Phần 122
Hàn Thác Trụ trên mặt nóng lên, biết rõ hắn là châm chọc lần trước rõ ràng tại Dương Châu đã ước định tốt rồi, kết quả là bị Vạn Sĩ Tiết đến làm thay đổi tất cả, vì chuyện này, lão đã đem toàn bộ thập bát đại tổ tông trong nhà Vạn Sĩ Tiết ân cần nguyền rủa qua…
– Công tử có phải là đang lo lắng vì Vạn Sĩ Tiết…
Hàn Thác Trụ giải thích nói…
– Đúng vậy, lần trước đích xác là Vạn Sĩ Tiết từ bên trong cản trở, nhưng bây giờ hắn đã giống như bộ xương khô trong mộ, không bao có khả năng lật được sóng lớn nữa rồi, công tử cứ yên tâm…
– Mộ trong xương khô?
Tống Thanh Thư khẽ cười một tiếng…
– Xin chỉ giáo cho…
Hàn Thác Trụ cũng mỉm cười:
– Vạn Sĩ Tiết lúc trước mang theo Giang Hoài chi địa cột vào chung một chiếc thuyền cùng triều đình, chẳng qua hiện nay Lý Khả Tú bị công tử bắt được, Lục Doanh Giang Nam đã tan thành mây khói, Vạn Sĩ Tiết rút cuộc không còn chỗ dựa, trong triều đình người vạch tội hắn cũng không ít, tình thế đã là lung lay sắp đổ. Nếu không có nhờ hoàng thượng phân thượng niệm tình hắn có nhiều năm khổ lao vì triều đình, chỉ sợ sớm chỉ còn tướng vị rồi.
– Nhiều năm khổ lao?
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói…
– Vạn Sĩ Tiết chuyên làm chuyện xấu, có cái gì mà khổ lao chẳng lẽ chuyện hãm hại Nhạc Phi cũng là khổ lao hay sao?
Hàn Thác Trụ ngượng ngùng, cũng không có phụ họa gì, án tử Nhạc Phi là án oan lớn nhất của triều đình Nam Tống, tuy rằng biết rõ Nhạc Phi năm đó bị oan uổng, nhưng cho đến bây giờ cũng không ai dám lật lại sự tình bản án này, bởi vì năm đó chính tay hoàng đế gõ nhịp, nếu là lật lại bản án của Nhạc Phi, không phải công nhiên vỗ vào mặt hoàng đế cái tát sao?
Tống Thanh Thư là người ngoài, nên mới có thể nói đến những lời như thế này, Hàn Thác Trụ đang ở trong triều cục, trải qua nhiều năm chìm nổi quan trường, đã là lão luyện thành thục, bo bo giữ mình, đương nhiên sẽ không trộn đều vào mấy loại giống như chuyện này…
Bất quá biểu hiện Tống Thanh Thư phẫn nộ lại làm cho lão thưởng thức, phải biết rằng lão cũng thấy tất cả hành động trơ trẽn vô liêm sỉ của Tần Cối, Vạn Sĩ Tiết, hơn nữa lại còn có một long muốn Bắc phạt, cho nên đương nhiên xem Nhạc Phi là tri kỷ.
– Cho dù là không còn Vạn Sĩ Tiết, trong triều đình vẫn còn có một nhân vật quan trọng hơn.
Tống Thanh Thư nói ra.
– Công tử có phải nhắc đến Cổ Tự Đạo?
Hàn Thác Trụ bỗng nhiên biểu lộ cực kỳ cổ quái, trong khoảng thời gian này lão không có tâm tư để quản đến chuyện như vậy, trước đó không lâu nhi tử của Cổ Tự Đạo đã phạm vào một sai lầm lớn…
Sự kiện đó dính líu đến cung đình, Tống Thanh Thư dù sao cũng là ngoại nhân, Hàn Thác Trụ rơi vào cấm kỵ không thể nói ra, lão nào có biết từ đầu tới đuôi là chính Tống Thanh Thư tự mình thao tác.
– Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, cổ phi bị đày vào lãnh cung, Cổ Tự Đạo cũng bị giáng chức, thế lực của Cổ Tự Đạo suy yếu tới cực điểm…
Hàn Thác Trụ nói tới đây hả hê, tận lực khống chế mới không có cười ra tiếng…
– Cổ Tự Đạo cũng phí hết thật lớn khí lực mới bảo trụ được tính mạng của nhi tử, chỉ là đưa đến Mông Cổ làm con tin để lấy công chuộc tội, nào ngờ sứ đoàn Mông Cổ bỗng nhiên vô duyên vô cớ mất tích, nhi tử của lão tung tích cũng không rõ, lúc này Cổ Tự Đạo toàn bộ tinh lực đều tập trung vào điều tra trong chuyện này…
Tống Thanh Thư nghĩ thầm lấy Cổ Tự Đạo tổn thất nhiều cao thủ đứng đầu Hiệp Khách đảo như vậy, không biết có thể tra ra chân tướng sự thật của mình hay chưa?
Trong lòng có băn khoăn, Tống Thanh Thư bất động thanh sắc hỏi thăm:
– À… không biết Cổ Tự Đạo tra được cái gì chưa vậy?
Hàn Thác Trụ nhíu mày:
– Chuyện này cực kỳ quỷ dị, phải biết rằng sứ đoàn Mông Cổ đều là kỵ binh tinh nhuệ, đi theo còn có rất nhiều cao thủ đứng đầu, một đội ngũ cường đại như vậy, cũng không biết thần thánh phương nào làm cho bọn họ hư không tiêu thất. Bất quá tại hiện trường tra được sự tồn tại của cấm quân, theo ta phỏng đoán phía sau màn hắc thủ chỉ sợ chính là Vạn Sĩ Tiết…
Tống Thanh Thư suy nghĩ, Vạn Sĩ Tiết lúc trước to gan lớn mật phái ra năm trăm kỵ binh tinh nhuệ, ngược lại phải chịu tiếng xấu thay cho người khác, chỉ là tuy rằng có thể lừa gạt những người khác, chứ khó mà qua mắt được Cổ Tự Đạo, mười tám cao thủ đứng đầu Hiệp Khách đảo, mỗi người đều có tu vi cấp tông sư, bọn họ cho dù là có đối mặt với năm trăm kỵ binh tinh nhuệ, cũng không có khả năng toàn bộ bị diệt, một người cũng trốn không thoát.
Hàn Thác Trụ cười nói:
Như vậy thì công tử yên tâm rồi chứ?
– Hy vọng tất cả đều thuận lợi.
Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu.
Kế tiếp song phương tiếp tục bàn bạc, cuối cùng sơ bộ đã đạt thành dựa theo ước định lúc trước tại Dương Châu, bất quá lần này Tống Thanh Thư tranh thủ càng nhiều thêm nữa lợi ích, Hàn Thác Trụ mặc dù là vào thế khó, nhưng cũng không có cự tuyệt.
Cuối cùng Hàn Thác Trụ nói ra:
– Sáng sớm ngày mai công tử sẽ theo ta lên đường quay về Lâm An, đến lúc đó ta sẽ an bài hoàng thượng tiếp kiến công tử, bất quá bây giờ có một vấn đề…
– Vấn đề gì?
Đối với việc vào cung yết kiến, Tống Thanh Thư cũng không có lo lắng gặp phải nguy hiểm gì, cho dù là tại trong hoàng cung cũng, hắn muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, người nào có thể giữ được hắn ở lại?
– Công tử lần này vào cung, thì phải tìm một lý do phù hợp mới được, cho dù là không đúng sự thật, bởi vì nếu trong triều biết công tử tới để cầu hòa, đến lúc đó những quan viên triều đình nhất định là được một tấc lại muốn tiến một thước, đưa ra những điều kiện khó khăn hơn, đến lúc đó lại chọc giận công tử.
Hàn Thác Trụ kiên nhẫn giải thích, lão không vì điều này mà cảm thấy là mình thông đồng với địch bán nước, dù sao tại trong mắt lão, Nam Tống cùng Kim Xà doanh vốn không có thù oán, với lại mọi người đều là người Hán, trên mức độ nào đó còn có thể lợi dụng được lực lượng của Kim Xà doanh.
– Nếu Hàn đại nhân thấu hiểu, thì tại hạ lần này xuôi nam không phải là cầu hòa, mà là cầu thân mà đến.
