Phần 136
– Cái gì cũng không nghe thấy sao?
Tống Thanh Thư cười cười nói…
– Chúng ta là người biết chuyện, Lục phu nhân cần gì phải lừa mình dối người như vậy chứ?
Trình Dao Già cũng là cuống quýt hối hận, nghĩ thầm mình làm cái gì như bị ma quỷ ám ảnh chạy tới nghe lén trước cửa phòng của hắn, để rồi nghe được một bí mật kinh thiên động địa, làm hại lúc này bị dẫn lửa thiêu thân.
– Ta sẽ không nói ra với bất kỳ người nào khác…
Trình Dao Già vội cam đoan nói.
Tống Thanh Thư lắc đầu, đứng lên đi đến trước mặt nàng:
– Ta không chút nào nghi ngờ thành ý của Lục phu nhân lúc này, bất quá dù sao lòng người vẫn là dễ dàng thay đổi, đến lúc không có ta ở một bên, ai biết phu nhân có thể hay không bởi vì nguyên nhân nào đó, để lộ ra bí mật của ta thì sao?
Trình Dao Già lại lui về sau hai bước, bối rối nói:
– Những ngày qua ngươi đối với ta có đại ân đại đức, ta cảm kích cũng còn không kịp, như thế nào lại làm ra chuyện có lỗi với ngươi đây?
Nhìn qua nàng xinh đẹp nhu nhược, Tống Thanh Thư nhàn nhạt hỏi:
– Nếu như trượng phu của phu nhân biết chuyện hỏi đến thì sao?
– Ta… ta cũng sẽ không nói…
Trình Dao Già ngay từ đầu còn có chút do dự, càng về sau thanh âm càng lúc càng kiên định.
Tống Thanh Thư vươn tay vén lên bên tai nàng mấy sợi tóc mai nói:
– Ta có thể cảm nhận được Lục phu nhân lúc này nói thật lòng, bất quá ta là một người có lý trí, sẽ không đem tương lai về sau của mình giao cho một câu hứa hẹn như vậy…
Trình Dao Già sắc mặt trắng nhợt, run rẩy nói ra:
– Ta minh bạch ý tứ của ngươi, chỉ cầu ngươi nhớ kỹ lời hứa hẹn lúc trước, giúp ta cứu Lục lang thoát ra.
Nói xong nàng lặng yên nhắm đôi mắt lại.
Nhìn xem nàng tú khí lông mi run rẩy, Tống Thanh Thư cười nói:
– Lục phu nhân đang nghĩ ta sẽ làm cái gì vậy?
– Ngươi không phải là muốn giết ta diệt khẩu sao, hãy động thủ đi.
Trình Dao Già đáp, bất quá bộ ngực nàng rất nhanh phập phồng, biểu hiện nội tâm của nàng không có bình tĩnh được như vậy.
Tống Thanh Thư mỉm cười:
– Ai nói là ta muốn giết Lục phu nhân vậy?
– Hả?
Trình Dao Già mở to đôi mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn…
– Ngươi… ngươi không giết ta sao?
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng nâng lấy cái cằm Trình Dao Già, tán thưởng nói:
– Lục phu nhân là một nữ nhân xinh đẹp như hoa vậy, thử hỏi có nam nhân nào cam lòng làm tổn thương phu nhân được chứ?
Bất quá lời nói hắn rất nhanh xoay chuyển:
– Đương nhiên, đó là trước kia khi Lục phu nhân chưa có nghe được chuyện này, còn bây giờ dù là trong lòng không nỡ, chỉ sợ cũng đành phải lạt thủ tồi hoa rồi.
