Phần 82
– Được!
Tống Thanh Thư không do dự, đem các bản da dê kinh thư chuẩn bị kỹ càng từ lâu giao cho Quỳ Hoa lão tổ.
Quỳ Hoa lão tổ cầm những tấm địa đồ lên mà hai tay run rẩy, lão đã đọc thuộc làu làu bên trong bản da dê của kinh thư Chính Hoàng Kỳ, đại thể quét qua, nên lướt mắt nhìn qua thì biết đây là những tấm địa đồ thật sự, cẩn thận vào trong ngực áo, nhìn Tống Thanh Thư nói:
– Tiểu tử, lão tổ hôm nay rất cao hứng, có muốn lão phu ra tay giúp ngươi một tay?
Tống Thanh Thư biết Quỳ Hoa lão tổ lúc này trong lòng có bao nhiêu kích động, nếu mình mở miệng, chắc chắn lão sẽ đồng ý ra tay giúp đỡ cùng đối phó Khang Hi, nhưng Tống Thanh Thư vẫn lắc đầu từ chối:
– Đây là ta chuyện giữa hắn và vãn bối, nên vãn bối muốn đơn độc cùng hắn kết thúc.
Quỳ Hoa lão tổ ngạc nhiên, không ngờ Tống Thanh Thư lại không cảm kích, có điều lão cũng chỉ là thuận miệng nói, bây giờ tâm tư đều một mạch đặt vào Long mạch Mãn Thanh trên người, nên thuận theo nói:
– Cũng được, vậy lão phu đi trước vậy.
Vừa dứt lời, thân hình liền như một luồng khói xám biến mất không tăm hơi.
– So với Quỳ Hoa lão tổ, khinh công của ta vẫn chênh lệch thua kém một phần hỏa hầu a.
Tống Thanh Thư ngẩn ngơ thở dài.
Màn đêm buông xuống, Khang Hy đang một mình ở trong phòng xử lý tấu chương, đồng thời trong đầu suy tư: “Bây giờ Thịnh Kinh thành đã hoàn toàn bị khống chế trong tay, gia quyến những tướng lĩnh của Hoằng Lịch đang xuất chinh cũng nằm ở trong tay mình, huống chi Hoằng Lịch giờ đã chết, tất cả người nhà cũng đã bị khống chế, cục diện đã chắc chắn, những tướng lãnh kia nếu nhận được thánh chỉ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì tất cả sẽ khuất phục… có điều cũng không thể chủ quan, phải phòng bị tâm phúc còn lại của Hoằng Lịch nhân cơ hội phản công…”
Khang Hi suy đi nghĩ lại, chợt cảm thấy đau đầu, đem bút son ném qua một bên, cũng lười phê duyệt tấu chương, đột nhiên nhớ đến Mã Xuân Hoa, trong lòng hơi động, năm xưa nàng chỉ là một cô nương không rành thế sự, bây giờ đã trở thành một thiếu phụ phong vận yểu điệu, đôi mông, bầu vú đã nảy nở sung mãn khác trước nhiều, đặc biệt nghĩ đến thân xác của nàng đã từng bị vài nam nhân cưỡi lên trên người lúc thân phận còn mang đặc thù, Khang Hi cảm thấy thân thể mình nóng lên, vừa rồi đã hạ lệnh cho nàng tắm rửa sạch sẽ để đến đây hầu hạ mình.
– Tiểu Đặng tử… tuyên cáo Mã cô nương đến đây.
Nào ngờ gọi liên tiếp hai tiếng, bên ngoài cửa không có ai phản ứng, Khang Hy tức giận ám sinh, tên nô tài này không sợ rơi đầu sao. Đột nhiên vẻ mặt biến đổi, nhìn từ trong bóng tối sau cây cột xuất hiện một bóng người.
– Hoàng thượng không cần hô to, Tiểu Đặng tử không nghe thấy đâu.
Tống Thanh Thư từng bước một bước ra ngoài.
Khang Hi cảm giác thấy nặng nề, trên mặt cố lộ ra nụ cười ôn hòa:
– Tống ái khanh muộn như vậy mà còn tìm trẫm, có chuyện gì vậy?