Tống Thanh Thư đã tính trước nói.
Đối với vấn đề này bên trong Kim Xà doanh cũng đã thảo luận đến, cuối cùng vẫn là Triệu Mẫn đưa ra chủ ý, thay đổi cầu hòa thành cầu thân, trong nháy mắt giải quyết xong cái vấn đề khó khăn này.
– Cầu thân?
Hàn Thác Trụ giật mình, tiếp theo vỗ tay tán thưởng…
– Thật sự là hay a, lần trước công tử tại Kim quốc đã giải cứu các vị công chúa theo từ Hoán Y viện ra, có tầng này ân tình, triều đình không muốn nhượng bộ cũng khó khăn, còn mấy vị đại thần cũng không thể nói gì hơn.
Kế tiếp song phương thương lượng một ít chi tiết cụ thể, cuối cùng ước định sáng sớm ngày mai lên đường hồi kinh.
Sau đó Lục Tể an bài trong quý phủ thịnh yến để cho Hàn Thác Trụ mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần, đồng thời hoan nghênh Tống Thanh Thư đại giá quang lâm, bởi vì sự tình mỗi người đều có thu hoạch của riêng mình, trong bữa tiệc bầu không gian vô cùng náo nhiệt, xem ra khách và chủ đều vui mừng.
Đến lúc cuối cùng mọi người tản ra, Tống Thanh Thư một thân đầy mùi rượu, hai nha hoàn đỡ trở về biệt viện, lung lay men say trên đường về cùng hai nha hoàn xinh đẹp này, thỉnh thoảng đôi bầu vú săn chắc mềm mại của các nàng tựa vào người của hắn, nhưng Tống Thanh Thư nhìn quen tuyệt sắc, há có thể đối với các nàng động tâm.
Chờ cho hai nha hoàn sau khi rời khỏi, một mực đang giả say, Tống Thanh Thư trong nháy mắt mở to đôi mắt thanh minh…
“Ai, đêm nay có nên đến gặp Trình Dao Già hay không đây…” Tống Thanh Thư do dự, vừa rồi hai nha hoàn đỡ hắn đi, thân thể của hai nàng cứ dựa sát vào người hắn, ít nhiều cũng làm hắn nổi lên dục hỏa, nếu không đi để phát tiết thì một mình cũng khó ngủ, nếu đến gặp Trình Dao Già thì phu quân Lục Quán Anh của nàng vừa trở về, dù sao mình cũng phải cố kỵ đến cảm thụ của Lục Quán Anh, không nên chôn hạt giống cừu hận tại trong lòng đối phương.
Chính đang trong lúc xoắn xuýt, Tống Thanh Thư bỗng nhiên trong lòng khẽ động, đi ra khỏi cửa lẳng lặng nhìn bên ngoài tiểu viện:
– Các hạ nếu như đã đến, tại sao không đi ra để mà gặp mặt chứ?
– Tống công tử quả nhiên có tu vi tốt, tại hạ chỉ là tim đập nhanh hơn một nhịp, liền bị các hạ phát hiện rồi.
Một bóng người theo từ tiểu viện chậm rãi đi đến, dưới ánh trăng chiếu chói lọi xuống, một người mặc thanh sam, mày kiếm môi mỏng, trên mặt ung dung tự tại…
Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ dị sắc, chắp tay nói:
– Nguyên lai là Lệnh Hồ huynh, đã lâu không gặp…
Trước mắt người này đúng là Lệnh Hồ Xung, hắn được Hàn Thác Trụ thưởng thức đề cử vào cung trở thành Đái Ngự Khí một trong những nhân vật thần bí, hoàng đế niệm tình Hàn Thác Trụ công lao vất vả, nên đã sai khiến Lệnh Hồ Xung bảo hộ Hàn Thác Trụ…
Lần này Hàn Thác Trụ rời khỏi Lâm An thành, Lệnh Hồ Xung âm thầm đi theo bảo hộ, ngay từ đầu Tống Thanh Thư cũng không biết…
– Từ lúc từ biệt tại Dương Châu, đến bây giờ cũng không có bao lâu.
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nói.
