Phần 119
Nguyên nhân vừa rồi Trình Anh bị Trình Dao Già ôm lấy nên có chút khó chịu, thuận tay hướng phía sau lưng Trình Dao sờ lên, vốn muốn vỗ thân thể của đối phương, ý bảo mình đã nghĩ thông suốt, không phải là khó chịu gì cả, nào ngờ sờ trúng không phải là thân thể mềm mại của đường tỷ, mà là một cái đùi có lông, nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, phản ứng đầu tiên cho là tỷ phu chưa có rời đi đâu cả, mà còn lưu lại trên giường.
Nghĩ đến vừa rồi cùng đường tỷ tâm sự đều bị người khác nghe, hơn nữa lại cùng với tỷ phu chung trên một cái giường, Trình Anh xấu hổ không còn chỗ nào chui trốn, thế nhưng nàng rất nhanh phát hiện, chân tướng sự thật so với nàng nghĩ còn kinh người hơn nhiều…
Cũng khác với Trình Dao Già đang kinh hãi gần chết, Tống Thanh Thư không chút nào bối rối vẻ, khẽ cười nói:
– Tại hạ vì cái gì mà không thể ở chỗ này chứ?
Những năm qua Tống Thanh Thư đã trải qua vô số sóng to gió lớn, hắn giờ đã tâm chí kiên định, cho dù là trước mắt núi thái sơn sụp đổ sợ cũng sẽ không hề chớp mắt, huống chi chỉ là nho nhỏ cục diện này…
– Ngươi… ngươi… cùng nàng…
Trình Anh trôi qua khiếp sợ, rất nhanh sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói…
– Ta tuyệt đối không nghĩ tới một đại anh hùng như ngươi lại là một dâm tặc hạ lưu khi dễ thê tử người khác.
Tống Thanh Thư phiền muộn nói:
– Đúng là oan uổng, tại hạ nào có khi dễ nàng a…
Lúc trước nghe được hô hấp Trình Dao Già tán loạn, tận lực đè nén áp lực thở dốc, Trình Anh cũng không có ý thức được chuyện gì, lúc này nhớ lại, làm gì mà không biết vừa rồi hắn đối với đường tỷ đang làm cái chuyện gì, nàng càng nghĩ càng phẫn nộ, tiện tay nắm lên ngọc tiêu vừa rồi đặt ở bên giường đâm tới, xuất chiêu chính là Ngọc Tiêu kiếm pháp Hoàng lão tà.
Hoàng Dược Sư võ công vốn là có vài ba phần tà khí, hơn nữa Trình Anh đột nhiên ra chiêu, lại tăng thêm sự phẫn nộ, một kiếm này có thể nói là vô cùng tàn độc, cho dù bất cứ là ai có võ công cao hơn so với nàng, cũng có thể trúng một kích này mà bị lật thuyền trong mương.
Chỉ là Tống Thanh Thư bây giờ võ công đã là cảnh giới nhập hóa, có thể nói tùy tâm sở dục, thấy nàng một kiếm đâm tới, tâm niệm vừa động liền ra chiêu phát sau mà đến trước, liền phong bế huyệt đạo của Trình Anh.
Trình Anh trong lòng kinh hãi, nàng biết rõ Tống Thanh Thư võ công rất cao, nhưng không ngờ lại cao tới mức như vậy, mắt thấy mình đã không còn sức chống cự, đành lạnh lùng nói ra:
– Hừ, ngươi một thân võ công đã đạt đến cảnh giới tông sư, thế nhưng tác phong lại không hề có khí độ phong phạm của một tông sư.
Tống Thanh Thư nghe được một đầu hắc tuyến:
– Này… cô nương, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói loạn, cô nương cứ chỉ trích tại hạ, nhưng không hề nghĩ tới chân tướng sự thật như thế nào…
Trình Anh ánh mắt quét mắt nhìn trên giường, chỉ thấy trên người đường tỷ cái yếm thì xộc xệch, lộ ra cả mảng lớn hai bầu vú lớn no tròn, có lẽ là bị khi phụ, trên da thịt còn bịt kín một tầng nhàn nhạt đỏ ửng, không biết là do phẫn nộ hay là thẹn thùng tạo thành.
– Hừ, còn có cái gì mà chân tướng sự thật, rõ ràng là ngươi ngấp nghé mỹ sắc đường tỷ, dùng võ công bắt buộc nàng nàng làm theo ý muốn vô sỉ của ngươi…
– Um… không… không phải là như vậy…
Tống Thanh Thư còn chưa kịp nói, thì Trình Dao Già đã mở miệng, xấu hổ giải thích rồi.
