Phần 103
Lúc ánh nắng buổi sáng chiếu vào lều trại, ba người vẫn còn ngủ ngọt ngào. Không biết qua bao lâu, ngoài cửa lều vải truyền đến thanh âm thân binh:
– Khởi bẩm Kim Xà vương, các vị đầu lĩnh đang chờ ở ngoài trướng rồi.
– A…
Hạ Thanh Thanh kinh hô một tiếng, trong nháy mắt nàng ngồi thẳng người, phát giác được bên dưới cái âm hộ mình khác thường, cúi đầu nhìn qua thì tức giận…
– Đem móng vuốt của ngươi lấy ra…
Đông Phương Mộ Tuyết ánh mắt cũng chưa có mở ra, chỉ là ngón tay xoa bóp gò mu Hạ Thanh Thanh, miệng nổi lên một tia thỏa mãn vui vẻ:
– Cảm giác rất tốt… chậc… chậc… giết tên trượng phu kia để mà lên giường với thê tử của hắn, cái cảm giác này thật sự là không sai.
Hạ Thanh Thanh suýt chút nữa bị bị tức ngất đi, lại muốn cùng nàng dốc sức liều mạng, Tống Thanh Thư lại phải ngăn hai nàng lại:
– Người đang đứng ở bên ngoài, đừng có làm rộn.
Đông Phương Mộ Tuyết mặt mày hớn hở, hiển nhiên đối với tình huống này cũng không thèm để ý, ngược lại chỉ có Hạ Thanh Thanh sắc mặt ửng đỏ, vội vàng bắt đầu mặc vào y phục…
Thật lâu sau đó, ba người mới đi ra lều vải, } ở bên ngoài mọi người thấy Hạ Thanh Thanh cúi đầu đỏ mặt đi theo sau lưng Tống Thanh Thư đi ra, từng ánh mắt đều thẳng, bất quá rất nhanh liền lộ hiểu ra chuyện gì…
Dù sao mỹ nhân phối anh hùng, đó là hỉ văn nhạc kiến kiều đoạn cho tất cả mọi người. Huống chi Tống Thanh Thư vừa tới liền giống như thiên thần hạ phàm vậy, uy vọng chính trực đỉnh phong, không có ai dám dị nghị đến…
Về phần những lão nhân Kim Xà doanh kia, tâm tình có phức tạp một chút, về một phương diện thì nhớ tới Viên Thừa Chí, trong lòng tiếc nuối, về một phương diện khác, Hạ Thanh Thanh lại đại diện lợi ích cho bọn họ, nàng cùng Tống Thanh Thư có quan hệ thân mật, địa vị bọn họ cũng sẽ theo nước lên thì thuyền lên.
Trong đám người, Triệu Mẫn âm thầm khều lấy Chu Chỉ Nhược bên người, nói:
– Ngày hôm qua hắn trị thương cho Tuyết cô nương, bây giờ tại sao lại có thêm một nữ nhân cùng ra vậy? Chu Chỉ Nhược a Chu Chỉ Nhược, bên người nam nhân của ngươi như vậy cứ vây quanh nhiều hồ ly tinh như vậy, về sao ngươi kêu gào làm sao bây giờ?
Chu Chỉ Nhược cực kỳ thông minh, rõ ràng đối phương có ý định đem mình ra làm vũ khí sử dụng, nhàn nhạt đáp:
– Về sau nếu không có loại hồ ly tinh như Triệu quân chúa, thì những nữ nhân khác, ta thừa sức ứng phó được.
Triệu Mẫn bị Chu Chỉ Nhược nói làm nghẹn lời, chột dạ nói:
– Hừ, tên xú nam nhân của ngươi chỉ có cá ngươi xem là bảo vật tranh tới tranh lui, còn bản quận chúa thì không có thèm.
Chu Chỉ Nhược mỉm cười:
– Tốt nhất là như thế…
Trong đám nữ nhân này chỉ sợ chỉ có A Cửu là chân tâm thật ý vì Hạ Thanh Thanh mà chúc phúc, lúc trước cảm thấy Hạ Thanh Thanh vô danh không có thân phân mà lại theo sát bên người Tống Thanh Thư thật sự là ủy khuất cho Hạ Thanh Thanh, bất quá A Cửu thấy lúc trước thì Hạ Thanh Thanh băn khoăn, không biết vì cái gì chỉ trong vòng một đêm thì lại thông suốt như vậy.
Kế tiếp cao tầng Kim Xà doanh mở cuộc họp khẩn cấp, ngày hôm qua đánh tan quân chủ lực Lục Doanh, lấy được đại lượng các thứ đồ vật cùng với sinh lực. Lần này Lý Khả Tú đã dốc toàn bộ lực lượng, hậu phương lớn tại Giang Hoài có thể nói là trống không, đây là thời cơ tốt để thừa thắng xông lên.
