Phần 193
Hàn Thác Trụ biến sắc, bất quá lão dù sao thành phủ sâu đậm, vẫn trấn định nói:
– Ta nghe không rõ ngươi đang muốn nói cái gì?
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Nếu như Hàn đại nhân nói không rõ, tại hạ cũng không ngại nói ra.
Cũng không đợi Hàn Thác Trụ đáp lại, hắn tiếp tục nói:
– Hàn đại nhân chuyến đi này cực kỳ cơ mật, kết quả trên đường lại tao ngộ mấy lần bị ám sát, cuối cùng vẫn là dựa vào Ngô Thiên Đức trùng hợp đi ngang qua mới cứu được, sau lưng đám sát thủ kia là ai sai khiến, chắc hẳn Hàn đại nhân trong lòng hiểu rõ.
Bọn họ một đoàn người trên đường gặp phải tao ngộ như vậy, Tống Thanh Thư theo Trình Dao Già cùng Lục Quán Anh có thể đoán được bảy, tám phần, bởi vậy thoáng cái liền chọt trúng uy hiếp Hàn Thác Trụ.
Cho dù trong lòng cũng đã có suy đoán là ai, Hàn Thác Trụ vẫn không muốn ý tưởng chân thật của mình bày ra ở trước mặt người ngoài.
Tống Thanh Thư lại cười cười…
– Đoạn thời gian trước Hàn đại nhân không cẩn thận đã rơi vào trong tay Nhữ Dương Vương Phủ, có lẽ cũng biết người Bạch Liên giáo đến tập kích Ngọc Thanh Quán chứ?
– Biết rõ.
Hàn Thác Trụ mặt không thay đổi đáp.
– Theo tại hạ được biết Bạch Liên giáo cùng Hàn đại nhân xưa nay không hòa thuận, bọn họ lần này tiến công quy mô vào đây, dù sao cũng không phải là tới cứu Hàn đại nhân a…
Tống Thanh Thư cố ý thở dài một hơi…
– Lại nói tiếp Nhữ Dương Vương Phủ cũng là không may gặp phải tai bay vạ gió, vô duyên vô cớ cùng Bạch Liên giáo sống mái với nhau một trận, tuy rằng đánh lùi Bạch Liên giáo, nhưng thực lực cũng tổn thương vô cùng nghiêm trọng, bằng không thì cũng không đến mức lần này bị người phái Tung Sơn khiến cho chật vật như vậy.
Hàn Thác Trụ trong mắt hết sạch lập loè, cũng không biết lão đang suy nghĩ cái gì…
Tống Thanh Thư nói tiếp:
– Nói đến Nhữ Dương Vương Phủ cũng thật sự là đủ xui xẻo, vốn là vô tình phải giúp đỡ Hàn đại nhân ngăn lại Bạch Liên giáo, lần này lại thay Hàn đại nhân ngăn chặn phái Tung Sơn…
Hàn Thác Trụ rốt cuộc động dung:
– Phái Tung Sơn không phải hướng Ngô Thiên Đức đến sao?
Mặc dù lão không biết Ngô Thiên Đức trên người có cái gì mà hấp dẫn đối phương, bất quá Tả Lãnh Thiền của phái Tung Sơn vừa rồi đã chính miệng nói, rõ ràng không giống như là nói giả.
– Không tệ, phái Tung Sơn đúng là hướng Ngô Thiên Đức đến đấy…
Tống Thanh Thư lời nói xoay chuyển…
– Có người mật báo với phái Tung Sơn, nói Tịch Tà Kiếm Phổ thất truyền đang nằm trên thân Ngô Thiên Đức, dẫn tới Tả Lãnh Thiền lần này dốc toàn bộ lực lượng xông vào nơi đây…
– Tịch Tà Kiếm Phổ?
Hàn Thác Trụ mặt lộ vẻ dị sắc, lão tuy rằng sống trong triều đình, cũng loáng thoáng đã từng nghe nói qua tên bộ kiếm phổ này, biết đây là một bộ võ công vô cùng trân quý.