Trình Anh biết mình đường tỷ của mình tính tình hay thẹn thùng, vô cùng mềm yếu, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, mà Trình Dao Già vẫn còn có thái độ như thế, nên vừa tức giận lại vừa đau lòng:
– Đường tỷ không sợ, hắn đối với tỷ như vậy, chúng ta phải đòi lại công bằng, huống chi tỷ chỉ là bị ép buộc, cho dù là về sau tỷ phu có biết, thì tỷ phu cũng không trách tỷ đâu…
Trình Dao Già mặt đỏ lên, thật khó khăn mới bắt được một cơ hội nói ra:
– Ta không có… bị bắt buộc, mà là… tự nguyện.
– Cái gì?
Trình Anh run lên, vẻ mặt không thể tin nhìn qua Trình Dao Già, trong lòng của nàng thì đường tỷ là điển hình một tiểu thư khuê các, hiền lương thục đức, làm sao lại làm ra cái loại chuyện này chứ?
– Đường tỷ, có phải tỷ có nhược điểm gì bị hắn nắm trong tay, hoặc là hắn lấy tính mạng của tỷ phu để áp chế tỷ phải không?
Trình Anh vốn là nữ nhân cực kỳ thông minh, rất nhanh liền nghĩ tới tất cả loại khả năng.
Trình Dao Già lắc đầu, nàng lúc trước rất sợ chuyện này sẽ bị người biết được, nhưng bây giờ nước đã đến chân, nàng ngược lại cảm thấy không có sợ hãi như lúc trước vậy, trong một chốc lát nàng bình tĩnh tâm tình nói ra:
– Không phải như muội nghĩ, Tống công tử cũng không có bắt buộc ta, cũng không có uy hiếp ta, hết thảy đều là do ta tự nguyện, hơn nữa của tỷ phu của muội cũng biết đến chuyện này.
– Tỷ phu cũng biết?
Trình Anh vô cùng kinh ngạc hỏi.
– Không sai.
Trình Dao Già nhẹ gật đầu, nàng kéo qua cái chăn che lại thân thể bại lộ ra bên ngoài, đồng thời ân cần còn đắp lên cho Tống Thanh Thư bên cạnh.
Trình Anh lập tức im lặng, lời nói có thể giả, thế nhưng cái động tác nhỏ này là không phải giả vờ, hành động của đường tỷ xuất phát từ chân tâm thực lòng, trong ánh mắt còn hiện ra nhu tình…
Trình Anh rốt cuộc đã tin tưởng lời nói vừa rồi của Tống Thanh Thư, đành âm u thở dài:
– Đường tỷ, tỷ làm như vậy không phải là đã phụ lòng tỷ phu sao?
Giọng của Trình Anh giờ đã hạ thấp xuống, chứ không phải là như trước…
Trình Dao Già tức giận liếc nàng:
– Ta không phải đã nói rồi này sao, tỷ phu của muội cũng biết rõ chuyện này.
– Làm sao có thể…
Trình Anh đôi mi thanh tú nhíu chặt…
– Muội đã thấy qua tỷ phu đối với Tống Thanh Thư tôn kính như vậy, nếu như hắn biết được chuyện của các người, há lại sẽ…
Lời của nàng không có nói ra hết, nhưng mà ý tứ thì thừ hiểu…
Tống Thanh Thư chen miệng nói:
– Tỷ phu của cô nương đã biết sự tình chân tướng, nhưng vẫn hướng ta tôn kính đấy…
– Muội câm miệng đi, ta không muốn nghe muội nói nữa…
Trình Anh cũng không biết mình tại sao lại tức giận như vậy, nghẹn lời quay đầu nhìn Trình Dao Già…
– Đường tỷ…
Trình Dao Già áy náy nhìn Tống Thanh Thư, lúc này mới giải thích nói:
– Tống công tử nói không sai, tỷ phu của muội hoàn toàn biết rõ chuyện này, đồng thời vẫn là tôn kính Tống công tử như trước…
– Các người làm muội hồ đồ rồi…
Dù là Trình Anh cực kỳ thông minh, vẫn bị những lời này lượn quanh làm cho tâm trí choáng váng, lấy suy luận bình thường, thật sự không có cách nào ngờ được tỷ phu hiểu rõ tình hình mình bị nam nhân cho đội nón xanh, mà lại vẫn là tôn kính nam nhân đó có thừa…
– Là như thế này…
Trình Dao Già trong lòng suy nghĩ tìm cách nói, sau đó chậm rãi mở miệng…
– Muội cũng biết tại trong mắt lão phu nhân nếu ta không có con nối dõi thì đó là sai lầm cỡ nào nghiêm trọng, lúc trước tiểu thúc cùng Đường di có hạnh phúc tốt như vậy, kết quả là bởi vì Đường di không có sinh hạ nhi tử, liền bị lão phu nhân hạ lệnh phải từ bỏ, muội phải biết rằng tiểu thúc chính là thân cốt nhục của lão phu nhân a, mà lão phu nhân còn nhẫn tâm như vậy. Tình huống của phu phụ chúng ta cũng giống như vậy, kết hôn nhiều năm mà trong bụng ta vẫn không có động tĩnh, thái độ của lão phu nhân đối với phu phụ chúng ta cũng càng ác liệt, ta biết rõ không bao lâu nữa sẽ dẫm vào vết xe đổ như tiểu thúc cùng Đường di, vì thế rơi vào đường, đành phải tìm Tống công tử… mượn chủng…
Hai chữ cuối cùng vừa nói ra khỏi miệng, Trình Dao Già liền xấu hổ đỏ bừng, phải biết rằng chuyện này là bí mật bốn nàng có ý định cả đời chôn dấu dưới đáy lòng, hôm nay nếu không vì bất đắc dĩ, nàng sẽ không mở miệng đấy.