Trình Dao Già tuy rằng rất hay thẹn thùng, nhưng cũng là một nữ nhân thông minh, nghe đến đó đã biết rõ đối phương cũng không có sát tâm, cắn cắn bờ môi:
– Đa tạ…
– Lục phu nhân cũng đừng nóng vội đa tạ ta, tuy rằng ta không giết phu nhân, nhưng vì để cho bí mật không bị tiết lộ, chỉ đành phải để cho phu nhân phải chịu ủy khuất một chút, trong thời gian ta nghĩ đến sách lược vẹn toàn, buộc phải lưu phu nhân ở lại bên cạnh ta rồi.
Tống Thanh Thư thời điểm này không thể không cảm thán, nếu hắn là nhân vật sát phạt quyết đoán, đụng với loại chuyện này trong nháy mắt liền có thể giải quyết xong, chứ đâu có đau đầu như vậy.
Trong lúc Tống Thanh Thư đang thất thần suy nghĩ, Trình Dao Già lúc này mới có dịp cẩn thận quan sát nam nhân trước mắt với diện mạo mới này, mày kiếm mắt sao, tuấn lãng phi phàm, toàn thân lại có một loại khí chất ung dung khác thường.
Nàng nhìn một chút bất tri bất giác sắc mặt liền đỏ lên: “Vẻ mặt so với lúc trước đầy râu rậm thì nhìn trông tốt hơn rất nhiều…”
Tống Thanh Thư cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, chú ý tới đối phương đang nhìn mình không chuyển mắt, liền vươn tay ra:
– Lân đầu lộ diện, ta là Tống Thanh Thư.
Nhìn xem đưa tay đến trước mặt mình, Trình Dao Già ấp úng:
– Ngươi… ngươi làm cái gì vậy?
Tống Thanh Thư lúc này mới nhớ ra, cùng nữ nhân nắm tay là sẽ bị coi như phi lễ, bất quá hắn là người bực nào có tâm lớn, đương nhiên sẽ không để ý những thứ lễ nghi phiền phức này, sắc mặt không thay đổi nói:
– Đây là tập tục quê nhà của ta, hai người lúc mới quen sẽ vươn tay nắm cùng một chỗ để xem như là bằng hữu.
Hoàn mỹ nói ra cái gì như là nghiêm trang, chẳng qua là nói hươu nói vượn.
Trình Dao Già nghĩ thầm làm gì mà có cái địa phương nào lại có tập tục hoang đường như vậy, bất quá nàng vẫn là vươn tay ra cùng hắn nắm lại với nhau:
– Còn ta, ta… ta là Trình Dao Già.
Nghe nàng không có nhấp đến thân phận mình là thiếu phu nhân Quy Vân trang, Tống Thanh Thư trong lòng khẽ động.
Hai người da thịt chạm nhau, cảm nhận được đối phương trong lòng bàn tay độ nóng, Trình Dao Già mặt đỏ đến lợi hại hơn rồi, mấy lần muốn đưa tay rút về, lại phát hiện không chút nào nhúc nhích.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Trình Dao Già kinh hô:
– Ngươi chính là Kim Xà vương Tống Thanh Thư?
Tống Thanh Thư nhíu lông mày:
– Lục phu nhân cũng đã được cái danh xưng này?
– Đâu chỉ có là nghe qua…
Trình Dao Già ánh mắt phức tạp nhìn hắn, muốn nói lại thôi…
– Quê nhà các ngươi có lễ nghi nắm tay trong thời gian dài như vậy sao?
– À… quả thật không có, chỉ là bàn tay của Lục phu nhân tay quá trơn mềm, ta nhất thời không nỡ buông ra.
Tống Thanh Thư mặt không đỏ nói, bất quá vẫn là buông lỏng tay ra.
Nghe được hắn như vậy lẽ thẳng khí hùng nói ra vô sỉ như thế, Trình Dao Già lại có một loại cảm giác quen thuộc trước đây, lúc này mới cảm thấy trước mắt nam nhân này mới đúng là người một mực bảo hộ an ủi nàng, đồng thời còn thỉnh thoảng trêu chọc nàng, chính là cái người kia.