Tống Thanh Thư giao cho từng đầu lĩnh nhiệm vụ khác nhau, để cho bọn họ xuất quân tiến công chiếm đóng từng châu huyện của Giang Hoài, còn mình thì chịu trách nhiệm tiến công chiếm đóng phía Dương Châu, sau khi tan họp các đầu lĩnh rời đi chuẩn bị, trong lều vải chỉ còn lại có Tống Thanh Thư cùng các nàng…
Đông Phương Mộ Tuyết bởi vì rõ ràng triều đình đang căng thẳng, nàng không dám ra ngoài lâu, nên không tiện đi cùng Tống Thanh Thư xuôi nam, trong ngày liền lên đường quay trở lại phía bắc, Hạ Thanh Thanh bởi vì trong tâm còn buộc chặt về tung tích Viên Thừa Chí, nên cũng đi cùng Đông Phương Mộ Tuyết đến bắc thượng, Lam Phượng Hoàng đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Nghe được Hạ Thanh Thanh muốn đi theo Đông Phương Mộ Tuyết, công chúa giật mình:
– Thanh Thanh… ngươi ngược về phía bắc để làm cái gì?
Tống Thanh Thư thay nàng giải thích nói:
– Công chúa A Cửu, chuyện này về sau ta sẽ nói cho ngươi biết…
A Cửu khéo hiểu lòng người gật đầu, cũng không có tiếp tục truy vấn nữa…
Đông Phương Mộ Tuyết trước khi đi thì đi đến trước mặt Triệu Mẫn, đưa cho nàng một viên dược hoàn màu nâu nhạt, nhỏ giọng nói ra:
– Trong cơ thể ngươi trúng phải Tam Thi Não Thần đan, ta không biết cách điều chế, nên không có giải dược, chẳng qua nếu như đến tiết Đoan Dương, ngươi vẫn chưa tìm được giải dược, thì đem viên dược hoàn này uống vào, có thể làm trì hoãn thời gian phát tác đến nửa năm, nếu sau nửa năm đó mà vẫn chưa có giải dược, thì cho dù có thần tiên cũng cứu chữa được đâu.
Nói xong liền dẫn Hạ Thanh Thanh, Lam Phượng Hoàng tiêu sái rời đi.
Triệu Mẫn giật mình, nghĩ thầm mình và Đông Phương Mộ Tuyết vốn không quen biết, nàng như thế nào lại cho mình dược hoàn?
Trong lòng khẽ động, Triệu Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư, thấy hắn cũng đang nhìn về phía mình, một cỗ ấm áp xông thẳng vào tim. Mấy tháng này tuy nàng lúc nào cũng cười tươi như hoa, biểu hiện rất bình thường, nhưng chỉ có chính nàng rõ ràng bên trong nội tâm của mình cỡ nào sợ hãi, nàng mưu trí cao hơn người, dưới trướng cao thủ cũng nhiều, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, nghĩ tới trong cơ thể có côn trùng ác độc như vậy ẩn núp, thì không rét mà run.
Thời gian vừa rồi nàng vận dụng hầu như tất cả các lực lượng, lần lượt truy tìm giải dược nhưng rồi tất cả đều thất vọng quay về, dần dần đối với việc có thể tìm được giải dược hay không cũng sinh ra hoài nghi.
Ngẫu nhiên thời điểm đêm dài vắng người, nàng lại nghĩ đến Tống Thanh Thư kia không có lương tâm, cứ vẫn luôn lo chuyện của riêng hắn, cũng không tìm cách giúp đỡ mình một chút nào, trong lòng sinh ra u oán, nhưng lúc này đây tất cả đã tan thành mây khói.
Nguyên lai hắn vẫn một mực còn nhớ độc vật trên của nhân gia…
Rất nhanh có thân binh chạy đến bẩm báo, quân binh đã chờ xuất phát, Tống Thanh Thư cảm thấy thỏa thuê mãn nguyện, đứng dậy đối với các nàng nói ra:
– Cổ ngữ có nói…
‘Yêu triền thập vạn quán…
Kỵ hạc hạ dương châu…’
Hôm nay ta Tống Thanh Thư sẽ:
‘Thống lĩnh thập vạn kỵ…
Huề mỹ hạ Dương Châu.’
…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư dương dương tự đắc, trong lều các nàng mỗi người vẻ mặt cổ quái, A Cửu nhịn không được, bật lên tiếng cười.
Tống Thanh Thư thấy lạ:
– Có vấn đề gì vậy?
