Phần 127
Tống Thanh vốn cũng định sợ bị bại lộ thân phận nữa, muốn đem Mộc Uyển Thanh cứu trở về, nào ngờ vừa lúc đó, đầu bậc thang lại xuất hiện một người.
– Các hạ nên ăn nhiều thêm một chút, ăn bữa này chỉ sợ không còn có bữa sau đâu…
Một công tử tuấn lãng trẻ tuổi đi tới, cười lạnh nhìn qua Mộc Cao Phong.
“Mộ Dung Phục?”
Tống Thanh nhận ra người này, giật mình, đây là tình huống cái gì đây?
Nhìn ra Mộ Dung Phục là nhằm vào Mộc Cao Phong mà đến, Tống Thanh do dự, rồi vẫn là có ý định nhìn xem trước một chút tình huống rồi hãy tính.
– Ngươi làm sao vậy?
Gặp hắn hành vi khác thường, Trình Dao Già vẻ mặt lo lắng hỏi.
– Không có gì.
Tống Thanh thuận miệng trả lời, ánh mắt một mực nhìn chăm chú lên Mộc Uyển Thanh, sợ nàng bị xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.
– Hừ…
Lúc trước được đối phương che chở đầy đủ, hôm nay lực chú ý của hắn rõ ràng bị cô nương kia hấp dẫn rời đi, trong lòng Trình Dao Già lập tức một hồi thất lạc.
Cho dù nàng tự nói với mình giữa hai người rõ ràng không có chuyện gì, đối phương cũng không cần vì nàng mà chịu trách nhiệm, nhưng vẫn là không cách nào khống chế được trong lòng từng đợt cay cay…
Nhìn thấy Mộ Dung Phục xuất hiện, Mộc Cao Phong thân hình run lên, vuốt bên hông Đà Kiếm muốn đứng dậy, bất quá thấy đối phương cũng chưa có lập tức động thủ, lại lần nữa ngồi trở về:
– Ta muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, đời này còn thọ rất dài đấy…
– Thật sao?
Mộ Dung Phục cười cười, cũng không cùng hắn tranh luận, ngược lại kêu tiểu nhị bắt đầu nhàn nhã gọi món ăn, hiển nhiên trong khoảng thời gian này một mực đuổi truy theo đối phương, hắn cũng là đói bụng đến quá sức.
Mộ Dung Phục không động thủ, Mộc Cao Phong lại bắt đầu gặm lấy gặm để, trong lòng hạ quyết tâm, trước ăn uống no đủ, thì mới có đủ khí lực đại chiến một trận.
Đối với trong bầu không gian giương cung bạt kiếm làm như không thấy, Tống Thanh trong mắt chỉ có Mộc Uyển Thanh, trong lòng hắn tự trách, vừa rồi sơ suất quá, không có chú ý tới nàng một đường phong trần, xem ra hai người là đang tránh né Mộ Dung Phục đuổi bắt, chỉ bất quá nàng tại sao phải cùng Mộc Cao Phong một kẻ xa lạ như vậy lăn lộn ở cùng một chỗ đây?
– Này… tên râm rậm kia, ngươi nhìn cái gì vậy!
Cho dù Tống Thanh là hảo ý, nhưng lúc này hắn đang dùng dung mạo của Đường Quát Biện, rơi vào trong mắt Mộc Uyển Thanh thì khác rồi, nàng chỉ cảm thấy một nam nhân xa lạ cứ nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, mặt thì toàn là râu ria, trong khoảng thời gian này nàng tâm tình vốn cũng không tốt, lại chứng kiến hắn cứ nhìn mình như vậy, lập tức liền giơ tay lên, một làn ô quang liền hướng phía hắn bắn tới.
“Keeng…”
Tên thị vệ bên cạnh vội rút đao ra đỡ lấy ám tiễn của nàng bắn ra rơi xuống trên đất, tức giận chĩa về phía nàng:
– Lớn mật, dám hành thích đại nhân chúng ta!
Tên thị vệ đang muốn tiến lên bắt nàng, thì Tống Thanh phất tay ngăn lại:
– Dừng tay!
Nhặt lên ám tiễn trên mặt đất, Tống Thanh nghĩ thầm nàng đối với người ngoài thì tính tình nóng nảy, đối lập nàng đối với chính mình ôn nhu, trong lòng lập tức ấm áp, liền cầm lấy ám tiễn đi qua đưa tới trước mặt Mộc Uyển Thanh:
– Cô nương ám tiễn đây, xin cầm lấy.
Mộc Uyển Thanh mặt lộ vẻ vẻ kinh nghi, do dự mà có muốn hay không lại bắn hắn một thêm một mũi ám tiễn, hai người khoảng cách gần như vậy thì sẽ không có đạo lý nàng thất thủ, bất quá nàng vẫn kiêng kị tên hộ vệ bên cạnh hắn, hơn nữa hôm nay tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, không muốn làm phức tạp thêm, đành phải hừ lạnh một tiếng, một tay lấy ám tiễn đoạt lại, sau đó đầu xoay qua một bên, không đáp lời cũng không nhìn hắn.
Tống Thanh mỉm cười, cô nương này quả thật có tính cách.
– Lớn mật!
Thị vệ bên cạnh thấy chủ nhân chịu nhục, trợn mắt hô lên.