– Trước đây ngươi hành thích Khang Hy thì khắp thiên hạ đều biết, về sau đã bại mười vạn đại quân Thanh quốc, cũng không biết đã làm cho biết bao nhiêu người Hán vỗ tay khen ngợi, trước đó không lâu, ngươi lại ra tay cứu trở về Đại Tống hơn mười vị công chúa, hôm nay toàn bộ Tống quốc đều xem ngươi trở thành thành anh hùng đây.
Trình Dao Già nghĩ đến như thường ngày trong nhà nghe nhắc tới tới chính là cái tên này, thậm chí ngay cả trượng phu cũng thường xuyên đối với hắn tán thưởng, nếu là hôm nay trượng phu biết rõ mình và anh hùng mà hắn ngưỡng đang mộ cùng một chỗ trong gian phòng, cũng không biết hắn có còn hâm mộ tán thưởng hay không?
Trình Dao Già mặt đỏ lên nghĩ đến mình và Tống Thanh Thư cùng ngủ ở trên một cái giường, Lục lang nếu biết không tức chết mới là lạ, há lại còn có chi ý hâm mộ tán thưởng chứ?
– Vậy còn Lục phu nhân thì trong lòng xem ta là người như thế nào đây?
Tống Thanh Thư đã đến ngồi ở bên giường, ý vị thâm trường hỏi nàng.
– Ta…
Trình Dao Già bờ môi khẽ nhếch, nào dám đem suy nghĩ của mình mà nói nói thẳng ra, sau một lúc, đành phải dùng lời nói uyển chuyển.
– Ngươi trong lòng của ta là một đại anh hùng, chỉ bất quá có chút… có chút vô lại hỗn đản…
Tống Thanh Thư hặc hặc cười cười:
– Lục phu nhân lời nói này xem ra là còn quá nhẹ đấy, chỉ sợ tại trong lòng phu nhân, ta không chỉ vô lại hỗn đản đơn giản như vậy, là là giống như một sắc ma dâm tặc thì đúng hơn…
Nào ngờ Trình Dao Già lắc đầu:
– Không, ngươi mặc dù có thời điểm… vô lại hỗn đản, nhưng thực chất bên trong lại là một chính nhân quân tử.
Nghĩ đến vài ngày đối phương tuy rằng thỉnh thoảng sờ soạng vuốt ve mình, nhưng cuối cùng đối với nàng vẫn không có cưỡng ép làm cái chuyện kia, ngay cả tối hôm qua mình chủ động dâng hiến sự trong sạch của mình, hắn cũng tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, nhiều lắm là… nhiều lắm là buổi sáng sớm lúc thức dậy hắn sờ soạng… vuốt ve làm cho minh phải… phải chảy nước mà thôi.
– Thật sao?
Tống Thanh Thư vẫy tay, Trình Dao Già liền bị hắn hút đến trong lòng, ôm nàng đem đặt ngồi ở trên đùi mình.
– Thế nhưng nếu như bây giờ ta không muốn làm chính nhân quân tử thì sao đây?
Khoảng cách gần cảm nhận được trên người hắn dương cương khí tức, Trình Dao Già trái tim phanh phanh trực nhảy, rất nhanh bên dưới mông nàng cái đồ vật thật to kia cứng rắn đã đội lên, không dám đối mặt ánh mắt của hắn, nàng tựa đầu xoay qua một bên, dư vị của buổi sáng sớm lại quay trở về, bên dưới hạ thể nàng lại bắt đầu khởi động tô ngứa lên, nàng thanh âm nhỏ khó thể nghe:
– Chỉ cần ngươi… ngươi đáp ứng chuyện của ta, những thứ khác… thì cứ… tùy tiện…
Cảm nhận được thân thể trong lòng ôn nhuận, Tống Thanh Thư yết hầu trượt nhúc nhích, liền đưa đầu đưa tới.
Gặp miệng hắn cách bờ môi mình càng lúc càng gần, Trình Dao Già tim đập nhanh hơn, lông mi cũng dần dần run rẩy.
