Phần 118
So với Trình Anh, Trình Dao Già mới thật sự là tâm loạn như ma nhiều hơn, trong giường mình còn ẩn giấu một nam nhân, nếu bị đường muội tới đây phát hiện ra, vậy sau này làm sao làm người đây?
– Ta đã nói là sợ đem phong hàn lây nhiễm cho muội, nhỡ làm hại Vô Song lúc này thân thể đang suy yếu…
Trình Dao Già cũng không có đối sách nào khác, đành nói lý do vẫn như trước.
Trình Anh lắc đầu:
– Cùng lắm thì muội nhờ người khác chiếu cố Vô Song là được, muội bây giờ cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nằm yên ôm đường tỷ mà thôi.
Mắt thấy Trình Anh càng lúc càng gần, Trình Dao Già vội vàng dung cả tay chân, đẩy tống Thanh Thư đổ người qua phía bên kia, sau đó nằm người nghiêng lại, ý dựa vào cá chăn cùng với thân thể của mình ngăn trở ánh mắt Trình Anh.
Cũng may là Trình Anh đang thất hồn lạc phách, nên không có chú ý tới khác thường của Trình Dao Già, thấy Trình Dao Già nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, lộ ra trên thân chỉ mặc cái yếm, còn có mấy phần lộn xộn nhăn nhúm, liền cười trêu nói:
– Đường tỷ, tỷ phu đi Lâm An ngươi rồi, mà tỷ còn ăn mặc mê người như vậy, không sợ mê hoặc dẫn đến hái hoa tặc xông vào hay sao…
Hai người là đường tỷ muội, khi Trình Anh còn bé cũng được Trình Dao Già chiếu cố, có thể nói tại trong Lục phỉ, ngoại trừ Lục Vô Song, Trình Anh cùng Trình Dao Già là thân thiết tốt nhất, bởi vậy các loại vui đùa như thế này thì cũng không có gì đường đột.
Trình Dao Già sắc mặt đỏ, nghĩ thầm phía sau mình đang có một tên hái hoa tặc thật sự, không chỉ có hái hoa, mà còn là trộm tâm.
– Rất lâu rồi không cùng đường tỷ cùng một chỗ ngủ, thật là hoài niệm nhớ đến lúc muội còn bé…
Trình Anh trên mặt lộ ra thần tình hoài niệm, nói xong liền bắt đầu cởi lấy đai lưng.
Thấy Trình Anh muốn cởi y phục, Trình Dao Già ánh mắt đều thẳng, đùa cái gì vậy chứ, bây giờ trong chăn còn có một nam nhân, đường muội là một khuê nữ hoa cúc, nào có thể để cho hắn làm tổn hại đến trong sạch được.
– Không được…
– Cái gì không được…
Trình Anh ngạc nhiên, để tay dừng lại trên đai lưng…
– Muội… muội… không cần cởi y phục, cứ để như vậy đi.
Trình Dao Già có chút bối rối nói, nàng càng muốn đem Trình Anh đuổi ra, nhưng việc đã đến nước này, nàng rõ ràng Trình Anh tâm ý đã quyết, đành để Trình Anh cứ mặc nguyên y phục rồi lên giường, đợi lát nữa đợi Trình Anh ngủ, thì bảo Tống Thanh Thư lặng lẽ rời đi.
– Đường tỷ… xiêm y của tỷ đều thoát khỏi, muội nếu không cởi y phục, chẳng phải làm vấy bẩn trên giường của tỷ, huống chi ăn mặc lấy y phục ngủ đã thì tiếng động của váy áo soàn soạt, tự mình ngủ cũng không thoải mái.
Trình Anh cười cười, thuận tay liền cởi xuống đai lưng, đem y phục ngoài trên thân cởi khỏi để ở một bên ghế, sau đó liền chui vào trên giường…
Trình Dao Già lập tức kinh hãi, vội vàng hướng sau xê dịch, dùng thân thể nhích vào bên trong để có chỗ trống, khi Trình Anh cởi y phục ra, nàng há to miệng, nhưng cái gì cũng không nói, chẳng lẽ nói cho Trình Anh biết là hiện giờ trên giường nơi đang có tên nam nhân này…
Cũng may chính là Trình Anh tuy rằng thoát khỏi y phục, nhưng bên trong vẫn còn bộ y phục nội y bằng tơ mỏng như cánh chuồn chuồn bên trong, tuy rằng ẩn hiện lộ ra toàn bộ đường cong của thân thể, nhưng không đến nỗi lõa lồ chẳng giữ lại được chút gì…
Trình Anh chui vào trong chăn nằm xuống, bỗng nhiên nhăn mũi, nghi ngờ hỏi:
– Đường tỷ… tỷ uống rượu sao?
Trình Dao Già cả kinh, Tống Thanh Thư mùi rượu đầy người, cái mùi kia có muốn giấu giếm cũng giấu giếm không được a.
Trình Anh vẻ mặt giống như cười mà không phải cười biểu lộ…
– : Khó trách thảo nào đường tỷ một mực khước từ không muốn muội đến đây, nguyên lai là ở chỗ này làm chuyện xấu nha…
Trình Dao Già bị những lời này của Trình Anh hù cho sắc mặt tái nhợt, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu: “Đã xong… đã xong, Trình Anh cái gì cũng biết rồi…”
Tống Thanh Thư nghe qua cũng nhíu mày, chậm rãi duỗi ra ngón tay, dự định nếu có cái không đúng thì sẽ liền phong bế huyệt đạo Trình Anh.
Bất ngờ Trình Anh lập tức nói ra:
– Đường tỷ, muội biết rõ tỷ từ trước đến nay luôn theo khuôn phép, xa gần có tiếng tiểu thư khuê các, cho nên không muốn để cho người biết rõ chuyện tỷ uống rượu, nhưng đêm khuya uống rượu cũng không tốt cho thân thể, đường tỷ về sau đừng uống nữa là được rồi.
Trình Dao Già trái tim nhanh nhảy cổ họng rồi, nghe được Trình Anh nói như vậy, mới nhẹ nhàng thả lỏng, thuận theo lời của Trình Anh đáp:
– Hảo… hảo, ta đáp ứng muội, về sau tối muộn sẽ không uống rượu nữa…
Trình Anh đưa tay sờ sờ trên trán Trình Dao Già, thở dài:
– Đường tỷ, thân thể của tỷ nóng thành như vậy, muội càng không thể rời đi, đêm nay muội ở chỗ này chiếu cố tỷ, miễn cho tỷ nếu có chuyện gì sẽ làm kinh động đến đám nha hoàn dưới lầu, bọn nha hoàn lại nhiều chuyện, chỉ sợ không qua một ngày sẽ làm huyên náo lục phủ, mọi người đều biết là tỷ… uống rượu đấy…
– Đa tạ muội…
Trình Dao Già mặt đỏ tới mang tai, nghĩ thầm toàn thân mình nóng hổi không phải là vì uống rượu, đầu sỏ gây ra là chính là tên nam nhân đang ở phía sau lưng này…
Trình Anh một đôi tinh mâu lẳng lặng yên nhìn chằm chằm vào Trình Dao Già, ôn nhu nói:
– Đường tỷ, cuối cùng tỷ có tâm sự gì mà một thân một mình mượn rượu tiêu sầu vậy?
– Ta…
Trình Dao Già âm thầm kêu khổ, trong lúc vội vàng này, tìm được lời nào hợp lý nào nói ra đây…
Thấy Trình Dao Già không nói gì thêm, Trình Anh tiếp tục hỏi:
– Có phải là bởi vì lúc ban sáng lão phu nhân nổi giận… nói…
Trình Dao Già lúc này mới nhớ lúc sáng lão phu nhân mắng mình là gả không đẻ trứng, sắc mặt lập tức có chút khó coi, nàng tính khí cho dù tốt, cũng không chịu nổi sự vũ nhục như vậy.
Chú ý tới sắc mặt của Trình Dao Già, Trình Anh trong lòng hiểu rõ, đành phải an ủi nói:
– Lão phu nhân lớn tuổi, cho nên muốn nhi tức, tôn tức khai chi tán diệp, điều này cũng rất bình thường, bất quá lời nói có chút quá mức, đường tỷ chớ để để trong lòng.
– Ừ… ta biết…
Trình Dao Già khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ ủy khuất.