– Chuyện này… quá hoang đường…
Trình Anh nghe được hai chữ.”Mượn chủng” mặt cũng đỏ tới mang tai, gắt một câu…
– Đường tỷ cùng tỷ phu rõ ràng cũng chưa già, còn có rất nhiều thời gian, chậm rãi bồi bổ thân thể thì có thể mang thai hài tử, vì sao phải dung đến hạ sách này…
Trình Dao Già cười khổ:
– Đã không còn có thời gian nữa, tại Dương Châu tỷ phu của muội bị cừu nhân đả thương thận mạch, đã không còn làm được cái việc kia rồi.
– Hả…
Miệng Trình Anh giương lên thật to, khiếp sợ không thôi.
Trình Dao Già lúc này mới đem chuyện đã xảy ra tại Dương Châu kể ra, sau đó mới lên tiếng:
– Tống công tử đối với phu phụ chúng ta có ân cứu mạng, lại còn giúp đỡ chúng ta, đại ân đại đức không thể không báo, vì vậy chúng ta lại có vấn đề sinh hài tử nối dõi, cho nên tỷ phu của người chủ động đưa ra cái đề nghị này khó xử này, phu phụ chúng ta khẩn cầu vô số lần Tống công tử mới chịu đáp ứng đấy.
Trình Anh vẻ mặt cổ quái, nghĩ thầm chuyện như vậy, nhìn bộ dạng Tống Thanh Thư vừa rồi hoàn toàn là thích thú, nào có mảy may khó xử cái gì…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/10/truyen-sex-cao-thu-kiem-hiep-quyen-6.html
Trình Dao Già bỗng nhiên ngồi dậy quỳ xuống trước mặt Trình Anh:
– Đường muội, tỷ cầu muội một việc.
Tống Thanh Thư thấy được nhướng mày, may mắn Trình Anh vượt trước một bước đem Trình Dao Già đỡ lên, ngăn cản nàng quỳ xuống:
– Đường tỷ… tỷ đừng như vậy.
– Muội nếu không phải đáp ứng, ta sẽ không đứng dậy…
Trình Dao Già liếc nhìn Tống Thanh Thư, rồi tiếp tục nói…
– Trước đây đối với thỉnh cầu của phu phụ chúng ta, Tống công tử một mực cự tuyệt, cũng là bởi vì biết rõ chuyện mượn chủng như vậy, một khi người khác biết được, đối với thanh danh của Tống công tử là một loại đả kích cực lớn, nhưng về sau vì phu phụ chúng ta không ngừng cầu khẩn, hắn mới đồng ý, hôm nay xảy ra sự tình này, ta làm sao có thể để cho thanh danh Tống công tử bị hoen ố được chứ?
Tống Thanh Thư nghe được vừa tức giận lại là buồn cười, trong lòng cũng là cảm động, liền đem Trình Dao Già đỡ lên, nhàn nhạt nói:
– Phu nhân không cần phải cầu Trình cô nương, chuyện này ta có thể tự xử lý.
– Thời điểm này ta có chút bội phục ngươi dám làm dám chịu đấy…
Bất quá Trình Anh lời nói xoay chuyển, cười lạnh nói tiếp…
– Không biết Tống công tử định xử lý như thế nào chuyện này…
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Đơn giản nhất trên đời này chỉ có người chết thì mới có thể… giữ được bí mật.