– Lục phu nhân tim đập thật nhanh, là đang sợ hay là vì cái gì đây?
Hai người bờ môi ước chừng chỉ còn khoảng cách sắp chạm vào nhau, Tống Thanh Thư bỗng nhiên ngừng lại hỏi.
Trình Dao Già cắn cắn bờ môi:
– Ngươi biết… biết rõ ta đang sợ cái gì mà…
– Ta không biết.
Tống Thanh Thư khóe môi hiện lên nụ cười, không bằng ta cảm thụ một chút trong lòng phu nhân đang sợ cái gì.
Trình Dao Già trong ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt, nghĩ thầm điều này có thể cảm thụ như thế nào đây, bất quá khi sau một khắc bàn tay của đối phương tiến vào bên trong vạt áo của mình, nàng liền trong nháy mắt đã minh bạch.
– Ngươi đúng là vô lại hỗn đản…
Trình Dao Già thân hình hơi cứng, cũng không có tránh đôi bàn tay của hắn…
Khoảng cách gần nhìn trước mắt cái miệng anh đào đỏ mọng động lòng người, Tống Thanh Thư cũng nhịn không được nữa, liền hôn lên.
Trình Dao Già ưm một tiếng, thân người lập tức liền ngã xuống trong lòng của hắn.
Ngay từ đầu nàng tâm tình hết sức phức tạp, trong chốc lát nghĩ đến mình làm như vậy thật là có lỗi với trượng phu, trong chốc lát lại an ủi mình làm như vậy là vì cứu hắn, cứ như vậy nàng bị Tống Thanh Thư hôn không bao lâu, thời gian dần qua nàng cũng đã động tình đứng lên, nhắm mắt lại, thân thể càng ngày càng mềm, da thịt cũng càng ngày càng nóng nhiệt…
Trình Dao Già vô lực, bị Tống Thanh Thư cuồng nhiệt hôn hít lấy cái miệng đàn hương, đầu lưỡi hắn thăm dò vào tiến đến trong khoang miệng nàng, nàng phát muốn cự mà còn nghênh, đưa ra cái lưỡi thơm tho, mút vào dây dưa với cái lưỡi của hắn. Nàng cảm thụ được đôi bàn tay của hắn vuốt ve xoa nắn lấy toàn thân của nàng, bộ ngực nàng đầy đặn rất tròn tại dưới bàn tay của hắn xoa bóp đã bắt đầu bành trướng, hai đầu núm vú đỏ tươi nhanh chóng sung huyết nhô lên…
Nàng cảm thụ được nụ hôn của hắn thành thục, cảm thụ được sắc thủ hắn vuốt ve xoa nắn lấy hai bầu vú đầy đặn của nàng, cảm thụ được cây côn thịt cứng rắn to lớn của hắn đỉnh tại bên dưới mông thịt mình, cảm nhận được hai cái đầu núm vú săn cứng dựng đầu lên, cảm giác được theo thân thể của mình vặn vẹo liên hồi cùng thân thể hắn ma sát, cái ma sát kia làm nàng xuân tâm nhộn nhạo, xuân tình bừng bừng phấn chấn, xuân triều tràn lan.
Tống Thanh Thư đem đầu lưỡi vươn hướng bên trong môi đỏ của Trình Dao Già, ở bên trong cao thấp quấy lấy, nàng há to miệng, khiến đầu lưỡi hắn kéo dài càng sâu, làm cho nàng càng cảm thấy thêm kích thích, cái lưỡi nàng nghênh đón, dán lên đầu lưỡi của hắn, theo hắn cao thấp tầm đó di động…
Qua không biết bao lâu thời gian, hai người đôi môi đều chết lặng, hắn mới đem cái miệng ly khai khỏi bờ môi nàng, Tống Thanh Thư đánh sắt khi còn nóng, liền ôm ngang lấy Trình Dao Già đi đến bên giường, đồng thời rất nhanh cởi lấy hết y phục của nàng ra, bộ ngực sữa cao nhọn của Trình Dao Già rung động, trên đỉnh đôi nhũ phong đầy đặn, lộ ra hai đầu núm vú nhỏ, Tống Thanh Thư hôn liếm lên đôi bầu vú no đủ, sóng điện từng đợt từng đợt theo từ bầu vú truyền hướng ở chỗ sâu trong, kích thích Trình Dao Già vặn vẹo thân người.
