Phần 176
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Thư tỉnh lại sảng khoái tinh thần, trông thấy Trình Dao Già tóc mây tán loạn nằm tại bên người, dường như đóa hoa bị cuồng phong mưa rào tàn phá, hắn lại có một loại mỹ cảm khác.
Ngón tay lướt nhẹ qua gò má nàng, Tống Thanh Thư cảm thán:
– Khó trách tất cả mọi người nói thê tử của người khác thì tốt, ít nhất là sử dụng thoải mái mà không nghĩ thấy đau lòng…
Trong đầu bỗng nhiên hiện ra tối hôm qua Gia Luật Nam Tiên bộ dạng lê hoa đái vũ, hắn lại giật mình, thấy Trình Dao Già vẫn chưa có tỉnh giấc, hắn vội vàng mặc y phục liền hướng đến chỗ phương hướng gian phòng của Gia Luật Nam Tiên mà đi.
– Ta đã rời đi!
Nhìn xem tờ giấy trong tay, Tống Thanh Thư cười khổ, phát sinh ra chuyện như vậy, kết quả cũng không có vượt quá dự liệu của hắn. Bản thân hắn kinh nghiệm phong phú hoặc là da mặt đủ dày, thì là có thể thản nhiên xem như là không có gì, còn người ta một hoa cúc khuê nữ gặp phải kịch biến như vậy, không tìm đến cái chết đã là vạn hạnh rồi.
– Nàng ra đi nhưng rõ ràng còn lưu lại vài chữ…
Nhìn xem phía trên chữ viết xinh đẹp anh khí, Tống Thanh Thư lúc đầu vốn có chút tâm tình thất lạc bỗng nhiên cao hứng trở lại.
Theo từ trong phòng Gia Luật Nam Tiên đi ra, lại đụng phải Lục Quan Anh, đối phương lần này cũng nhìn thấy hắn, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Tống Thanh Thư chủ động tiến lên cười nói:
– Lục huynh thức dậy sớm như vậy a?
– Đêm qua ta một mực tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ, bất tri bất giác trời liền đã sáng.
Lục Quan Anh không có nói thật, tối hôm qua thật sự là hắn là một mực nghiên cứu Tịch Tà Kiếm Phổ, thế nhưng là từ thoáng xa xa truyền đến tiếng thê tử rên rỉ khoái hoạt lại làm cho hắn tâm phiền ý loạn, bởi vậy nói tu luyện thì thực sự quá miễn cưỡng.
– Lục huynh lúc tu luyện thì tâm trí phải nhàn hạ mới tốt, nếu không thì rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma.
Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói ra.
Lục Quan Anh biến sắc:
– Đa tạ công tử chỉ điểm!
– Đừng nói tới chỉ điểm, chúng ta bây giờ đều là người một nhà, Lục huynh hà tất khách khí như vậy.
Tống Thanh Thư một chút ôm bả vai hắn, có chút nhiệt tình nói.
– Người một nhà…
Lục Quan Anh mặc niệm, trong lòng đắng chát không thôi.
– Lục huynh về sau nếu như có chuyện gì khó xử, cứ mở miệng, chỉ cần Tống mỗ có thể, tuyệt đối sẽ không một chút nhíu mày.
Tống Thanh Thư vừa nói vừa vỗ vỗ bờ vai của hắn tỏ ra thân cận.
Lục Quan Anh trong lòng nóng lên, cho dù nghĩ đến thê tử tại dưới háng đối phương uyển chuyển đón nhận, nhưng đối phương nhiệt tình cũng làm cho hắn dễ chịu hơn rất nhiều. Ít nhất so với tên Đường Quát Biện ăn xong quẹt mỏ kia, thì Tống Thanh Thư tốt xấu gì thì hắn cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ tương ứng.