A Cửu cười nói:
– Tống lang tuy rằng kỳ tài ngút trời, nhưng làm thơ thì quá tệ…
Nàng xuất thân hoàng gia, từ nhỏ đã được Đại Nho Hàn Lâm dạy bảo, đương nhiên phân được rõ ràng thơ hay hoặc thơ dở.
Triệu Mẫn cũng cười bổ sung một câu:
– Há chỉ có là tệ, còn có khoác lác nữa…
Tống Thanh Thư cáu lên:
– Ta khoác lác cái gì?
Nhưng trong lòng thầm than, Thanh triều nổi danh nhất thi nhân, làm cho hắn muốn chộp cũng không có cách nào chộp, thật vất vả mới làm được mấy câu, còn bị mấy hồng nhan tri kỷ chê cười, thật sự là ngày làm trò cười rồi…
– Toàn quân của ngươi từ trên xuống dưới tính hết tất cả, có thể tiếp cận được năm nghìn kỵ binh là đã nhiều lắm rồi, còn mười vạn kỵ binh hả?
Triệu Mẫn đôi mắt như trăng lưỡi liềm chế giễu…
– Khi nào có dịp đến Nhữ Dương Vương Phủ của ta làm khách, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức uy thế của mười vạn kỵ binh là như thế nào…
– Hừ… các người soi mói từng chữ một, rõ ràng là hành vi hủ nho, thi từ của ta cho dù rất tệ, nhưng quan trọng nhất là là ý cảnh, vậy được chưa? Thôi… cùng các người có nói nhiều cũng không hiểu, ta ra bên ngoài nhìn xem chuẩn bị như thế nào…
Tống Thanh Thư chạy mất, nghe được sau lưng trong lều vải truyền đến tiếng cười của các nàng như chuông bạc, phiền muộn nghĩ thầm: “Nếu biết là như vậy, thì ta đổi kỵ binh thành kỵ mỹ hạ Dương Châu cho rồi, đến lúc đó nàng nào cười thì ta sẽ kỵ người đó…”
Rất nhanh Tống Thanh Thư liền suất lĩnh đại quân xuất phát, trên đường đi các đầu lĩnh Kim Xà doanh dựa theo sắp xếp của Tống Thanh Thư, kiên trì công thành, lấy công tâm làm nguyên tắc, bởi vì quân chủ lực Lục Doanh đã bị diệt, Lý Khả Tú bị bắt, các lộ châu phủ Giang Hoài sớm đã lòng người bàng hoàng, cho nên rất nhiều nơi chỉ chờ có quân binh tới thì hàng, cho dù là có nơi có chống cự, nhưng chẳng khác gì châu chấu đá xe, rất nhanh bị nghiền ép.
Ước chừng hơn nửa tháng, Tống Thanh Thư đã xuất quân đánh vào Dương Châu, xem như Kim Xà doanh đã chiếm lĩnh toàn bộ tất cả địa bàn của Lý Khả Tú lúc trước.
Bởi vì vùng Giang Hoài rung chuyển, triều đình Nam Tống rất nhanh phản ứng, quân binh bắt đầu ở tập kết ở khu vực Thạch Ki, Nam Kinh, Trấn Giang, Thường Châu, Tô Châu, song phương lấy vùng ven sông giằng co, dàn quân hết sức căng thẳng.
Tống Thanh Thư triệu tập cao tầng đầu lĩnh Kim Xà doanh thảo luận kế sách đối ứng tiếp theo như thế nào giữa cục diện như thế này, đại đa số mọi người chủ trương thừa thắng xông lên, mấy ngày vừa rồi liên tiếp thắng thế như chẻ tre, với lại Tống Thanh Thư bày ra thần võ, làm cho lòng tin của bọn họ nhanh chóng bành trướng, từ Dương Châu đến Lâm An cũng không quá năm, sáu trăm dặm, chỉ cần có thể công tiến chiếm được Lâm An, triều đính Nam Tống dĩ nhiên là sụp đổ, đến lúc đó Kim Xà doanh hoàn toàn có thể thừa cơ lập quốc, mà bọn họ là đám người theo Kim Xà Doanh từ khi bắt đầu, là người có công lớn khai quốc, đương nhiên đời đời có thể hưởng được vinh quang.
Nhưng cũng có một vài đầu lĩnh lão luyện tỏ vẻ phản đối, họ cho rằng công kích Nam Tống thật sự là quá mạo hiểm, bất quá rất nhanh liền bao phủ rất nhiều giọng nói chủ chiến.
Một đám người tranh cãi không ngớt, Tống Thanh Thư không lên tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Triệu Mẫn hỏi:
– Không biết Triệu quận chúa có ý như thế nào?