Tống Thanh Thư biết rõ, Lệnh Hồ Xung đối với việc mình cướp đi Nhậm Doanh Doanh vẫn là canh cánh trong lòng, bởi vậy khẽ cười nói:
– Lại nói tiếp, tại hạ còn phải tạ ơn chi ân Lệnh Hồ huynh lần trước xuất thủ tương trợ.
Lệnh Hồ Xung hừ:
– Lúc đó tại hạ ta cứu các hạ, chẳng qua là cho rằng các hạ đã trúng Kim Ba Tuần Hoa thì phải chết chắc rồi, nếu khi ấy biết rõ các hạ về sau tìm được đường sống, thì tại hạ sẽ tuyệt không làm như vậy, vì vậy các hại cũng không cần tạ ơn…
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Lệnh Hồ huynh quả nhiên quang minh lỗi lạc, Tống mỗ bội phục không thôi. Bất quá không phải tại hạ đã từng nói rõ cùng Lệnh Hồ huynh, các hạ cứ thù hận tại hạ đúng là không có đạo lý gì cả, còn chi bằng dụng tâm theo đuổi vị tiểu sư muội kia thì có lẽ tốt hơn…
Lệnh Hồ Xung trầm mặt nhìn hắn, cũng không đáp lời…
Tống Thanh Thư nhún vai, cũng lơ đễnh, tiếp tục thăm dò:
– Lệnh Hồ huynh có hành động giống như tại hạ đã nói, hiện nay cùng tiểu sư muội tiến triển như thế nào rồi?
Lệnh Hồ Xung tiếp tục trầm mặc, thật lâu sau đó mới vừa nói nói:
– Tại hạ không rảnh để đi tìm tiểu sư muội.
Tống Thanh Thư thiếu chút nữa không có bị nghẹn chết, phiền muộn nói:
– Các hạ như thế nào lại thành thật như vậy, còn không nắm chặt thời gian để tăng thêm hảo cảm, chứ để đến lúc đó thì nàng đã trở thành thê tử của người rồi.
“Coong…”
Một tiếng vang lên như tiếng rồng ngâm, trường kiếm của Lệnh Hồ Xung rút ra khỏi vỏ, mũi kiếm lẳng lặng chỉ vào phía Tống Thanh Thư:
– Lệnh Hồ Xung tại hạ quang minh lỗi lạc, khinh thường dùng những thủ đoạn để lừa gạt tiểu sư muội…
Tống Thanh Thư sắc mặt cổ quái:
– Một lời chân tình truy cầu nữ nhân mình ưa thích, lại làm sao có thể gọi là lừa gạt chứ?
– Không cần nói nữa…
Lệnh Hồ Xung quát…
– Lần này các hạ không có trúng độc, tại hạ có thể quang minh chính đại tìm gặp các hạ để báo thù, xuất kiếm đi…
Tống Thanh Thư thở dài một hơi:
– Hay vẫn là vì Doanh Doanh?
Lệnh Hồ Xung không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận.
– Các hạ không là đối thủ của tại hạ…
Tống Thanh Thư lắc đầu…
– Nếu tại hạ là các hạ, thì lần trước tại Dương Châu sẽ dứt khoát ra tay, bằng không thì cũng sẽ tìm một cơ hội âm thầm ám sát, chứ đâu giống như các hạ bây giờ quang minh chính đại tìm tới tận cửa làm chi…
Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nói ra:
– Tại hạ nếu làm như vậy, chẳng phải là giống như các hạ thông đồng làm chuyện xấu hay sao, đừng nói nhiều lời nữa…
Nghe được trong giọng nói Lệnh Hồ Xung tự tin, Tống Thanh Thư ồ lên một tiếng, nghiêm túc quan sát Lệnh Hồ Xung vài lần, ngạc nhiên nói:
– So với lúc trước, công lực của các hạ đúng là tiến bộ không nhỏ, chẳng lẽ gần đây đã gặp kỳ ngộ?
– Hà tất tốn nhiều nhiều lời, tiếp chiêu đi.