Trình Anh lập tức im lặng, biết rõ hắn nói rất đúng tình hình thực tế, lúc này nàng huyệt đạo đang bị phong ấn, chỉ có thể mặc cho hắn xâm lược, hơn nữa cho dù là không có phong bế huyệt đạo, lấy võ công song phương chênh lệch, mình cũng không có đủ lực phản kháng.
Trình Dao Già kinh hãi, vội vàng giang ra hai tay bảo vệ tại trước mặt Trình Anh:
– Công tử, Trình Anh là người ta thương yêu nhất, ngươi không được thương tổn nàng…
Nhìn thấy hành động của Trình Dao Già, Trình Anh trong lòng ấm áp, ôn nhu nói:
– Đường tỷ không cần phải lo lắng, hắn sẽ không giết muội đâu…
Tống Thanh Thư khẽ giật mình:
– Cô nương như thế nào lại chắc chắc tại hạ sẽ không giết…
Trình Anh lạnh nhạt nói ra:
– Ngươi nếu thật sự muốn giết chết ta để diệt khẩu, há lại cùng ta nói nhiều lời nhảm như vậy chứ…
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Cô nương quả nhiên thông minh cơ trí…
– Chỉ tiếc là ta lại đoán không ra, ngươi có cách như thế nào để ta không nói ra cái bí mật này…
Trình Anh đôi mi thanh tú cau lại, dường như vì chuyện này mà không vui…
– Rất đơn giản, không phải là cô nương đã đáp ứng tại hạ một việc, lúc ấy tại hạ nói còn chưa nghĩ ra, bây giờ tại hạ nhìn thấy ra…
Tống Thanh Thư dừng một chút, nhìn xem ánh mắt của Trình Anh…
– Trình cô nương thông minh như vậy, chắc cũng biết là chuyện gì chứ?
Trình Anh mím môi, trên mặt có chút tái đi:
– Lúc ấy chúng ta rõ ràng ước định là sẽ không phạm đến hiệp nghĩa chi đạo, cũng không thể là yêu cầu… bỉ ổi.
Tống Thanh Thư nhún vai:
– Chuyện này lại có chỗ nào phạm đến hiệp nghĩa chi đạo, chuyện của tại hạ và đường tỷ của cô nương là người tình ta nguyện, cũng không tính là yêu cầu bỉ ổi…
Thấy mặt nàng màu âm tình bất định, Tống Thanh Thư nói thêm:
– Kỳ thật tại hạ cũng thẳng thắn nói cho cô nương biết, tại hạ lâu nay đã mang lấy thanh danh là Hoa Hoa công tử, vì thế cho dù là chuyện giữa ta và Lục phu nhân có bị lộ ra bên ngoài thì đối với tại hạ sự ảnh hưởng cũng không bao lớn, đến lúc đó người bị thương tổn thật ra lại chính là đường tỷ của cô nương đấy, nàng sẽ bị thế tục không dung, tiếp theo là tỷ phu của cô nương, sẽ bị người lấy ánh mắt khác thường đối đãi…
– Được rồi, ta đáp ứng ngươi là được…
Trình Anh vội cắt ngang lời của hắn, sắc mặt tái nhợt.
– Một lời đã định…
Tống Thanh Thư cười cười, thuận tay giải huyệt cho nàng.
Trình Anh không có ngờ tới hắn lại dễ dàng buông tha mình như vậy, nên có chút giật mình nói:
– Ngươi không sợ ta đổi ý sao?
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Tại hạ tuy rằng cùng cô nương trước đây chưa từng gặp qua, nhưng đối với cô nương tựa như là có thần giao di cửu (tri kỷ đã lâu), biết rõ cô nương là người quân tử, nếu như đã đáp ứng, dĩ nhiên là sẽ không đổi ý.
– Thần giao di cửu…
Trình Anh lẩm bẩm tự nói, nàng cũng có một loại cảm giác, tựa hồ đối phương là bằng hữu của mình vậy, nhưng mình đối với hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, trong khi mình từ trong ra ngoài đều có cảm giác bị hắn nhìn thấu, làm cho nàng không được tự nhiên…
– Đường muội, đa tạ muôi…
Trình Dao Già cầm chặt tay Trình Anh, cảm động nói, nàng biết đường muội từ trước đến giờ chính trực, lần này sở dĩ đáp ứng giữ bí mật chuyện này, chủ yếu là vì mình.
Trình Anh cũng cảm xúc thấy đường tỷ mình tao ngộ phải tạo hóa trêu người, hai nàng ôm nhau thấp giọng trao đổi, cũng không biết nói về cái gì, cuối cùng cùng một chỗ òa khóc lên.
