Phần 81
– Gần đây khu vực vùng duyên hải bị giặc Oa (người Nhật), và hải khấu hung hăng ngang ngược, Lý đại nhân phải đến tọa trấn trong quân để tiêu diệt bọn chúng…
Lưỡng Giang tổng đốc Ma Lặc Cát đáp, ngữ khí lộ ra có chút cổ quái, hiển nhiên ngay chính hắn cũng không quá tin tưởng cái lý do thoái thác này.
– Tiêu diệt?
Tống Thanh Thư biểu lộ giống như cười mà không phải cười, Lý Khả Tú chẳng qua biết rõ mình đã trở thành miếng mồi thơm khiến cho thế lực khắp nơi để vào trong mắt, những thế lực này vô luận là phe bên nào thì lão cũng đều đắc tội không nổi, vì vậy liền dùng lý do này để né tránh, đây cũng là một cao chiêu.
– Nguyên soái một đường xa đến mệt nhọc, hạ quan tại nha môn Hoài Dương đã thiết lập yến hội mời nguyên soái đến dùng cơm tẩy trần, nơi đó còn có một vị khách quý đang chờ nguyên soái…
Ma Lặc Cát làm tư thế xin mời.
– Khách quý?
Tống Thanh Thư quả nhiên hứng thú, chỉ là bất kể hắn như thế nào nói bóng nói gió để thăm dò là ai, Ma Lặc Cát chỉ cười mà không nói.
Nhìn qua đám người trùng trùng điệp điệp tiến vào thành Dương Châu, cách đó không xa tại một lều trà có một nữ nhân nhịn không được gắt một cái:
– Thật là rầm rộ, phụ thân… đám cẩu quan này thật sự là đáng ghét, lần trước chúng ta đến thành Dương Châu, thì chỉ có một Bố chính sứ cùng tri phủ Dương Châu ra đón tiếp…
Hai người đầu đội mũ rộng vành mặc áo tơi, giả dạng làm người đốn củi, nữ nhân nói chuyện thanh âm thanh thúy dễ nghe…
Mũ rộng vành phía dưới tuy rằng chỉ lộ ra một đoạn cái cằm, nhưng trơn bóng như ngọc, tuyệt không phải là nữ nhân nông gia bình thường có được, đó là không nói đến một đôi đùi đẹp nàng thon dài thẳng tắp càng là bắt mắt, có nông gia nào mà lại có nữ nhân dáng người yểu điệu động lòng người như vậy chứ?
– Tiên nhi, cũng chẳng trách được những quan viên này, Đại Liêu chúng ta cùng Kim quốc là kẻ thù truyền kiếp, những năm qua chúng ta lại cùng Thanh quốc mấy lần giao chiến, bọn họ không bắt giam chúng ta là đã đạt đến một trình độ nào đó rồi, há lại còn tận tâm chiêu đãi chúng ta? Huống chi lần này là Lý Khả Tú đang cẩn thận lựa chọn thế lực để đầu nhập vào, Liêu quốc chúng ta hôm nay đã khác xưa, bây giờ tự bảo vệ mình còn khó khăn, hơn nữa cùng Giang Hoài cách xa nhau khá xa, Lý Khả Tú há lại để ý chúng ta?
Nam nhân nói chuyện mặt chữ điền, mắt to, cũng nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ có thể là một mỹ nam tử cực kỳ có mị lực, lúc nói chuyện trên mặt không chút biểu lộ, nhìn xem lại thêm thêm vài phần quỷ dị lành lạnh chi khí.
Theo hai người đối thoại cũng biết bọn họ là sứ giả lần này Liêu quốc phái tới, vị cô nương chính là người quen biết cũ của Tống Thanh Thư, đệ nhất cao thủ Gia Luật Nam Tiên, trung niên nam tử là phụ thân của nàng, Liêu quốc Gia Luật Ất Tân đứng đầu Nam Xu Mật Viện.
– Nếu như chúng ta đã định trước không cách nào lôi kéo Lý Khả Tú, thì cần gì phải ngàn dặm xa xôi chuyến này đến để tranh vào vũng nước đục?
Gia Luật Nam Tiên nhíu mày hỏi.
– Tuy rằng chúng ta không có cách nào lôi kéo Lý Khả Tú, nhưng có thể nghĩ cách để cho hắn đầu nhập vào thế lực phù hợp với lợi ích Liêu quốc chúng ta.
Gia Luật Ất Tân đáp, đồng thời trong lòng âm thầm suy nghĩ, càng trọng yếu hơn chính là đạt được vật kia…