Phần 126
– Thật sao?
Trình Dao Già kinh hỉ đứng lên, thậm chí đều không ngại bên dưới dưới đáy quần của mình xuân sắc vẫn còn ẩm ướt…
– Đương nhiên là thật…
Tống Thanh Thư án lấy bờ vai của nàng để cho hắn một lần nữa ngồi xuống, tiện tay búi tóc cho nàng.
– Bất quá Lục phu nhân cũng đừng cao hứng quá sớm, chúng ta sẽ phải đi đến phụ cận Ngọc Thanh Quán để tìm thám thính tin tức, chứ không phải là lập tức xuất thủ cứu tôn phu…
– Ừ, ta hiểu.
Trình Dao Già vốn là có tri thức hiểu lễ nghĩa, hơn nữa tối hôm qua Tống Thanh Thư đã cùng nàng giải thích qua nguyên nhân, bởi vậy nàng cũng không có quá mức phản ứng.
– Ta sẽ không quấy rầy Lục phu nhân nữa rồi, sau khi rửa mặt hoàn tất thì chúng ta liền ra đi.
Tống Thanh Thư đi ra ngoài gọi quân binh tới phân phó một ít chuyện, cũng không lâu lắm Trình Dao Già giờ đã khoác cái áo ngoài bước ra.
– Lục phu nhân hôm nay thật xinh đẹp.
Nhìn qua trước mắt nữ nhân dịu dàng này, Tống Thanh Thư nhịn không được tán dương.
Trình Dao Già mặt đỏ, nói tránh đi:
– Chúng ta bây giờ đi đến chỗ nào, Ngọc Thanh Quán sao?
– Chúng ta bây giờ đi ăn điểm tâm một chút.
Tống Thanh Thư vẻ mặt thần bí nói.
Sau nửa canh giờ, Trình Dao Già cùng Tống Thanh Thư ngồi gần cửa sổ ở trên lầu hai của một tửu điếm phụ cận vùng Ngọc Thanh Quán, vừa vặn có thể quan sát được tình hình Ngọc Thanh Quán.
– Lần này đoàn người của Lục phu nhân che giấu bộ dạng âm thầm lén lút đi sứ Dương Châu, về sau lại sinh ra nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ không còn có cơ hội có quả ngon để ăn, thức ăn Dương Châu bên này cũng thưởng thức được lắm, phu nhân hảo hảo nếm thử đi…
Tống Thanh Thư gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong bát của nàng.
– Ta hiện tại cái nào có tâm tư hưởng thụ a, hơn nữa…
Trình Dao Già nhìn thoáng qua đầy bàn thức ăn, nghĩ thầm đây cũng là khoa trương, chỉ là thức ăn điểm tâm mà thôi.
– Lục phu nhân bây giờ lo lắng quá nhiều thì cũng không có gì hữu dụng, duy nhất bây giờ có thể làm đúng, đó là ăn ngon ngủ ngon, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến lúc thời cơ chín mùi rồi, thì mới có đủ tinh lực để đi cứu tôn phu chứ, chứ nếu không ăn uống gì, thì phu nhân chưa kịp nhìn thấy trượng phu, bản thân đã bị đói ngất đi rồi…
Tống Thanh Thư nói.
– Nào có tệ đến mức khoa trương như vậy chứ…
Trình Dao Già mỉm cười, đối phương nói cũng là không sai, trong lòng nghĩ đến đây là vì cứu trượng phu mà phải dưỡng sức, cho nên khẩu vị liền dần dần khá hơn.
Hai người thì cứ như vậy vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, bất quá Trình Dao Già ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía phương hướng Ngọc Thanh Quán, Tống Thanh Thư biết rõ tâm tư của nàng, cũng không đâm phá, đồng thời hắn cũng cẩn thận đang quan sát tình hình bên Ngọc Thanh Quán.
Ra ngoài ý định, Ngọc Thanh Quán cũng không có biểu hiện ra cái gì dị thường, thậm chí cũng không có thiếu dân chúng đi ra ra vào vào, giống như tối hôm qua chuyện gì cũng không có phát sinh vậy.
“Vương Bảo Bảo thật là một nhân vật kỳ tài.”
Tống Thanh Thư thầm bội phục, trong thời gian ngắn như vậy đã khống chế toàn bộ Ngọc Thanh Quán, còn kiến tạo ra một loại không gian bình tĩnh tại Ngọc Thanh Quán, đổi thành hành động tối qua là mình, chỉ sợ chưa hẳn có thể làm tốt bằng Vương Bảo Bảo.
“Xem ra đám người Mông Cổ kia là có ý định chờ tu hú dọn sẵn tổ rồi chiếm cứ tổ rồi.” Tống Thanh Thư lại suy nghĩ, đêm qua sau khi mang Trình Dao Già trở về, hắn lo lắng Mông Cổ đem đoàn người Nam Tống bắt đi, giấu đến một nơi nào không biết, nên đã phân phó quân thị vệ lặng lẽ đến đây theo dõi.
Khi hắn biết được người Mông Cổ không có nhìn thấy rời khỏi Ngọc Thanh Quán, trong lòng hắn có điều hoài nghi, vì vậy sáng sớm liền chạy đến bên này xem xét, quả nhiên cùng tin tức thám tử hồi báo giống như đúc.
Tống Thanh Thư thậm chí còn nhìn thấy được vài người quen biết cũ của Nhữ Dương Vương Phủ ra vào, suy nghĩ: “Vương Bảo Bảo bày ra xe mã như vậy, chắc để cho Lý Khả Tú tìm đến hắn đàm phán a…”
Buổi trưa dần dần trôi qua, Tống Thanh Thư cũng cơ bản nắm được rõ ràng quy luật cao thủ của Nhữ Dương Vương Phủ tuần tra, đang tính toán thì đầu bậc thang truyền đến một thanh âm hùng hổ:
– Đúng là xui xẻo, một mực cứ bị đuổi theo, cũng không biết hắn liều mạng như vậy để làm gì.
