nàng muốn nói rồi lại thôi, Tống Thanh Thư cười nói:
– Được rồi tại hạ biết cô nương muốn nói gì, ta tránh mặt là được…
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tống Thanh Thư lắc mình liền núp ở sau tấm bình phong, rất nhanh một nha hoàn chạy vào, thấy được tình huống Lục Vô Song, khẩn trương lắp bắp…
Lục Vô Song thật vất vả làm cho nha hoàn an tĩnh lại, kế tiếp an bài nàng đi tìm đại phu, nha đáp ứng vội vã chạy đi ra.
Xác định nha hoàn đã ly khai, Tống Thanh Thư mới từ phía sau tấm bình phong đi ra, cau mày nói:
– Nha hoàn này mồm mép ồn ào, cũng không đáng tin…
Lục Vô Song cười khổ nói:
– Cho dù không đáng tin, cũng phải dựa vào nàng, công tử… có thể làm phiền công tử lấy cho một chén nước uống…
Thấy nàng bờ môi khô khốc, Tống Thanh Thư vỗ đầu một cái:
– Xem ra tại hạ đã quên, người bệnh phát nóng thì nên uống nhiều nước…
Vội vàng rót một chén nước đưa đến cho nàng:
– Đừng mở miệng một tiếng là công tử, nghe xa lạ quá, về sau nếu có gì cần nói, cứ gọi tại hạ là Tống đại ca đi.
Lục Vô Song đang cầm chén nước, nghĩ đến đầu đất đã có vị hôn thê, nghĩ đến Trình Anh thì rời mình mà đi, trong lúc thân thể mình suy yếu nhất, cùng ở bên cạnh lại là Tống Thanh Thư mà trước kia nàng một mực đối phó, các loại ý niệm trong đầu đồng loạt xông lên đầu, một thoáng nghẹn ngào dâng lên:
– Đa tạ, Tống… Tống đại ca.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Đều nói nhân sinh thời điểm bị bệnh là lúc tâm trí suy yếu nhất đấy, hôm nay xem ra quả là đúng vậy, lúc trước cô nương còn hận không thể cắn chết tại hạ đây.
Lục Vô Song sắc mặt đỏ, có chút xấu hổ nói:
– Rõ ràng từ lúc đại ca giúp… ta chữa chân, thì ta đã không còn hận đại ca rồi…
Tống Thanh Thư cười nói:
– Bây giờ đúng là tiếng gọi Tống đại ca hô có chút chân tình…
– Ta…
Lục Vô Song một hồi kích động, chính muốn nói gì, nào ngờ trước mắt một mảnh tối đen, liền hướng bên cạnh ngã xuống.
Tống Thanh Thư vội đỡ lấy nàng:
– Cô nương thấy thế nào rồi…
Lục Vô Song nằm tại trong ngực hắn, thở dốc sau đó chậm lại:
– Ta… hơi chút động đậy, liền thấy chóng mặt.
Tống Thanh Thư liền thăm dò trên trán của nàng, vẻ mặt ngưng trọng nói:
– Bây giờ cô nương quá nóng rồi, đã có dấu hiệu sắp bị hôn mê, ngay lập tức phải là hạ nhiệt, bằng không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng…