Phần 105
Trình Dao Già cả kinh, vô thức sửa sang kéo lại xiêm y, âm thanh nhẹ nhàng:
– Tiến vào đi…
Cửa “két…” đẩy ra, thì ra là nha hoàn đang bưng trà đến.
Trình Dao Già vội vàng ngồi thẳng người, lại khôi phục là một thiếu phu nhân đoan trang dịu dàng như thường ngày.
Chờ nha hoàn đi rồi, Tống Thanh Thư cười lên:
– Tại hạ vừa rồi cũng không có đụng vào người của Lục phu nhân, phu nhân làm gì mà sửa sang lại xiêm y vậy?
Trình Dao Già mặt đỏ bừng, lập tức hờn dỗi:
– Công tử vẫn là hư hỏng giống như trước đây, vừa thấy mặt đã trêu đùa hí lộng nhân gia rồi…
Tống Thanh Thư rất thích nhìn xem bộ dáng vừa cáu vừa xấu hổ của nàng:
– Tại hạ đến quý phủ làm khách, ít ra Lục phu nhân cũng nên dâng trà chiêu đãi tại hạ chứ…
Trình Dao Già đôi mắt hạnh mở thật lớn, mờ mịt không hiểu, nhìn xem trên tay hắn còn cầm chung trà:
– Không phải ngươi đang uống trà sao này?
Tống Thanh Thư liền đem chung trà đổ đi:
– Trà là trà ngon, đáng tiếc lại bị tục khí trên tay nha hoàn phá hủy ý cảnh.
– Vậy ngươi chịu nhịn khát đi.
Biết rõ hắn chủ tâm kiếm chuyện, Trình Dao Già kiều hừ một tiếng, khóe miệng vui vẻ.
– Không biết tại hạ có được cái phúc phận hưởng thụ tự tay phu nhân pha một ấm trà ngon hay không đây?
Tống Thanh Thư cười cười nhìn về phía nàng.
Trình Dao Già mặt đỏ, nhỏ giọng nói ra:
– Ngươi không phải sợ tục khí phá hủy ý cảnh hay sao này?
Tống Thanh Thư cười nói:
– Nha hoàn trên tay có tục khí không giả, nhưng trên tay của phu nhân toàn bộ lại là linh khí.
Trình Dao Già cười khúc khích, che miệng lại:
– Công tử há mồm, thật đúng là mang đến niềm vui cho nữ nhân…
– Nếu mang được niềm vui đến cho phu nhân, mong rằng vui Lục phu nhân hãy ban thưởng cho một ấm trà ngon…
Tống Thanh Thư không thuận theo, cứ bám nói.
Trình Dao Già diệu mục lưu chuyển, lườm hắn, vẫn còn đỏ mặt đứng lên đi tới:
– Công tử nếu không có sợ tục khí trên tay ta, vậy thì ta sẽ tự tay pha lấy ấm trà…
Nàng bước tới mở cửa ra gọi nha hoàn cầm lấy đồ uống trà cùng với lá trà tới đây, sau đó rửa tay rồi tráng nóng chung trà, bắt lấy rất nhanh nước sôi tẩy trà…
Toàn bộ quá trình không nhanh không chậm, giơ tay nhấc chân cực kỳ ưu nhã.
Nhìn trước mắt vị phu nhân khom lưng trước bàn trà, váy áo bồng bềnh, cổ tay trắng như cùng màu trắng chung trà hòa làm một thể, không biết là chén sứ trắng hơn hay là cổ tay của nàng càng trắng hơn.
Trình Dao Già đang khom người chuyên tâm pha lấy trà, bỗng nhiên cảm giác được sau bờ mông của mình có một thân thể dương cương kéo cho có chút vểnh lên cao, rồi hai tay vây quanh tại trên bụng dưới nàng, từ phía sau hạ thể của hắn áp sát trên cái mông thịt của nàng…
Nàng thân run lên, Trình Dao Già rõ ràng cảm nhận được nhiệt khí cái đồ vật bên dưới hạ thể của hắn đi xuyên qua làn vải tơ váy hơi mỏng vào bên trong khe mông của nàng, truyền tới trên chung quanh cái âm hộ, nhiệt khí này rất nhanh nở rộ ra tại sâu trong cơ thể nàng rồi chảy khắp toàn thân, làm cho xương cốt nàng dường như bị hòa tan ra…
– Đừng bên ngoài có người.
Trình Dao Già thanh âm phát run đến lợi hại, Lục gia tại Sơn Âm nổi danh hào môn vọng tộc, nha hoàn người hầu quý phủ trên dưới cả ngàn người, người lớn kẻ nhỏ trong Lục gia đều có rất đông hạ nhân hầu hạ, lúc này bên ngoài cửa cũng đang đứng không ít nha hoàn lúc nào cũng chờ đợi phân phó đây.
– Bên dưới của phu nhân mềm núc ních đấy.
Tống Thanh Thư đưa bàn tay luồn vào trong váy của nàng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt quanh cái tiểu nội khố của nàng, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái thích ý vô cùng.
Bị hắn sờ soạng như thế, Trình Dao Già còn đâu tâm trí mà pha trà, nàng cắn bờ môi, trong thanh âm dẫn theo nức nở:
– Ngươi đừng làm rộn, vạn nhất bị người nhìn thấy, ta cùng Lục Quan Anh nào còn mặt mũi gặp người a.
Trong đại viện nhà cao cửa rộng từ trước đến nay có nhiều thị phi, chỉ cần có một người nhìn thấy chút gì đó, không quá nửa ngày thì toàn bộ người trong phủ đều biết, nghĩ đến cái loại hậu quả này nàng liền không rét mà run.
– Phu nhân cứ pha trà đi, lúc nào pha xong, thì tại hạ liền buông ra.
Cảm nhận được khe mông của nàng tựa như muốn kẹp lấy cái đồ vật của mình, Tống Thanh Thư không nỡ thả ra.
Trình Dao Già rơi vào đường cùng đành phải tiếp tục pha trà, chỉ là sau lưng có nam nhân quấy phá, trà nghệ ưu nhã thành thạo của nàng làm gì mà triển khai ra được, cổ tay của nàng run đến lợi hại, một bình trà ngon chỉ sợ có hơn một nửa đã lãng phí rơi rớt xuống khay trà rồi.
– Công tử mời uống trà…
Trình Dao Già xoay người lại, đem chung trà nâng đến Tống Thanh Thư trước mắt, nhưng vừa lúc đó thì ngón tay của hắn cũng vừa vặn trượt vào cái hang nhỏ âm đạo của nàng, ngay lập tức, có thể là nàng kinh sợ, có thể là mất hồn mất vía nên Tống Thanh Thư liền có cái cảm giác từ bên trong đường hang âm đạo của nàng liền nhíu lại siết chặt ngón tay của hắn…
Nhìn qua thiếu phụ dịu dàng mặt đỏ nhanh nhỏ ra huyết, Tống Thanh Thư cười lên:
– Hai chúng ta cũng không phải là chưa từng có thân mật qua, phu nhân như thế nào lại thẹn thùng như vậy chứ?
Trình Dao Già quay mặt qua chỗ khác không quản tới hắn, chỉ là đem chung trà lần nữa đưa tới:
– Công tử uống trà.
– Phu nhân pha trà ngon tại hạ làm sao có thể nào một mình độc hưởng…
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng khẽ ngậm vào chung trà, hút vào trong miệng, một tay nâng lấy lấy cái cằm Trình Dao Già, dinh sát vào đôi môi của nàng hôn lên.
“Ọt… ọt…”
Bất ngờ không đề phòng, Trình Dao Già đem nước trà nuốt nuốt xuống hơn phân nửa, lúc này nàng mới phản ứng một tay đẩy nam nhân ra.
Lau miệng trên môi nước đọng, Trình Dao Già vừa thẹn vừa xấu hổ:
– Ngươi như thế nào lại làm như vậy…
Bất quá làm cho Trình Dao Già thấy kỳ quái, lúc này trong lòng nàng chỉ là sợ bị người nhìn thấy, chứ không có bất kỳ sinh khí gì…
Tống Thanh Thư rút ngón tay từ bên trong hạ thể nàng ra, lại dùng ngón tay đã dính lấy âm dịch đè chặt lên môi của nàng, cắt ngang lời nàng nói:
– Xuỵt, Lục thiếu trang chủ đã quay trở về.
Trình Dao Già thân thể mềm mại run lên, vội la lên:
– Vậy ngươi mau buông ta ra…
– Đêm nay tại hạ sẽ đến gian phòng của Lục phu nhân đấy.