– Không quan hệ gì…
Tống Thanh ngăn lại tên thị vệ dưới tay đang hộ chủ, cười với Mộc Uyển Thanh nói ra…
– Cô nương lát nữa nếu là có cần cái gì giúp đỡ, thì có thể mở miệng với tại hạ.
– Vô sự mà ân cần, nếu không phải gian xảo thì cũng là đạo tặc…
Mộc Uyển Thanh đã đáp lại hắn, bất quá ngữ khí không có chút khách sáo nào.
– Đừng có gây thêm thù hằn…
Bên cạnh Mộc Cao Phong vội vàng ra hiệu ánh mắt, nhỏ giọng nhắc nhở.
Mộc Uyển Thanh tức giận liếc mắt, cũng không có tiến thêm một bước hành động nào.
Tống Thanh cũng không để ý nữa, hắn cứ như vậy về tới chỗ ngồi của mình.
– Như thế nào, ngươi cũng bị sập cửa vào mặt sao?
Nhìn xem hắn quay trở về, trên mặt Trình Dao Già hiện ra vẻ vui mừng không hiểu.
– Không nghĩ tới Lục phu nhân cũng học thói xấu, rõ ràng nhìn ta có chút hả hê…
Tống Thanh phiền muộn nói.
– Với ngươi ở cùng một chỗ lâu rồi, muốn không học được cái thói xấu thì cũng khó.
Trình Dao Già hé miệng mỉm cười nói.
Bên kia Mộ Dung Phục đang quan sát nhìn hai người đang trêu chọc với nhau, vừa rồi tên thị vệ kia xuất đao thủ pháp vừa nhanh vừa chuẩn, có một hộ vệ như vậy tại bên người, thì thân phận người này chắc hẳn là khác thường.
Không kiềm được Mộ Dung Phục không cẩn trọng hơn, dù sao vừa rồi Tống Thanh đối với Mộc Uyển Thanh biểu lộ ra đầy đủ hảo cảm, nếu lát nữa đánh nhau, khó bảo toàn hắn sẽ không ra tay giúp đỡ.
Bất quá Mộ Dung Phục rất nhanh lắc đầu, cho rằng mình thần hồn nát thần tính, hắn đường đường đại danh đỉnh đỉnh Nam Mộ Dung trong giới giang hồ, há lại sợ đám quan quân này, đối phương có tùy thân hộ vệ võ công mặc dù không tệ, nhưng so với hắn mà nói, vẫn là còn cách xa không bằng.
Tống Thanh mặc dù đang cùng Trình Dao Già trêu chọc, lấy tu vi của hắn thì đầy đủ mắt nhìn quan sát xung quanh nghe ngóng tứ phương bát hướng, phản ứng của Mộ Dung Phục cũng không có tránh được ánh mắt của hắn.
Tống Thanh trong lòng thầm than, lúc trước kinh mạch mình đứt đoạn đến bước đường cùng, nếu không phải nhờ có Mộ Dung Phục dẫn tiến mình đi gặp Vương Ngữ Yên, chỉ sợ cũng không có được chính mình của ngày hôm nay, bất quá phần ân tình này hắn đã gấp mấy lần hoàn trả lại cho Mộ Dung Phục. Hơn nữa lúc trước Mộ Dung Bác nắm lấy đám người Tống Viễn Kiều, cùng với về sau đối phương ngón tay bị mình phế bỏ, giữa mình và Mộ Dung thị đoạn cừu oán đã kết xuống rồi, số mệnh đã định trước về sau rất khó trở thành bằng hữu.
Phía đầu bậc thang lại đi tới một đám người, cầm đầu là một nam trung niên khiêm tốn văn nhã chính khí nghiêm nghị, đi cùng tại bên cạnh hắn đó…
Là một trung niên mỹ phụ, khuôn mặt mỹ lệ, toàn bộ thân người lại có khí khái hào hùng bức người, hai người vừa đi lên rất nhanh liền chú ý tới cái bầu không gian dị thường trên lầu này, liền dừng bước.
– Phụ thân… như thế nào đột nhiên không đi nữa?
Một cô nương theo phía sau sôi nổi bước tới trước, thân hình yểu điệu thướt tha, thanh âm thanh thúy mềm mại, lộ ra cực kỳ hoạt bát đáng yêu.
– Sư tỷ…
Cuối cùng đi lên chính là nam nhân trẻ tuổi văn nhược, có đôi mắt rất đẹp, khuôn mặt tuấn mỹ, môi hồng răng trắng tựa như nữ cải nam trang vậy, hắn hiển nhiên cũng chú ý tới trên lầu cục diện quỷ dị, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo vị cô nương kia.
Mấy người kia dĩ nhiên đó là nhóm người Hoa Sơn, Nhạc Bất Quần lúc trước mang theo phái Hoa Sơn trên danh nghĩa là hộ tống Lâm Bình Chi hồi hương tế bái phụ mẫu, trên thực tế là âm thầm tìm kiếm lấy Tịch Tà Kiếm Phổ, nào ngờ tốn sức tâm cơ, nhưng ngay cả bóng dáng Tịch Tà Kiếm Phổ cũng không có thấy, đã vậy trong giang hồ cũng không biết là ai đã tung ra lời đồn, nói Tịch Tà Kiếm Phổ đã rơi vào trong tay của lão!