Bên trong rất nhanh an tĩnh lại, trong khoảng thời gian ở chung này, bọn họ đã biết thân phận Triệu Mẫn, nên không còn dám nhìn vào bề ngoài xinh đẹp của nàng mê hoặc, dù sao nàng năm đó đã đùa bỡn vô số nam nhân chính phái tại bên trong tay, thậm chí suýt chút nữa làm cho toàn quân danh môn chính phái của võ lâm bị diệt, cái sự tình này quá mức bưu hãn.
Bắc Triệu Mẫn, nam Hoàng Dung, đã được người trong thiên hạ công nhận là hai nữ nhân túc trí đa mưu. Thậm chí có người hiểu chuyện còn noi theo Tam quốc đưa ra một câu tương tự, bắc Triệu Mẫn nam Hoàng Dung, nếu được một người thì coi như là đã mang lại hòa bình sự ổn định cho đất nước, nếu thu được cả đôi, thì có thể mưu đồ đoạt quyền thiên hạ.
Đó chỉ là một câu nói đùa của người hiểu chuyện, trong giang hồ truyền lưu Quách Tĩnh có được Hoàng Dung, liền từ một tiểu tử ngốc trở thành đại hiệp một đời, nhất là tại thành Tương Dương cứng rắn chặn đứng thiết kỵ Mông Cổ xuôi nam, bảo vệ một nửa giang sơn Nam Tống.
Triệu Mẫn lại càng không cần phải nói, lúc trước dùng dao mổ trâu, cắt tiết gà liền làm cho trong võ lâm gió tanh mưa máu, giúp cho phụ thân Nhữ Dương Vương trổ hết tài năng nổi bật trong vô số vương gia Mông Cổ, để rồi ngày nay có thực lực hùng hậu, là một trong tứ vương của Mông Cổ.
Bất quá nếu cùng lúc mà thu được cả hai nàng này, thì mọi người đều cho là một câu nói đùa, dù sao hai người bọn họ đều là nữ nhân hiếm thấy, nếu có thể được một đã là mười tám đời tổ tiên phần mộ bốc lên khói xanh rồi, huống chi trong đó Hoàng Dung đã làm thê tử của người, nàng lấy Quách Tĩnh tính tình chính trực, há lại cùng Triệu Mẫn có cái gì liên quan?
Người có tên, cây có bóng, thấy Triệu Mẫn sắp lên tiếng, thì toàn bộ đều an tĩnh lại.
Triệu Mẫn cười nhạt, thanh âm mềm mại dứt khoát nói:
– Với tư cách Mông Cổ quận chúa, ta đương nhiên muốn Kim Xà doanh có thể thừa thắng xông lên, thẳng đảo Lâm An thành…
Phái chủ chiến thấy nàng phụ họa cho phe mình, lập tức kích động, nhao nhao bắt đầu lớn tiếng trách cứ phái chủ hòa.
– Họ Triệu kia…
Chu Chỉ Nhược chân mày lá liễu dựng thẳng, đứng dậy muốn nói gì, thì bị Tống Thanh Thư bên cạnh ghì xuống…
– Cứ nghe Triệu quận chúa nói tiếp…
Tống Thanh Thư bình tĩnh, nhìn không ra là buồn hay vui.
Dường như tìm được tri kỷ, Triệu Mẫn chỉ trong nháy mắt liền chuyển sang:
– Bất quá với tư cách là bằng hữu của Tống Thanh Thư, ta thấy các ngươi tốt nhất hãy cùng Nam Tống nghị hòa thì tốt hơn…
– Vì cái gì?
Phái chủ chiến phái lập tức nổ tung nồi, lao xao mở miệng hỏi.
Triệu Mẫn cũng không có trả lời ngay, ngược lại hỏi:
– Xin hỏi các vị, Kim Xà doanh hôm nay chiến lực so với thiết kỵ Mông Cổ thì so sánh như thế nào?
Một đám người nhìn nhau, cuối cùng ngượng ngùng đáp:
– Chỉ sợ không bằng…
Kỵ binh Mông Cổ những năm qua đánh nam dẹp bắc, quét ngang Mạc Bắc, Trung Nguyên, Tây Vực… đám đầu lĩnh này tuy tự phụ cũng không đến đến tình trạng quá mức cuồng vọng.
– Bất quá chúng ta có Kim Xà vương…
Vẫn có người không phục, yếu ớt chống chế nói ra…
– Tống Thanh Thư dù sao cũng là thân thể huyết nhục…
Triệu Mẫn liếc nhìn Tống Thanh Thư…
– Chẳng lẽ các ngươi mỗi lần dàn trận, đều trông chờ vào hắn xông vào vạn quân lấy thủ cấp tướng soái hay sao?