Tống Thanh Thư giơ lên ngón tay dính lấy âm dịch của nàng lưu lại sáng bóng, đưa ra trước mắt nàng, thanh âm cực kỳ khiêu khích, sau đó liền buông tay ra, ngồi đàng hoàng trở lại trên ghế.
Cho dù mối quan hệ của mình cùng Trình Dao Già trong đó thì Lục Quán Anh chính miệng đã đồng ý, bất quá dù sao Trình Dao Già cũng là thê tử trên danh nghĩa của Lục Quán Anh, nếu đang tại trước mặt Lục Quán Anh mà ôm ấp sờ soạng thê tử của hắn, cho dù mình có mặt dày đến đâu, cũng thấy khó nhìn.
Nghe rõ lời của hắn nói, Trình Dao Già trong lòng rung động, mấp máy bờ môi nhỏ giọng nói:
– Có bản lĩnh thì nói cho Lục Quan Anh biết đêm nay đến gian phòng của ta đi…
Nói xong liền vội vàng quay người, không dám liếc nhìn hắn nữa.
Trong một chốc lát này, Lục Quán Anh đã hấp tấp bước vào trong thư phòng, chú ý tới sắc mặt Lục Quán Anh nhìn không tốt, Tống Thanh Thư cười nói:
– Lục huynh đây là thế nào…
Lục Quán Anh mặt xanh mét, nặng nề vỗ lên cái bàn:
– Quả thực là khinh người quá đáng…
Trình Dao Già nghe được lại càng hoảng sợ, trong đầu cho là trượng phu nhìn thấy mình và Tống Thanh Thư ôm cùng một chỗ đã vậy bàn tay của hắn còn mò vào bên trong hạ thể của mình, không khỏi lúng túng vô cùng:
– Lục Quan Anh, ta…
Tống Thanh Thư thì trấn định hơn nhiều, bởi vì hắn rõ ràng Lục Quán Anh tuyệt không bởi vì nhìn thấy cảnh tượng của hai người bọn họ mà tức giận đến mức như vậy, quả nhiên đối phương nói tiếp đã ấn chứng ý nghĩ của hắn.
– Trưởng tộc không có ở trong phủ, ta quyết định mời lão phu nhân đến, nào ngờ lão phu nhân đang bề bộn tiếp khách, nên không có ý muốn gặp ta, để cho ta phơi mình chờ đợi tại bên ngoài, chờ gần một canh giờ vẫn chưa cho tiếp kiến, ta thấy lão phu nhân là cố ý đấy, liền quay trở về đây.
Lục Quán Anh nói chuyện bàn tay giận phát run lên, hiển nhiên là phẫn nộ đến cực điểm.
Tống Thanh Thư trước khi đến đây đã nắm sơ qua tình hình của Sơn Âm Lục thị, hiện đang đương nhiệm trưởng tộc là phụ thân của Lục Du tên là Lục Tể, trước đây đảm nhiệm làm phó sứ Chuyển Vận Lộ Kinh Tây…
Chức quan Phó Sứ Chuyển Vận Lộ Kinh Tây tuy rằng không cao, nhưng Lục Tể chính là hậu nhân của danh môn, xưa nay giao du rộng lớn, lại có học thức uyên bác, bởi vậy rất có uy vọng.
Lục Quán Anh trong miệng gọi lão phu nhân là ám chỉ Đường thị thê tử của Lục Tể, nhà của lão phu nhân cũng là hiển hách, chính là tôn nữ của Hy Ninh Niên Gian Tham Tri Chính Sự, Trình Dao Già ngạc nhiên nói:
– Lão phu nhân nghênh đón khách nhân là ai vậy?
Lục Quán Anh mặt âm trầm:
– Còn không phải là vị đường muội tốt của phu nhân sao…
Trình Anh Trình Dao Già kinh hô một tiếng.
Một bên Tống Thanh Thư giống như cười mà không phải cười:
– Xem ra Lục huynh tại trong phủ, địa vị không được cao lắm a…
Lục Quán Anh sắc mặt càng là khó coi, thời điểm này bỗng nhiên có nha hoàn đi đến bẩm báo:
– Tam thiếu gia, lão phu nhân bảo thiếu gia mang theo bằng hữu đi đến gặp lão phu nhân…
– Cái gì?
Lục Quán Anh nghe xong liền tức nổ…
– Tống công tử thân phận hạng gì, lão phu nhân đến bái kiến hắn thì mới phải đấy…