Trình Anh vỗ vỗ bờ vai của nàng, an ủi:
– Đường tỷ, muội nhìn thấy dung nhan của tỷ vẫn là hồng nhuận, mạch rất vững vàng, thân thể vô cùng khỏe mạnh, không giống là người có chi tướng không có hài tử, có thể vấn đề là tại trên thân của tỷ phu đấy…
Trình Dao Già, nói:
– Chớ nói nhảm…
Nàng dù sao cùng với Lục Quan Anh đã có nhiều năm kết làm phu phụ, bây giờ tuy rằng hắn đã không còn có thể ứng phó với chuyện nam nữ, nhưng nàng cũng không muốn cái bí mật này để cho người ngoài biết rõ, miễn cho thanh danh trượng phu bị hao tổn.
Trình Anh thật không có đoán được tầng tâm tư này của Trình Dao Già, nên lại an ủi:
– Trước kia thì không nói, lần này trở về muội nhìn thấy tỷ phu, trung khí tựa hồ có chút không đủ, ngày mai muội bốc thuốc, đến lúc đó tỷ tỷ lấy thuốc pha trộn với thức ăn, tăng cường ẩm thực cho tỷ phu, để hắn bổ sung thêm khí huyết.
Tống Thanh Thư đối với Trình Anh cũng có vài phần bội phục, không hổ là đệ tử của Đào Hoa Đảo, vẻn vẹn mới gặp lại có vài lần, liền đoán được thân thể Lục Quan Anh có vấn đề. Bất quá Trình Anh không biết Lục Quan Anh thân thể đã phát sinh cái gì…
– Được rồi… được rồi, đừng nói đến sự tình của tỷ phu muội nữa, muội còn là hoa cúc khuê nữ, nói đến những vấn đề này cũng không thẹn thùng sao…
Trình Dao Già nghe nhắc tới tình cảnh của trượng phu, trong lòng khó tránh khỏi áy náy, liền vội vàng đem chủ đề dẫn dắt rời đi.
– Muội chẳng qua là quan tâm đến tỷ…
Trình Anh làm nũng nói.
Tống Thanh Thư nghe được nghẹn họng trân trối, hắn không có ngờ tới Trình Anh luôn luôn bộ dáng mây trôi nước chảy, bình tĩnh ung dung rõ ràng lại có một mặt đáng yêu như thế, cái thanh âm làm nũng kia nghe được, thân thể hắn đều phải xốp giòn…
Nghe trong chăn mùi vị thân thể hai nàng mỗi người một vẻ, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, trôi qua khẩn trương, bây giờ lá gan lại lớn lên, âm thầm lục lọi phía sau mông của trình Dao Già, lúc tìm đúng góc độ của miệng âm động, tay cầm lấy côn thịt chậm rãi lại nhấn vào…
– Đường muội…
Trình Dao Già đang đem chủ đề dời tới trên thân Trình Anh, bỗng nhiên thân thể thấy khác thường, suýt chút nữa là đã rên rỉ thành tiếng, vừa ngượng ngùng vừa có chút tức giận lên, tên oan gia này lá gan quá lớn a…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-cao-thu-kiem-hiep-quyen-6.html
Trình Anh nghe Trình Dao Già vừa nói liền ngừng lại, tò mò nhìn qua, chỉ thấy đường tỷ sắc mặt âm tình biến hóa, da thịt hồng thấu cây đào mật…
– Đường tỷ… thân thể không thoải mái sao?
Nghe được Trình Dao Già tận lực đè thấp hơi thở, Trình Anh ngạc nhiên hỏi…
– Không có… không có gì…
Trình Dao Già nghiến răng chịu khổ, vì chuyển di lực chú ý đối phương, đành phải tiếp tục vấn đề vừa rồi…
– Vừa rồi vì sao muội hỏi vấn đề về nam nhân như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì?
– Không có… không có việc gì.
Lúc này lại đến phiên Trình Anh ấp a ấp úng rồi.
– Mau nói ra đi, cùng đường tỷ mà còn có cái gì… e ngại chứ…
Trình Dao Già đôi mi thanh tú cau lại, nàng có thể cảm nhận được tiếng nói của mình có chút run rẩy, không biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn có thể giấu giếm được tới khi nào.