Lệnh Hồ Xung không kiên nhẫn nói tiếp, dưới chân liền dùng lực, một kiếm hướng đến Tống Thanh Thư đâm tới, trường kiếm phát ra tiếng long ngâm, kiếm khí tựa hồ cùng ánh trăng hòa thành một thể, từ xa xa trong phạm vi một trượng đã bao phủ lấy Tống Thanh Thư…
Vốn dựa theo tính tình Lệnh Hồ Xung, tuyệt sẽ không xuất thủ trước đoạt lấy lợi thế, bất quá hắn rõ ràng Tống Thanh Thư võ công sâu không lường được, bởi vậy không dám khinh thường.
Đương nhiên hắn xưa nay tính cách thẳng thắn, dù là đoạt công xuất thủ trước cũng nói rõ, không có âm thầm đánh lén.
Như lúc này có người thứ ba quan sát, nhất định kinh hãi khi nhìn thấy Lệnh Hồ Xung đột nhiên hóa thành mấy làn thân ảnh, lúc phía trước, trong chốc lát lại ở phía sau, mũi kiếm nhập vào xuất ra bất định, quỹ đạo cực kỳ huyền ảo càng lúc càng đến gần Tống Thanh Thư…
– Độc Cô Cửu Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền.
Tống Thanh Thư tán thưởng một tiếng, thân hình đã triển khai, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng hướng về phía trước bước một bước, kiếm ảnh đang sáng lòa đầy trời chợt biến mất không còn thấy tăm hơi, trong sân lập tức lâm vào một loại yên lặng quỷ dị.
Nhìn qua hai ngón tay đối phương đang kẹp lấy mũi kiếm của mình, khuôn mặt Lệnh Hồ Xung lập tức đỏ bừng.
“Làm sao có thể chứ?”
Trong đầu Lệnh Hồ Xung xuất hiện ý niệm này, phải biết rằng bình sinh Lệnh Hồ Xung đối địch, dù hung hiểm nhất cũng bình thản không ai qua được, lúc trước khi đối phó với Đông Phương Bất Bại, khi đó Đông Phương Bất Bại thân hình khẽ động thì trong nháy mắt sẽ giết chết một cao thủ đứng đầu, với tốc độ nhanh như vậy của Đông Phương Bất Bại, hắn vẫn là có thừa lực để phản kích, liền dùng Độc Cô Cửu Kiếm tinh diệu với đấu pháp lưỡng bại câu thương, trong lúc nhất Đông Phương Bất Bại đã không làm gì được hắn.
Nhưng hôm nay Lệnh Hồ Xung tự biết so với lúc trên Hắc Mộc Nhai thì khác, vô luận nội lực hay là kiếm pháp thì hắn cũng đã cao hơn một tầng, nào ngờ vừa xuất một kiếm thì bị đối phương nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm…
Đặc điểm lớn nhất Độc Cô Cửu Kiếm ở chỗ vừa thấy được kẽ hở trong chiêu thức đối phương, liền thừa cơ mà vào, phát sau mà đến trước, một chiêu tốc chiến, lúc trước Đông Phương Bất Bại tốc độ mặc dù nhanh, nhưng chiêu thức cuối cùng vẫn có kẽ hở, bất quá kẽ hở chỉ lóe lên rồi biến mất làm cho người rất khó nắm bắt mà thôi, có thể còn khi đối mặt với Tống Thanh Thư, Lệnh Hồ Xung không thấy rõ chiêu số của đối phương, nên mới bị người chế trụ.
Lệnh Hồ Xung phảng phất có một loại ảo giác, giống như vừa rồi tâm trí chợt mơ hồ biến mất xảy ra chuyện gì không biết, đến khi khôi phục, thì mũi kiếm của mình đã bị đối phương dung ngón tay kẹp lấy rồi.
Tống Thanh Thư cười nhạt một tiếng:
– Lệnh Hồ huynh, các hạ không là đối thủ của tại hạ đâu, cần gì phải cố chấp như vậy…
Nghe được lời của đối phương, Lệnh Hồ Xung sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn xưa nay không sợ trời không sợ đất, hừ lạnh một tiếng, liền vận khởi nội lực thuận theo mũi kiếm hướng phía trên thân đối phương công tới.
– So đấu nội lực sao?