Thấy đám người kia không nói lời nào, Triệu Mẫn lên tiếng tiếp:
– Nam Tống nhìn bề ngoài xem ra ám nhược yếu ớt, nhưng đến lúc quả thật là đánh nhau rồi thì Nam Tống mới bộc phát ra năng lực làm cho người giật mình, cũng như đại quân Mông Cổ tung hoành tứ phương, nhưng chỉ có tại Nam Tống thì mới chịu thiệt, nhiều tổn hại, gặp đầy bất lợi. Còn Kim Xà doanh vừa có được một ít thắng lợi, các ngươi tâm trí liền choáng váng, rõ ràng vọng tưởng muốn đánh vào Lâm An thành, quả nhiên chỉ là nói si nói mộng…
Một đám người bị Triệu Mẫn huấn giáo á khẩu không trả lời được, không ít người nghĩ thầm: “Về sau nếu có một chủ mẫu lợi hại như vậy, thì bọn họ có thể bớt được nhiều gian khổ rồi…”
Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Tống Thanh Thư giờ mới mở miệng nói:
– Ngoại trừ các vấn đề Triệu quận chúa vừa rồi nói ra, còn có hai nguyên nhân trọng yếu khác, một là Giang Hoài chi địa mới đầu hàng, chúng ta căn cơ còn bất ổn, thành quả chiến đấu còn chưa kịp tiêu, lại liền khai chiến đúng là không khôn ngoan, hai là Nam Tống đại diện cho người Hán chính thống trong thiên hạ, nếu chúng ta tiến công Nam Tống, rất dễ dàng bị thiên hạ người Hán phỉ nhổ, cái hung hiểm này chúng ta bốc lên không nổi… Vì vậy.
Tống Thanh Thư đứng lên, ánh mắt đối hướng về phía nam xa xôi:
– Ta quyết định ít ngày nữa sẽ đi sứ Nam Tống, thương thảo hòa đàm sự tình liên minh.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 tại nguồn: https://tuoinung.cc/2023/09/truyen-sex-cao-thu-kiem-hiep-quyen-6.html
– Bất quá, có sự tình cần phải xử lý trước cái đã…
Tống Thanh Thư lời nói xoay chuyển, quan sát chung quanh mọi người, ánh mắt của hắn phảng phất như nhìn thấu tâm can người, trong tràng mọi người liền chấn động.
– Lý Khả Tú tuy rằng bất ngờ công kích, nhưng luận về thực lực của Kim Xà doanh chúng ta cũng không hề thua kém, vì sao từ lúc bắt đầu khai chiến thì Kim Xà doanh liên tiếp bị bại lui?
Tống Thanh Thư nói ra, thanh âm nghiêm nghị.
Các đầu lĩnh nhìn nhau, mỗi người đều hổ thẹn, cúi đầu không nói, không ai dám vào thời điểm này lên tiếng sợ nhận lấy rủi ro.
– Các ngươi không nghĩ đến biện pháp đẩy lùi quân địch, toàn bộ tinh lực tất cả đều tập trung nghi ngờ hoài nghi về ta…
Tống Thanh Thư cả giận nói.
– Chẳng qua chúng ta nghe nói Kim xà vương tại Dương Châu bị trúng độc, cho nên mới hoài nghi Hạ Thanh Thanh thay mận đổi đào, cho người giả mạo Kim Xà vương…
Có người giải thích.
– Lo lắng nàng cho người giả mạo ta?
Tống Thanh Thư lông mày nhướng lên, liền ngắt lời nói, nàng đã là nữ nhân của ta, từ nay về sau, nếu vào những lúc ta không có mặt, thì nàng hoàn toàn có thể toàn quyền thay ta…
Phía dưới một đám người oán thầm: “Lúc trước Hạ Thanh Thanh rõ ràng là Viên phu nhân, ai biết các người có quan hệ cùng một chỗ vào lúc nào…”
Bất quá lời nói như vậy bọn họ đương nhiên không dám nói ra khỏi miệng, chỉ có thể là gật đầu đồng ý.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn Triệu Mẫn:
– Triệu quận chúa, nếu quân binh Mông Cổ công khai chất vấn thống soái, cự tuyệt không thi hành mệnh lệnh, thì bên Mông Cổ xử trí như thế nào vậy?
Triệu Mẫn tâm tư nhạy bén, trong nháy mắt liền hiểu ý đồ của hắn, không khỏi thầm mắng: “Tên hỗn đản này muốn dùng ta làm ác nhân, còn hắn thì sẽ thu mua nhân tâm…”
Bất quá cái loại này chỉ là tiện tay mà thôi, nàng cũng không ngại, thuận thế liền lạnh giọng nói ra:
– Loại người này đương nhiên là cắt lấy thủ cấp mang ra tế cờ lập uy.