Cảm nhận được trong ngực thân thể Trình Dao Già xương cốt dường như đều hòa tan bình, Tống Thanh Thư liền thuận thế toàn bộ thân người đè lên.
Trong nháy mắt đó, Trình Dao Già cảm giác cả người rùng mình phun trào ra, toàn bộ thể xác, tinh thần liền bắt đầu trở nên khô nóng, nàng nhắm hai mắt lại, điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng phát hiện chính mình như thế nào cũng không cách nào làm được, rõ ràng là một đôi tay của Tống Thanh Thư giống như mang lấy ma lực, từng tấc từng tấc trêu chọc làn da của nàng.
– Um… um…
Cho dù Trình Dao Già cực lực điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng khi đầu lưỡi của hắn chậm rãi liếm lấy tại xung quanh đầu quầng vú, rõ ràng đầu lưỡi còn không có chạm đến đầu núm vú, nhưng tại từ nơi hai đầu núm vú đã chậm rãi lưu chuyển xuống…
– Lục phu nhân… thoải mái sao?
Tống Thanh Thư giọng nói ôn nhu ngọt ngào, nhưng càng làm cho Trình Dao Già thêm xấu hổ, đôi tay của hắn cũng đúng mực bám trụ dưới bầu vú nàng, từng tấc từng tấc thôi động xoa bóp qua, vài cái nắn bóp qua lại phía dưới, Trình Dao Già chỉ cảm thấy hai đầu núm vú lửa nóng đã tụ ở tại trên đỉnh săn cứng nhô đầu nở ra.
Tùy theo từng làn cảm giác tê dại phun trào đến, Trình Dao Già hơi chút mở mắt liền mắt nhìn, lập tức xấu hổ phát hiện, cái yếm mỏng manh duy nhất trên người đã là bị đẩy nhô lên rõ ràng điểm lồi, đôi môi mọng không tự chủ được mở ra, một tiếng rên rỉ:
– Ân…
Tống Thanh Thư đột nhiên đưa ra hai ngón tay, cách cái yếm mỏng manh kẹp lấy đầu vú của nàng nhẹ nhàng vân vê, một cỗ rùng mình khoái cảm thổi quét toàn thân, khiến cho hai chân nàng căng thẳng, cửa miệng âm động của nàng cũng nhíu lại một chút, chân thật giày vò khoái cảm, theo từ chỗ sâu âm động trào ra chất lỏng, hô hấp cũng theo đó trở nên dồn dập hơn, Trình Dao Già cảm giác được tên nam nhân này động tác đã là lấn tới hơn một điểm, giờ đã vén lên cái yếm của nàng.
Cho dù lúc này Trình Dao Già đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này rồi nó sẽ đến, nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng nan kham, nhưng tùy theo hai ngón tay của hắn một bên vân vê đầu vú, một bên ngón tay giống như cùng đang gảy đàn bên đầu núm vú kia, mới đầu chỉ hơi tê dại một chút, đột nhiên càng lúc càng trở nên rõ ràng mãnh liệt, thậm chí thiếu chút nữa làm nàng lại phát ra tiếng ân anh thở gấp, thân người cũng căng thẳng, không ngăn cản được liên miên khoái cảm không dứt như sóng gợn từng làn tập kích đến, để nàng sinh ra một cỗ giày vò khôn kể, hay là hưởng thụ cái khoái cảm khó chịu này.