Tống Thanh Thư trong nháy mắt hiểu ý định của đối phương, cười khổ nói…
– Lệnh Hồ huynh, căn cơ Hấp Tinh Đại Pháp của các hạ bất ổn, nếu gặp gỡ cao thủ chân chính, ngược lại sẽ tự làm tổn thương mình đấy…
Bỗng nhiên thần sắc Tống Thanh Thư khẽ động, ngạc nhiên phát hiện đối phương không phải có ý đồ dùng Hấp Tinh Đại Pháp hấp thụ nội lực của mình, mà là một cỗ tràn trề nội lực hùng hậu theo mũi kiếm lao qua…
Nguyên lai Lệnh Hồ Xung kiêng kị nội lực Tống Thanh Thư tràn đầy, sợ dẫn sói vào nhà làm tổn thương kinh mạch của mình, bởi vậy Lệnh Hồ Xung không có sử dụng ra Hấp Tinh Đại Pháp, mà là chân chính cùng Tống Thanh Thư tỷ thí nội lực…
Lệnh Hồ Xung thần sắc ngưng trọng, biểu lộ khác với đối phương đang nhẹ nhàng ổn trọng, lúc này là thời khắc mấu chốt so đấu nội lực, Lệnh Hồ Xung nào dám mở miệng để chân khí thoát ra, đồng thời trong lòng hoảng sợ, đối phương cùng mình so đấu nội lực lại nhàn hạ mở miệng nói chuyện, nếu là như vậy thì công lực của đối phương há lại chỉ có cao hơn mình một bậc?
Trong lúc này thì Tống Thanh Thư nhíu mày, cảm thấy có một cỗ nội lực này vô cùng quen thuộc…
– Thì ra là Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm Tự, cung hỉ Lệnh Hồ huynh luyện được bí tịch vô thượng Thiếu Lâm Tự, nếu như tại hạ đoán không có sai mà, hẳn là do Phương Chứng đại sư truyền thụ cho các hại a.
Lệnh Hồ Xung trong lòng càng là kinh hãi, như thế nào sự tình của mình đều chạy không khỏi pháp nhãn của Tống Thanh Thư…
Cùng lúc đó Tống Thanh Thư cũng âm thầm cảnh giác, Phương Chứng đại sư truyền Dịch Cân Kinh cho Lệnh Hồ Xung, tuyệt không phải là bắn tên không mục đích, khẳng định là Thiếu Lâm có bày mưu đặt kế ở bên trong, những năm qua Tống Thanh Thư đã nhiều lần cùng Thiếu Lâm kết thù, bọn họ cũng biết đến Lệnh Hồ Xung và mình có thù hận, lợi dụng với mức độ nào dùng Lệnh Hồ Xung kiềm chế mình, thật sự là tốt cho tính toán.
“Đúng là âm hồn bất tán…” Tống Thanh Thư tức giận, nghĩ thầm sẽ có một ngày nhất định làm cho đám lừa trọc này hoàn tục mới có thể giải hận, bất quá hắn rất nhanh lại buông tha cho ý nghĩ này, dù sao Thiếu Lâm truyền thừa cả nghìn năm, đều có đạo lý của họ, hơn nữa cũng có không ít hòa thượng tốt…
Lại nói tiếp bản Phạn văn Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm còn nằm trong tay của mình, chỉ là khổ nỗi không ai có thể hiểu được Phạn văn, vì vậy không có phá giải được bí mật trong đó.
Tống Thanh Thư nhíu mày, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Hoàng Thường, Nhất Đăng đại sư và sư đệ, Cưu Ma Trí và mấy vị cao tăng Thiếu Lâm Tự mới hiểu được Phạn văn mà thôi.
Hắn cùng với Thiếu Lâm là địch chứ không phải là bằng hữu, hơn nữa Dịch Cân Kinh vốn là chi vật Thiếu Lâm, đương nhiên không có khả năng nhờ sự giúp đỡ bọn họ, Cưu Ma Trí mặc dù cùng mình có quan hệ tốt, nhưng Cưu Ma Trí tâm thuật bất chánh, Tống Thanh Thư lo lắng Cưu Ma Trí học được Dịch Cân Kinh thì sẽ tai hại vô cùng, Hoàng Thường thì sợ đã thăng tiên đã lâu, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có sư huynh đệ Nhất Đăng đại sư là người chọn lựa thích hợp nhất, bất quá trong khoảng thời gian này Tống Thanh Thư còn hối hả ngược xuôi, không có được cơ hội đi bái phỏng bọn họ…
Hơn nữa cho dù tìm được, như thế nào để cho bọn họ phiên dịch Phạn văn cũng là vấn đề lớn. Tống Thanh Thư không phải là thánh nhân, hắn cũng không muốn chia sẻ tuyệt kỹ thần công với ngoại nhân, huống chi Dịch Cân Kinh là do hắn lừa gạt chiếm đoạt từ tay Thiếu Lâm, nếu tin tức này tiết lộ ra ngoài, lại sẽ là một trận sóng to gió lớn.
Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Tống Thanh Thư nhíu mày thì mừng rỡ, tưởng rằng hắn có chút tẩu hỏa nhập ma, trong lòng đại hỉ, càng gia tăng nội lực mạnh mẽ vọt qua, chỉ là cho dù Lệnh Hồ Xung điều động bao nhiêu nội lực công kích, đều như viên đá ném xuống biển, không có nửa phần phản ứng.
Tống Thanh Thư bởi vì đang lâm vào trầm tư, nên không có chú ý tới dị thường, chỉ là theo bản năng hóa giải thế công đối phương, không biết qua bao lâu, Lệnh Hồ Xung cảm thấy nội lực sắp tiêu hao hết, gần như dầu hết đèn tắt, đành nghiến răng vất vả chống đỡ mà thôi.
May mắn thời khắc cuối cùng thì Tống Thanh Thư phục hồi tâm trí lại, dần dần thu hồi nội lực, Lệnh Hồ Xung thì không kiên trì nổi, khụy xuống nửa quỳ trên đất, thân hình giống như mới từ trong nước vớt lên, toàn thân đều ướt đẫm.
Tống Thanh Thư cảm thán:
– Lệnh Hồ huynh, thật ra tại hạ rất kính nể nhân phẩm của các hạ, chẳng qua hiện nay tại hạ cùng với Doanh Doanh đã thích kết liên, các hạ cần gì phải lại bức bách như vậy, lần trước tại Dương Châu các hạ xuất thủ tương trợ tại hạ, lần này tại hạ sẽ không làm khó, các hạ hãy đi đi.
Làm sao Tống Thanh Thư lại không biết liên tiếp buông tha Lệnh Hồ Xung là nuôi hổ gây họa, nói không chừng có một ngày mình sẽ trả giá đại giới, có thể hắn đúng là có dùng thủ đoạn ám muội cướp đi Nhậm Doanh Doanh, nên trong lòng đối với Lệnh Hồ Xung luôn luôn có một phần thiếu nợ tình cảm…
Thật lâu sau đó Lệnh Hồ Xung mới giãy giụa đứng lên, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Thanh Thư:
– Cho dù lần này các hạ thả tại hạ, lần sau nếu có cơ hội thì tại hạ cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Lần này tại hạ thả là do lần trước Lệnh Hồ huynh tương trợ chi ân, vì thế không cần để ở trong lòng. Cuối cùng tại hạ vẫn là kiến nghị, đừng đem thời gian lãng phí với tại hạ, còn chi bằng hao tốn tinh lực quay về với tiểu sư muội của các hạ đi…
– Không nhọc hao tâm tổn trí.
Lệnh Hồ Xung hừ một tiếng, quay người thất tha thất thểu rời đi, có lẽ là lần này bị thất bại quá thảm, bóng lưng của hắn tràn đầy chi ý cô đơn.
Tống Thanh Thư lắc đầu, định quay về nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện:
“Đúng rồi, Lục Vô Song tổn thương chân cách vài ngày thì phải đổi một lần dược vật, không ngờ tới sáng mai thì mình đã rời đi, còn chưa kịp đem Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cho nàng…”
Đang chuẩn bị gọi đến nha hoàn, bất quá Tống Thanh Thư nghĩ đến Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thập phần quý trọng, nếu trên đường có gì sai lầm, cái chân tổn thương của Lục Vô Song sẽ khó mà chữa trị được nữa, do dự một hồi, hắn quyết định tự tay đem giao cho trong tay Lục Vô Song, thừa dịp đêm tối, hướng phía nơi ở của Lục Vô Song mà đi.