Một đám người lập tức bị dọa sắc mặt tái nhợt, tất cả đều quỳ xuống liên tục xin tha, kỳ thật bọn họ cũng rõ ràng, đừng nói tại Mông Cổ, bất kỳ trong đội quân nào thì cũng có kỷ luật nghiêm minh hành vi của bọn họ đủ để bị quân pháp xử trị, bất quá bọn họ phần lớn đến từ lục lâm đạo tặc, xưa nay không có chú trọng nhiều đến những quy củ này.
Tống Thanh Thư mặt không biểu lộ, trầm mặc càng làm cho trong tâm những người kia càng thêm sợ, sau đó nhàn nhạt nói:
– Ta cũng phân thượng, các ngươi coi ta làm chủ trung tâm, lần này tham dự vào chuyện bức ép chủ mẫu, tất cả đều giáng xuống ba cấp, nếu như lần sau phát sinh loại chuyện này, trực tiếp dung quân pháp xử trí.
– Đa tạ chủ công…
Chứng kiến đám người kia như được đại xá, Triệu Mẫn âm thầm cười lạnh: Tống Thanh Thư này đầu tiểu hồ ly này quả nhiên giảo hoạt, vốn là dùng biện pháp chém đầu để đe dọa những người này một phen, sau đó những người này nghe được, cuối cùng chỉ là giáng xuống ba cấp, không những không sinh ra oán niệm, ngược lại còn mang ơn hắn, còn nếu cứ trực tiếp ném ra xử phạt giáng xuống ba cấp, đám người kia nhất định sẽ nổ tung nồi…
Chẳng qua nàng tuy rằng khám phá ra việc này, chỉ là cười mà không phải cười nhìn qua Tống Thanh Thư.
Chú ý tới ánh mắt của Triệu Mẫn, Tống Thanh Thư không lộ ra mỉm cười với nàng, nhưng trong lòng thì suy nghĩ: Đám nguyên lão của Kim Xà doanh đều là có xuất thân lục lấm đạo tặc, bổn sự không lớn lại có tật xấu không ít, hơn nữa từng đầu lĩnh đều có người của riêng của mình, lần này bọn họ tham dự vào việc bức ép Hạ Thanh Thanh cùng A Cửu chính là một lời cảnh báo, cũng đến thời điểm đề bạt một ít thân tín để thay thế bọn họ, đương nhiên sự tình này không thể nóng vội làm hết một lần…
Chờ mọi người lui ra, Tống Thanh Thư hỏi thăm A Cửu:
– Công chúa A Cửu, ta có chuyện muốn hỏi công chúa, lần trước lúc ta tại Dương Châu bị đuổi giết, lúc trên đường chạy trốn thì phát hiện cứ điểm bí mật của Kim Long bang ở Dương Châu bị xóa sổ, vậy tung tích của Tiêu bang chủ như thế nào rồi?
Tiêu Uyển Nhi dù sao cũng là thê tử của La Lập Như, Tống Thanh Thư cũng không tiện biểu hiện quá thân mật được.
A Cửu cũng không nghĩ tới gì khác, nghe vậy đáp:
– Thời điểm quân binh Lý Khả Tú tập kích cứ điểm, Uyển nhi vừa vặn có việc ra ngoài, vì vậy may mắn tránh thoát một kiếp. Nàng vốn định bám lại Dương Châu chờ cơ hội để cứu ngươi, nào ngờ hành tung bại lộ, bị trọng thương nên lẩn trốn khỏi Dương Châu, hiện đang ở tại Tế Ninh dưỡng thương.
– Như thế là tốt rồi, nếu nhỡ nàng có gì bất trắc vì nguyên nhân muốn cứu ta, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta đời này sẽ áy náy đấy.
Tống Thanh Thư cảm thấy còn may mắn.
– Cái gì? Tiêu Uyển Nhi cũng là nữ nhân của ngươi?
Triệu Mẫn bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Tống Thanh Thư trên mặt nóng lên, gấp gáp nói:
– Nàng có trượng phu đấy, đừng nói nhảm làm bại hoại danh dự của nàng.
Trước mặt Chu Chỉ Nhược và A Cửu, Tống Thanh Thư làm gì mà dám thừa nhận, trọng yếu chính là bảo trì quan hệ của hai người không để lộ ra bên ngoài, đó cũng là một cảm giác kích thích một loại trộm hương, hơn nữa cũng không làm tổn hại danh dự của Tiêu Uyển Nhi.
– Thật vậy không?
Triệu Mẫn giống như cười mà không phải cười, dường như đã đoán ra được cái gì.