Bị Trình Dao Già không ngừng vừa cứng rắn pha lẫn ngọt ngào thúc giục, Trình Anh bắt đầu thổ lộ tâm tư:
– Đúng là hôm nay đã nảy sinh ra một việc, vào thời điểm buổi chiều Tống công tử trị thương cho Vô Song…
Trình Anh đỏ mặt, cuối cùng cũng kể ra sự tình từ đầu chí cuối, nàng thật ra không muốn đem chuyện này nói ra với bất luận người nào đấy, thế nhưng giấu ở trong long thì thật sự khó chịu, đồng thời trong lòng cũng ủy khuất, muốn tìm đến đường tỷ thiện lương luôn luôn ôn nhu thổ lộ ra hết tâm tình, nàng tin được nhân phẩm của đường tỷ, biết rõ Trình Dao Già tuyệt sẽ không tiết lộ bí mật của mình cho ai khác…
– Cái gì… muội dùng miệng… ngậm… cái đồ vật của hắn?
Trình Dao Già khiếp sợ, nàng nhớ tới mình xảy ra vô số tình huống, cũng không ngờ rõ ràng lại cùng Tống Thanh Thư có quan hệ, người nam nhân này thật đúng chỉ cần là mỹ nữ, ai cũng có thể cùng hắn nhấc lên quan hệ…
Cảm nhận được trong thân thể côn thịt của nam nhân biến hóa thêm bành trướng trong âm động mình, Trình Dao Già hiển nhiên biết hắn cũng nghe rõ ràng tất cả, Trình Dao Già cắn lấy bờ môi, âm thầm véo sau lưng nam nhân một cái…
Nghe được đường tỷ nói vậy, Trình Anh gấp rút:
– Không phải, không phải, lúc ấy muội tưởng rằng đó là ám khí gì đó, không biết đó là cái… đồ vật của hắn…
Nghe được trong thanh âm đường muội nức nở, Trình Dao Già không dám nói thêm gì nữa, an ủi:
– Yên tâm đi, chuyện này cũng không có gì lớn lao, dù sao ta thấy Tống công tử không phải là loại người nhiều chuyện, mang cái chuyện này rêu rao bên ngoài…
– Thế nhưng là…
Trình Anh cũng không yên tâm…
– Muội biết lấy thân phận hắn sẽ không nói gì, muội chỉ sợ hắn cho là muội làm vậy là cố tình đấy, sẽ xem muội là một nữ nhân vô sỉ, đang muốn câu dẫn hắn.
Trình Dao Già nghe được hai gò má nàng như bị phỏng, nghĩ thầm: “Nếu ngậm cái đồ vật đó mà tính là vô sỉ, thì mình cũng không biết vô sỉ biết bao lần rồi…”
– Không có gì đâu muội, không có có nam nhân nào mà lại nghĩ về muội như vậy, với lại nghe muội kể lại, ta cảm thấy được hơn phân nửa là họ Tống kia cố tình chiếm tiện nghi.
Nàng nói ra câu này là cố ý nói cho nam nhân sau lưng nghe đấy, nàng đối với tính tình Tống Thanh Thư rất hiểu rõ, càng nghĩ càng cảm thấy đúng là như vậy…
– Không phải đâu, đường tỷ không biết tình huống lúc ấy, lúc ấy Tống công tử cũng hẳn là không có biện pháp nào khác, hắn đang chữa thương cho Vô Song trong thời điểm khẩn cấp…
Không biết vì sao, Trình Anh lại giải thích giùm cho Tống Thanh Thư, lại nói tiếp:
– Muội còn rất bội phục hắn đấy, nếu lúc đó tâm hắn không kiên định, bị muội ngậm vào như vậy làm cho tâm trí bị động đến, thì tổn thương chân của Vô Song chân liền gặp nguy hiểm.
Tống Thanh Thư trong lòng xúc động, Trình Anh quả nhiên khéo hiểu lòng người, lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác, tính tình như vậy, thật là làm cho người như được tắm gió xuân, nếu như là làm không thành tình nhân, làm bằng hữu cũng là lựa chọn tốt nhất.
Trình Dao Già trong lòng khẽ động, nhịn không được hỏi:
– Có phải hay không muội ưa thích hắn?
Trình Anh giật mình như thỏ con:
– Làm gì có, đường tỷ sao lại nói như vậy…
Trình Dao Già hé miệng cười:
– Ui… ta suýt chút nữa quên, Trình cô nương nhà ta trong long sớm đã lòng có ý trung quân rồi.
Nghe đến đó, Tống Thanh Thư lập tức dựng lên lỗ tai nghe.