– Ta bây giờ thật có một chuyện khó xử…
Lục Quan Anh ấp úng, hắn đang do dự có nên chờ thêm vài ngày nữa khi Tống Thanh Thư mỗi đêm quấn quýt với thê tử mình lộ ra giao dịch đậm đặc rồi hãy nói, còn nếu nói ngay bây giờ là rèn sắt khi còn nóng…
Tống Thanh Thư cười nói:
– Bây giờ còn phân biệt cái gì giữa tại hạ và Lục huynh chứ, cứ việc nói, việc trong thiên hạ mà tại hạ làm không được, thật đúng là cũng không có nhiều.
Nhìn thấy hắn nhiệt tình, Lục Quan Anh nhất thời xúc động thốt ra:
– Kỳ thật là ta muốn cứu Hàn đại nhân…
Sau đó vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào phản ứng của đối phương, sợ Tống Thanh Thư cự tuyệt.
– Chuyện này…
Tống Thanh Thư lập tức cau mày.
– Có phải là chuyện quá khó khăn?
Lục Quan Anh lo được lo mất mà hỏi.
– Thật có chút khó xử…
Tống Thanh Thư một câu nói làm cho Lục Quan Anh tâm chìm đến đáy cốc, bất quá kế tiếp một câu lại làm cho hắn mừng rỡ như điên…
– Nếu như là người khác tìm đến nhờ tại hạ hỗ trợ việc này, tại hạ khẳng định không cần suy nghĩ sẽ cự tuyệt, bất quá lấy quan hệ hôm nay giữa Lục huynh cùng với tại hạ, cho dù có khó hơn nữa thì tại hạ cũng sẽ làm.
– Công tử đã đáp ứng?
Lục Quan Anh kinh hỉ nói.
Tống Thanh Thư gật gật đầu:
– Lục huynh về sau không cần xa lạ như vậy, về sau gọi tại hạ là Tống huynh đệ thì được rồi…
– Tống… Tống huynh đệ!
Lục Quan Anh cũng tự mình biết rõ, nào dám gọi thẳng tên hắn, một câu Tống huynh đệ đã đầy đủ làm cho hắn kích động rồi…
– Đúng rồi, triều đình hình như cũng đã phái người tới tiếp ứng, ta trước nghĩ biện pháp cùng bọn họ liên lạc qua, đến lúc đó song phương liên thủ, thời cơ sẽ nắm chắc nhiều hơn một chút.
Lục Quan Anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói.
– Triều đình?
Tống Thanh Thư rất nhanh kịp phản ứng, Lục Quan Anh trong miệng nói triều đình ám chỉ chính là Nam Tống, nhắc tới cũng đúng, Hàn Thác Trụ quyền khuynh triều dã, giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, triều đình Nam Tống không có khả năng chẳng quan tâm tới.
– Tốt rồi, vất vả Lục huynh…
Tống Thanh Thư gật đầu, nhìn qua bóng lưng Lục Quan Anh rời đi, hắn như có điều suy nghĩ, Nam Tống bên này có người tới thì rất tốt, miễn cho hắn phải xung phong, hơn nữa còn có thể thừa cơ cùng người của triều đình Nam Tống tiếp xúc…
– Khởi bẩm Đại đương gia, phụ cận vùng Ngọc Thanh Quán phát hiện ra tung tích phái Tung Sơn.
Tống Thanh Thư đang trầm tư tới, một tên thủ hạ của Kim Long bang chạy tới bẩm báo nói.
– Phái Tung Sơn?
Tống Thanh Thư lông mày nhướng lên, thần sắc nghiền ngẫm, phái Tung Sơn xuất hiện ở nơi đây cuối cùng là vì cái gì?
Sau khi trở lại phòng, thấy Trình Dao Già đang ngồi ở trước gương trang điểm rồi, Tống Thanh Thư đi đến phía sau lưng nàng ôm lấy:
– Phu nhân có nhã hứng cùng tại hạ đi ra ngoài dạo chơi phố?