Tống Thanh Thư chột dạ, vội nói sang chuyện khác:
– Chúng ta tuy rằng chuẩn bị cùng Nam Tống nghị hòa, nhưng không thể nhân nhượng, bằng không thì quan viên triều đình Nam Tống được một tấc lại muốn tiến một thước, vì vậy trong lúc trên đường ta xuôi nam, các ngươi phải tiếp tục đối với Nam Tống thể hiện ra một loại thế trận như là chuẩn bị tiến công, để cho triều đình Nam Tống phải chủ động đưa ra nghị hòa.
Quét mắt liếc nhìn các nàng, Tống Thanh Thư nói:
– Công chúa A Cửu, đến lúc đó quân binh Kim Xà doanh sẽ do ngươi thống lĩnh, tiếp tục tạo áp lực đối với Nam Tống, nhưng lại không khai chiến thật sự, về sự tình này ngươi nhất định phải nắm chắc cho tốt.
– Không có vấn đề.
Công chúa A Cửu từ trước tới nay đã thay thế hắn quản lấy Kim Xà doanh, hơn nữa nàng xuất than từ hoàng gia, tầm nhìn về chính trị cũng được mưa dầm thấm đất, đúng là trong chuyện này không có ai có thể thay thế tốt hơn là A Cửu…
– Chỉ Nhược, thừa dịp lần này đã ra ngoài, cũng đừng trở về Bạch Liên giáo nữa, ngươi lưu lại chịu trách nhiệm ổn định địa bàn của Lý Khả Tú.
Thế nhân không biết Chu Chỉ Nhược cùng Chu Tử vương có quan hệ, lúc trước Chu Chỉ Nhược lẻn vào bên trong Bạch Liên giáo, nàng không có dùng tên thật, còn sử dụng dịch dung, bởi vậy ngoại trừ người quen biết thân thiết, bằng không thì không ai biết rõ nàng chính là Chu Chỉ Nhược chưởng môn phái Nga Mi, vì thế Bạch Liên giáo tạm thời cũng sẽ không hoài nghi đến trên thân nàng.
Nghe được trượng phu đem Giang Hoài chi địa giao cho mình quản lấy, Chu Chỉ Nhược vừa mừng vừa lo, nhìn đến Triệu Mẫn bên cạnh n, ánh mắt nhanh như chớp chuyển một cái liền nảy ra ý:
– Tốt, bất quá ta không có kinh nghiệm xử lý chính vụ, Triệu quận chúa về phương diện này hảo thủ, chi bằng để cho nàng lưu lại giúp ta đi…
Chu Chỉ Nhược rõ ràng Triệu Mẫn đã biết quá nhiều bí mật của Tống Thanh Thư, nếu chưa có biện pháp vẹn toàn, Tống Thanh Thư tuyệt không dám thả Triệu Mẫn rời khỏi, nhưng nếu như cứ để cho Triệu Mẫn hồ ly tinh này lúc nào cũng ở bên cạnh hắn, khó bảo toàn hai người sẽ không thông đồng cùng một chỗ, biện pháp tốt nhất chính là đem nàng lưu lại tại bên dưới mi mắt của mình…
Tống Thanh Thư còn chưa nói gì, Triệu Mẫn trong nháy mắt nhảy dựng lên:
– Tuyệt đối không được…
Chu Chỉ Nhược vẻ mặt vô tội mở to hai mắt:
– Triệu quận chúa cứ như vậy không ưa thích ta, nên không muốn giúp đỡ ta sao?
– Hừ, đừng ở trước mặt ta với cái bộ dáng cần ta giúp đỡ này, ngươi cho rằng ta không biết ngươi tính toán điều gì à…
Triệu Mẫn hừ lạnh…
– Rơi vào trong tay ngươi, ta không chết thì cũng bị lột da.
Chu Chỉ Nhược làm làm ra ủy khuất…
– Thì ra trong long của Triệu quận chúa, ta là loại người hẹp hòi như vậy sao…
Triệu Mẫn nhìn qua tư thái của Chu Chỉ Nhược, làm cho trong lòng ác hàn, toàn thân rùng mình một cái:
– Nói nghe buồn nôn, ta nổi da gà dựng đứng lên hết rồi.
Hai nàng lời qua tiếng lại túi bụi, Tống Thanh Thư cũng lâm vào trầm tư: Lần này đi Nam Tống hoàn toàn bất tiện mang theo Triệu Mẫn, hơn nữa nàng còn ở tại bên cạnh mình càng lâu, thì sẽ càng biết thêm nhiều bí mật, để cho nàng lưu lại Dương Châu vẫn có thể xem đó là một biện pháp tốt, hơn nữa có Chu Chỉ Nhược nhìn xem nàng, cũng không sợ nàng trốn thoát được. Triệu Mẫn tuy rằng túc trí đa mưu, Chu Chỉ Nhược tâm kế cũng không kém, đồng thời còn có ưu thế về võ công, bằng không thì hai nàng cũng sẽ không đối đầu với nhau qua nhiều năm như vậy mà vẫn cân tài ngang sức…
Bất quá vấn đề duy nhất bây giờ là đem Triệu Mẫn giao cho Chu Chỉ Nhược, có thể nói nàng sẽ nêm qua đau khổ, Chu Chỉ Nhược mặc dù là thê tử của mình, nhưng hắn cũng không muốn Triệu Mẫn chịu phải ủy khuất quá mức.