Một bên Tống Thanh Thư thập phần phiền muộn, hắn gõ ván giường, hắng giọng:
– Trình cô nương, bây giờ sắc trời đã không còn sớm, cô nương cũng nên quay trở về phòng mình ngủ đi.
Trình Anh kinh ngạc há to miệng, nhìn hắn một hồi, sau đó mới hừ nói:
– Vì cái gì tại sao không phải chính là Tống công tử quay về phòng của mình ngủ?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Lại nói tiếp cái này đúng là phải trách cô nương a, nếu không phải lúc chiều, cô nương cố tình khơi màu khiêu khích, khiến cho tại hạ huyết mạch sôi trào, dục hỏa khó nhịn, thì tại hạ há lại chạy đến kiếm đường tỷ của cô nương?
Trình Anh đang một bộ hưng sư vấn tội, nghe được hắn mà nói, trong nháy mắt mặt ửng đỏ lên, dường như hơi nóng tức giận nhanh theo từ lỗ tai toát ra. Nhất là nghĩ đến vừa rồi mình tâm sự với đường tỷ, toàn bộ lời nói đều đã bị hắn nghe được, nàng hận không thể lập tức chết đi coi như là xong rồi.
Trình Dao Già đau lòng thay cho Trình Anh, thay nàng hóa giải nói:
– Công tử, đường muội vô tà thuần khiết như thế, làm gì mà cố tình chứ?
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Ta đương nhiên biết rõ Trình cô nương không cố tình, bằng không thì hiện tại ta sẽ không đang ở trên giường của phu nhân, mà là đang nằm tại trên giường nàng rồi.
Trình Anh chịu không được hắn giễu cợt mình như vậy, liền nhảy xuống giường, một bên che ngực, một bên mặc vào y phục bên ngoài, kinh hoảng nói:
– Ta đi về trước, sẽ không quấy rầy các người.
Tống Thanh Thư cười lên:
– Trình cô nương che ngực làm gì, rõ ràng cái gì tại hạ cũng không nhìn thấy, đừng cố gắng che kín lại giống như là tại hạ đang chiếm tiện nghi của cô nương vậy…
Trình Anh không kìm nén được, quay đầu oán hận liếc hắn:
– Ngày hôm nay ngươi chiếm tiện nghi của ta còn chưa đủ sao…
Ánh trăng theo từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, rọi sáng trên người nàng như phủ thêm một lụa mỏng tầng bàng bạc, dáng người thon dài cùng với nét đẹp thanh xuân mê người, no đủ cao ngất một đôi ngọc nữ phong, kiều nộn ngọc nhuận băng cơ ngọc cốt, da thịt tại dưới ánh trăng phảng phất trong suốt long lanh, buộc vòng quanh đường cong dịu dàng uyển chuyển thân thể động lòng người, trong lúc bất tri bất giác toàn bộ thân thể của nàng cực kỳ yểu điệu động lòng người.
Tống Thanh Thư bị ánh mắt của nàng khiến cho trong lòng nóng lên, mở miệng nói:
– Tại hạ bỗng nhiên đổi chủ ý rồi.
Trình Anh chính không hiểu ra sao, đột nhiên cảm giác được từ trên thân một làn lực đạo truyền đến, toàn bộ người không tự chủ được mà hướng phía trên giường bị hút đến.
Tống Thanh Thư duỗi cánh tay n ra, đem nàng ôm vào ở trong ngực, Trình Anh giãy giụa lấy, nhưng toàn thân liền tê rần vì bị phong bế huyệt đạo, vừa sợ vừa giận:
– Ngươi muốn làm gì?
– Không làm gì cả, chỉ là cần sự đảm bảo mà thôi.
Tống Thanh Thư đem nàng phóng tới trên giường, vừa cười vừa nói…
– Trên đời biến hóa không ai qua được nhân tâm, cô nương bây giờ tuy rằng quân tử, nhưng khó mà giữ được về sau không thay đổi, chỉ đành đem Trình cô nương cùng Lục phu nhân cột chung vào trên một chiếc thuyền, thì mới có thể đảm bảo vạn nhất về sau…
– Công tử muốn làm gì với nàng?
Trình Dao Già vẻ mặt lo lắng kéo lại cánh tay của hắn, lo lắng hắn sẽ làm thương tổn tới đường muội của mình…
– Cũng không có gì…
Tống Thanh Thư nói một câu làm cho hai nàng thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong nháy mắt liền làm cho các nàng mặt mày biến sắc…
– Chỉ để cho nàng cùng chúng ta ngủ chung mà thôi.