Trình Anh vừa thẹn có gấp, liền xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn nàng, líu ríu nói ra:
– Nhân gia nào có ý trung quân gì chứ…
Thấy nàng xoay người sang chỗ khác, Trình Dao Già thở phào, một bên ý bảo Tống Thanh Thư phía sau lưng thừa dịp Trình Anh lúc này nhìn không tới, hãy tìm cơ hội ly khai, một bên tiếp tục trêu ghẹo Trình Anh nói:
– Ví như cái gì gọi là Dương đại ca…
Nhất định là do Vô Song nha đầu kia nhiều chuyện, khắp nơi nói lung tung. Trình Anh cảm thấy lúc này hai gò má nóng lên đến lợi hại.
Trình Dao Già từ phía sau với một tay ôm lấy Trình Anh, một là thoát ly ma trảo nam nhân sau lưng, thứ hai làm cho Trình Anh không thể đột nhiên xoay người lại, miễn cho có thể nhìn thấy Tống Thanh Thư tồn tại.
Bàn tay còn lại đẩy đẩy Tống Thanh Thư ý bảo đi mau, rồi mới lên tiếng:
– Muội vậy là hiểu lầm Vô Song rồi, có một ngày Vô Song chạy tới gặp ta, tay cầm lấy một trang giấy hỏi ý tứ của mấy chữ viết trên đó, ta xem trên giấy viết mấy chữ, thì biết lấy khả năng của Vô Song, nhất định là không viết ra được như vậy, nên liền truy vấn Vô Song, nàng mới nói là nhìn thấy muội ghi mấy chữ này, viết rồi xé, xé rồi ghi lại, cho nên Vô Song lo lắng muội có cái sự tình gì phiền lòng, lúc này mới âm thầm trộm lấy tờ giấy này mang đến đây, bởi vì Vô Song nhìn không hiểu ý, đành phải tới hỏi ta. Ta nhìn qua cũng biết là Trình Anh nhà của chúng ta hoài xuân rồi, nên tiếp tục truy vấn Vô Song là các người đã gặp phải người nào, nàng nói đụng phải một nam nhân anh tuấn tên là Dương Quá, sau đó ta liền đoán được tâm tư của muội á…
Trình Anh ngượng ngùng đến cực điểm, bất quá rồi lại gấp gáp nói:
– Đường tỷ, chuyện này tỷ đừng có bao giờ nói với Vô Song…
Trình Dao Già giật mình:
– Vì cái gì?
Trình Anh thở dài một hơi:
– Vô Song đối với Dương đại ca có mối tình thắm thiết, muội làm sao có thể chen chân vào chứ?
Tống Thanh Thư càng thêm cảm khái, Trình Anh lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác…
Trình Dao Già nghe lời của Trình Anh cũng chạm trúng tâm tư của mình:
– Ngốc cô nương, chuyện tình cảm làm sao có thể nhường tới nhường lui, nếu như muội không dũng cảm tranh thủ, về sau chỉ sợ phải hối hận cả đời đấy.
Trình Anh cười đắng chát:
– Không cần, Dương đại ca cũng đã có lưỡng tình tương duyệt người trong lòng rồi, bất kể là Vô Song hay là muội, đã định trước cũng không có có kết cục.
– Thật đáng thương cho muội.
Trình Dao Già nghe nàng nói được trong lòng đau xót, nhịn không được đem Trình Anh ôm chặt đến trong ngực.
Đến lúc này lại khiến cho Trình Anh có chút không được tự nhiên:
– Đường tỷ, muội cũng sớm đã không còn tưởng nhớ rồi…
Bỗng nhiên Trình Anh kinh hô, trong nháy mắt xoay người lại, trợn mắt há mồm nhìn về phía sau lưng Trình Dao Già.
Trình Dao Già âm thầm kêu hỏng bét, có lòng muốn ôm lấy Trình Anh để không cho Trình Anh quay người, nhưng đối phương là đệ tử Đào Hoa Đảo, một thân công lực hơn xa Trình Dao Già, nên lúc Trình Anh quay người thì Trình Dao Già làm sao cản nổi?
– Ngươi… ngươi… tại sao lại ở chỗ này?
Trình Anh ngồi thẳng người, khi thấy rõ cảnh tượng trên giường, kinh hãi gần chết chỉ vào Tống Thanh Thư.
“Đã xong…”
Trình Dao Già trong óc chỉ còn lại trống rỗng.