– Hàn đại nhân không phải người trong giang hồ, nên chắc không biết tác phong làm việc của Tả Lãnh Thiền, lão ta biểu hiện ra là thủ lĩnh chính phái, nhưng trên thực tế lòng dạ rất độc ác, âm thầm kết giao rất nhiều cao thủ hắc đạo, ví như lần này mang tới Bạch Bàn Sát Tinh, Hà Gian Song Sát đều là ma đầu nổi danh trong giới hắc đạo. Vì duy trì hình tượng chính phái, lão ta mỗi lần làm chuyện xấu, đều tính toán theo nguyên tắc, một không làm, hai đã làm thì phải làm cho xong, sẽ đem tất cả người chứng kiến diệt khẩu, bởi vậy trên giang hồ, tuy rằng không ít người biết rõ Tả Lãnh Thiền đã làm chuyện xấu, nhưng khổ nỗi lại không có chứng cứ.
Chú ý tới Hàn Thác Trụ sắc mặt âm tinh biến hóa, Tống Thanh Thư biết rõ lấy kiến thức đối phương chỉ sợ đã là biết rõ chuyện gì xảy ra:
– Lần này phái Tung Sơn tiến vào Ngọc Thanh Quán, gặp người sẽ giết, nếu không nhờ có người Nhữ Dương Vương Phủ chống đỡ, Hàn đại nhân cảm thấy mình có thể may mắn thoát khỏi nơi đây hay không?
– Tốt lắm… Cổ Tự Đạo, Sử Di Viễn a.
Hàn Thác Trụ rốt cuộc nhịn không được, bàn tay nặng nề mà vỗ trên mặt bàn, cùng hai người kia tranh đấu nhiều năm như vậy, lão như thế nào nhìn không ra là ai thủ bút nham hiểm ác độc dùng kế sách mượn đao giết người chứ…
– Ngươi cố ý tìm đến ta chắc rằng không phải vì để nói mấy chuyện này chứ?
Hàn Thác Trụ vững vàng nỗi lòng, ngẩng đầu chăm chú nhìn chằm chằm người trẻ tuổi trước mắt.
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Không sai, tại hạ muốn gặp Hàn đại nhân là muốn cùng Hàn đại nhân làm một khoản giao dịch.
– Giao dịch gì?
Hàn Thác Trụ cau mày hỏi.
– Hàn đại nhân chắc hẳn cũng rõ ràng tình cảnh của mình bây giờ, tại triều đình còn có mấy phương thế lực đang ước gì Hàn đại nhân vĩnh viễn không thể quay về…
Tống Thanh Thư dừng một chút chờ cho Hàn Thác Trụ nếm lấy dư vị một hồi, rồi tiếp tục nói…
– Trong khoảng thời gian này, Lý Khả Tú đã đồng ý quy thuận Kim Xà doanh, chỉ cần Hàn đại nhân đại diện cho triều đình Nam Tống nhận thức chấp nhận mối quan hệ này, tại hạ có cách để cho Hàn đại nhân bình an quay trở lại Lâm An thành…
Hàn Thác Trụ lập tức động tâm, từ khi lão bị người Mông Cổ bắt, cũng đã thấy rõ ràng lần này không còn có cơ hội lôi kéo Lý Khả Tú rồi, lúc này mục tiêu lôi kéo Lý Khả Tú đã chuyển sang làm cách nào thoát thân bình an quay trở về.