– Nữ nhân kia là cữu mụ của hắn, có cơ hội này, hắn đương nhiên là nịnh nọt lấy lòng nàng.
Một giọng nói mềm mại thanh thúy phụ họa, trong giọng nói lại lạnh như băng không mang theo chút nào ấm áp.
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, thanh âm này hình như là…
Ngay sau đó đầu bậc thang xuất hiện một đôi kết hợp kỳ quái, một gã gù xấu xí thấp lùn, bên cạnh là một cô nương thân hình thon thả, một cái áo choàng màu đen phủ trùm lấy…
Cô nương sắc mặt xinh đẹp tuyệt trần bóng loáng óng ánh, nửa điểm khuyết điểm nhỏ nhặt cũng không có, cái miệng anh đào linh hoạt đoan chính, hai hàng hàm răng đều như hạt ngọc, vùng đất Giang Nam tuy rằng không thiếu mỹ nhân, nhưng tuyệt sắc giống như nàng vậy thì lại vô cùng ít thấy, huống chi nàng cùng đi theo một gã gù xấu xí?
– Nhìn cái gì vậy, tin hay không ta đem tròng mắt các ngươi móc ra bây giờ!
Chú ý tới ánh mắt mọi người, cô nương kia đôi mi thanh tú nhăn lại, còn chưa mở miệng, thì gã gù xấu xí bên cạnh đã vượt lên trước nói.
Gặp hắn hung ác như vậy, khách nhân trên lầu hai liền thu hồi ánh mắt, không dám nhìn qua hai người nữa.
Ánh mắt gã gù kia lợi hại, quét mắt quanh lầu hai một vòng, phát hiện Tống Thanh Thư cùng Trình Dao Già, phía sau lưng còn có tên thị vệ đứng thì dừng lại một chút, dường như biết rõ người ngồi phía cái bàn này không dễ trêu chọc, liền dẫn cô nương hướng một phía khác đi đến.
– Tiểu nhị, thức ăn nào ngon thì mang lên cho gia gia đi…
Ngồi xuống bàn, gã người gù gõ lên cái bàn cộp cộp, có chút kiêu ngạo hô lên.
Bên cạnh cô nương tuyệt sắc lia vẻ mặt rõ ràng không quen nhìn thấy hành vi này của hắn, nhưng không biết vì sao nhịn xuống mà không có mở miệng.
Trình Dao Già thấy từ khi hai người này lên lầu, Tống Thanh Thư liền nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào cô nương kia, chẳng biết tại sao trong lòng nàng có chút chua chát, nhịn không được mở miệng nói:
– Cô nương kia thật là xinh đẹp.
– Nàng trước giờ vẫn luôn rất đẹp.
Tống Thanh Thư mơ hồ đáp.
Trình Dao Già giật mình:
– Ngươi nhận thức nàng?
Tống Thanh Thư cũng không trả lời nàng, trong đầu hiện ra mấy tháng trước nàng mềm mại nằm tại trong lòng của mình với ánh mắt ẩn chứa gợi tình, trong lòng lập tức có chút không chịu nổi, trước đó hắn đã nói sau khi cứu ra đoàn người tại Võ Đang thì sẽ liền đi tìm nàng, nào ngờ tại Kim quốc hắn đã trì hoãn lâu như vậy.
Cô nương tuyệt sắc kia dĩ nhiên chính là Mộc Uyển Thanh rồi, lần trước hai người chia tay, nàng tuân theo lệnh của mẫu thân phân phó đi đến Mạn Đà sơn trang Cô Tô tìm đến Vương phu nhân để gây phiền toái, không biết tại sao lại xuất hiện ở nơi đây, hơn nữa bên cạnh nàng còn có gã…
Tống Thanh Thư sắc mặt bất thiện mà quan sát đến gã gù, chỉ thấy hắn hình dạng xấu xí, y phục không giống người Trung Nguyên, phần hông mang lấy một thanh đà Kiếm.
“Chẳng lẽ là hắn?”
Tống Thanh Thư bỗng nhiên nghĩ đến một người, đó là Tái Bắc Minh Đà Mộc Cao Phong, các loại đặc điểm quả thực là trùng khớp vô cùng.
“Chẳng lẽ Uyển Thanh bị hắn không chế?”
Tống Thanh Thư nhướng mày, bất quá rất nhanh bỏ đi cái ý nghĩ này, dù sao nhìn xem tình huống hai người bọn họ hôm nay, Mộc Uyển Thanh không giống như là đang bị khống chế…
Hơn nữa lúc này thân phận mình bất tiện bại lộ, nếu như Mộc Uyển Thanh lúc này cũng không có gì nguy hiểm, Tống Thanh Thư liền yên lặng theo dõi kỳ biến…
Bởi vì lúc mới đến, bộ dạng Mộc Cao Phong quá mức hung dữ, nên tiểu nhị không dám lơ là, rất nhanh liền đem rượu và thức ăn bưng lên, nhìn xem thức ăn đầy bàn, Mộc Cao Phong lập tức hai mắt tỏa ánh sáng, lập tức cầm lên ăn như rồng cuốn…
Mộc Uyển Thanh dáng ăn thì ưu nhã, bất quá vẫn có thể thấy rõ ràng được nàng cũng là đang cực đói rồi.
“Rõ ràng làm sao mà nàng lại bị ủy khuất như vậy chứ?”
Chứng kiến tình hình hai người, Tống Thanh Thư đột nhiên giận dữ, bỗng nhiên đứng dậy…