Đáng tiếc hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp tốt nào để vẹn toàn đôi bên, chứng kiến hai nàng vẫn là cãi vã, Tống Thanh Thư đột nhiên hiểu ra, mình là người trong cuộc nên không sáng tỏ hết được, lấy thông minh tài trí của Triệu Mẫn, há lại không có phương pháp tự bảo vệ mình sao? Huống chi Chu Chỉ Nhược cũng cần nàng hỗ trợ xử lý chính vụ, vậy là đã đầy đủ để cho hai nàng đánh cờ ngang nhau rồi.
– Được rồi, cứ như vậy đi, Triệu quận chúa lưu lại hảo hảo tương trợ Chỉ Nhược, chờ ta sau khi từ Nam Tống trở về, sẽ liền cùng quận chúa đi tìm giải dược Tam Thi Não Thần Đan.
Tống Thanh Thư đồng ý nói.
Triệu Mẫn đôi mi thanh tú cau lại, hiển nhiên trong lòng đang do dự có tiếp nhận hay không.
Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
– Ta biết rõ Triệu quận chúa đang lo lắng cái gì, Chỉ Nhược… trong khoảng thời gian này không được khi dễ Triệu quận chúa…
Chu Chỉ Nhược mỉm cười:
– Yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo đối đãi với Triệu quận chúa đấy.
Giọng nói của nàng cổ quái, đừng nói Triệu Mẫn, ngay cả Tống Thanh Thư cũng ý thức được ẩn ý trong lời nói của nàng, nên đành phải chỉ vào bên A Cửu nói ra:
– Triệu quận chúa, đến lúc đó quận chúa có cái gì cần phải trợ giúp, thì cũng có thể tìm đến công chúa A Cửu.
Triệu Mẫn hai mắt tỏa sáng, lúc này mới yên tâm:
– Được rồi, bổn quận chúa sẽ cố lưu lại, giúp ngươi chỉnh đốn cục diện rối rắm bên này.
Bởi vì thế cục vùng ven hai bờ sông hết sức căng thẳng, Tống Thanh Thư lo lắng nếu không cẩn thận liền thật sự xảy ra đánh nhau giữa hai bên, nên không dám trì hoãn nữa, an bài xong công việc tại Dương Châu, liền suốt đêm vượt sông xuôi nam…
Tống Thanh Thư am hiểu mình không thể chủ động đưa ra nghị hòa, bằng không thì sẽ bị Nam Tống khám phá ra thực lực thật sự của hai bên, đến lúc đó trên bàn đàm phán đối với Kim Xà doanh cực kỳ bất lợi.
Thế nhưng là làm cho Nam Tống chủ động đưa ra nghị hòa cũng là vấn đề khó giải quyết, vì vậy cần có một người trung gian từ bên trong phối hợp, so sánh sức nặng địa vị cùng với thí khả thi, nghĩ tới nghĩ lui thấy người thích hợp nhất, chí có Hàn Thác Trụ chứ không ai có thể hơn.
Bất quá Tống Thanh Thư cũng không có trực tiếp đi Lâm An tìm Hàn Thác Trụ, dù sao hắn cùng với Hàn Thác Trụ lúc ở Dương Châu chỉ có gặp mặt một lần, không thể coi là thâm giao, lúc ấy tuy rằng song phương trò chuyện rất vui vẻ, thế nhưng là thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, không biết hôm nay Hàn Thác Trụ đã có thái độ như thế nào.
Tống Thanh Thư cũng không phải sợ đụng phải nguy hiểm gì, cho dù là Hàn Thác Trụ có trở mặt cũng không có đủ năng lực để giữ hắn lại được. Hắn lo lắng chính là thời điểm thế cục đang vi diệu như vậy, đánh rắn sẽ bị động cỏ, đến lúc đó hắn muốn tìm một người trung gian khác thì cũng không thể thực hiện được rồi.
Vậy thì lại phải tìm người trung gian để thăm dò Hàn Thác Trụ một chút. Tống Thanh Thư rất nhanh liền có chủ ý, vượt qua Lâm An rồi tiếp tục xuôi nam, hướng đến Sơn Âm Lục gia mà đi.