Về phần thế lực Lý Khả Tú, chỉ cần không rơi vào một phương thế lực trong tay Kim, Thanh hoặc Mông Cổ, kỳ thật thì phần còn lại triều đình Nam Tống đều có thể tiếp nhận…
Cho dù trong lòng đã đồng ý, bất quá Hàn Thác Trụ trên chính đàn là lão hồ ly há lại sẽ dễ dàng như vậy nhả ra, liền hừ một tiếng:
– Lần này lão phu đi sứ, không chỉ là một tấc công lao cũng không có, ngược lại còn làm tổn binh hao tướng, đến lúc đó xám xịt mà quay trở lại Lâm An, thì đám người kia há lại sẽ buông tha cơ hội tốt như vậy, một khi bọn họ dựa vào hành trình Dương Châu công kích, ta về bị cho từ quan về vườn chỉ sợ sẽ trở thành kết cục đã định, nếu đã thấy trước kết cục thê lương rơi xuống, còn chi bằng tại Dương Châu này lấy thân hy sinh cho đất nước, còn có thể lưu lại danh tiếng cho đời sau…
Nghe được Hàn Thác Trụ hùng hồn thuyết giáo, Tống Thanh Thư âm thầm bật cười, hắn há lại sẽ bị những lời nói mặt ngoài này lừa gạt sao, đối phương cố ý nói như vậy, bất quá là vì tranh thủ càng thêm nhiều lợi ích nữa mà thôi, dù sao hắn đã có đầy đủ át chủ bài thỏa mãn khẩu vị của đối phương.
– Hàn đại nhân quá lo lắng rồi, tại hạ có biện pháp làm cho Hàn đại nhân nở mày nở mặt mà quay trở lại Nam Tống, không chỉ không bị kẻ thù chính trị công kích, mà còn có thể lấy được danh tiếng vô lượng, trở thành anh hùng vì quốc gia…
Hàn Thác Trụ hết sức hiếu kỳ, bất quá vẫn hồ nghi mà nhìn về hắn:
– Ngươi có biện pháp nào?
Tống Thanh Thư không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi:
– Xin hỏi Hàn đại nhân, Giang Hoài chi địa so với Tứ Xuyên mà nói, nơi nào quan trọng hơn?
– Đương nhiên là Tứ Xuyên rồi…
Hàn Thác Trụ thốt ra, Tứ Xuyên nơi tài nguyên thiên nhiên phong phú, lúc trước có thể cung cấp cho triều đình Nam Tống gần một phần ba thuế má, đồng dạng Tứ Xuyên còn là bức tường thành che chắn cho triều đình Nam Tống về phía tây, lúc trước Tứ Xuyên bị Mông Cổ công hãm, làm cho toàn bộ triều đình Nam Tống đều bị chấn động, cuối cùng tập trung lực lượng cả nước, mới miễn cưỡng chặn được quân tiên phong Mông Cổ tiếp tục đánh xuống…
Nhưng nếu mất đi Tứ Xuyên, giang sơn Nam Tống liền mất đi bức tường thành phía tây, Mông Cổ có thể đông tiến, lại có thể đi đường vòng qua Quý Châu đến rất gần nội địa Hồ Nam và Hồ Bắc, thậm chí còn có thể mượn đường của Đại Lý, đánh vào Quảng Đông và Quảng Tây, đây là những hậu phương lớn, làm hại triều đình Nam Tống phải khắp nơi bố trí phòng vệ, tiêu hao cực lớn nhân lực và vật lực, đỉnh đầu vẫn như treo một thanh lợi kiếm, làm cho quân thần Nam Tống hàng ngày khó có thể bình an.
Tứ Xuyên chi địa xưa nay dễ thủ khó công, nếu lấy lại Tứ Xuyên từ trong tay đến lúc đó triều đình Nam Tống áp lực sẽ giảm xuống rất nhiều, đồng thời từ nội địa Tứ Xuyên còn có thể cung cấp liên tục không ngừng thuế má, tiền lương…
– Nếu tại hạ có thể tác động đến Mông Cổ, đem Tứ Xuyên trả lại cho triều đình Nam Tống thì sao đây?
Tống Thanh Thư cao thâm mạt trắc cười cười.
– Điều này có thể sao?
Hàn Thác Trụ giật mình đứng lên, chú ý tới bộ dạng Tống Thanh Thư không giống là nói đùa, lập tức kịp phản ứng…
– Chỉ cần các hạ có thể thúc đẩy việc này, ta cam đoan triều đình sẽ nhận thức quyền lợi của Kim Xà doanh đối với Giang Hoài chi địa, song phương còn có thể ký kết hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời ta sẽ tấu xin hoàng thượng, chính thức sắc phong các hạ làm Tề vương…