Tống Thanh Thư trầm mặc một lúc, cuối cùng khẽ nói:
– Hoàng thượng cần gì phải thăm dò giả bộ hồ đồ.
Khang Hi sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng âm trầm:
– Ngươi có biết đối với trẫm mà nói như vậy, đã phạm vào bất kính chi tội.
– Ta biết.
Tống Thanh Thư bình tĩnh nhìn Khang Hy.
Lúc này Khang Hy chỉ cảm thấy sau lưng một luồng hơi lạnh bốc thẳng lên, trầm thanh nói:
– Tống Thanh Thư, nếu như bây giờ ngươi lui ra, trẫm nể tình ngày trước có công lao, có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua.
Nghe được Khang Hi nói, Tống Thanh Thư nói:
– Đã đến mức độ này, hoàng thượng cảm thấy ta sẽ rút lui về sao?
Khang Hy mới vừa tiêu diệt xong Hoằng Lịch, lòng tự tin đang đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có, tức giận xông lên, vung tay lên, lạnh lùng:
– Giết hắn.
Theo Khang Hi ra lệnh một tiếng, bốn tên hắc y nhân từ trong bóng tối chậm rãi xuất hiện đi ra, đem Tống Thanh Thư vây vào ở chính giữa.
– Tống Thanh Thư, ngươi thật sự cho rằng thủ hạ của trẫm không có cao thủ nào sao?
Khang Hy rít lên.
– Đại Thanh Quốc thu thập các loại tuyệt thế bí tịch võ học, mấy người này từ nhỏ đã được tiếp thu huấn luyện nghiêm khắc nhất, luyện tập võ công thượng thừa, nếu so trên giang hồ thì cũng không thua kém gì chưởng môn nhân của Thiếu Lâm, Võ Đang đâu.
Cảm nhận được trên người mấy tên hắc y nhân tỏa ra sát khí, Tống Thanh Thư nhướng mày, chờ nghe Khang Hy nói, khô cười nhạo nói:
– Chưởng môn phái Thiếu Lâm thì ta không dám nói, còn chưởng môn Võ Đang… Ha ha, chỉ cần Trương Chân Nhân phất tay không dung sức, bọn họ sẽ hoàn toàn bị áp chế…
Mấy tên hắc y nhân nghe vậy thì tức giận, tên ra vẻ cầm đầu ra hiệu bọn họ bình tĩnh, châm chọc nói:
– Võ công Trương Chân Nhân như thế nào thì chúng ta không dám nói, còn các hạ thì sao, ở trong mắt huynh đệ của chúng ta, chỉ là gà đất chó sành mà thôi, cao thủ cái gì đệ nhất Thịnh Kinh thành Ngọc Chân Tử, còn bị tại hạ chỉ dùng một chiêu thì đã mất mạng…
Ngọc Chân Tử lúc trước cùng Kim Xà vương Viên Thừa Chí bất phân thắng bại, rồi nương nhờ vào Hoằng Lịch, quét ngang Thịnh Kinh thành không có địch thủ, danh tiếng cũng là có một không hai, kết quả mấy lần bị bại vào Tống Thanh Thư tay, để người trong chốn giang hồ nhận thấy võ công của Tống Thanh Thư thâm sâu không lường được, nhưng mấy tên hắc y nhân này lại dễ dàng giết chết Ngọc Chân Tử, đương nhiên sẽ cảm thấy võ công Tống Thanh Thư không phải là rất ghê gớm.
– Ô…
Tống Thanh Thư cả kinh, ở trên giang hồ thì Ngọc Chân Tử được cho là cao thủ hàng đầu, hơn nữa lại có khinh công trác tuyệt, lại chết ở trong tay bọn họ như vậy, thự khó mà tin nổi.
– Ngọc Chân Tử chết như thế nào vậy?
Thấy tên mặt chữ điền lộ ra vẻ kiêu ngạo, Tống Thanh Thư liền chuẩn bị sẵn sàng, mấy tên này e rằng thật sự có chút bản lĩnh gây khó khăn…
– Tự báo danh tự đi, Tống mỗ chưa bao giờ giết hạng người vô danh.
Tống Thanh Thư đã khác trước nhiều rồi, rất nhanh bình tĩnh lại, từ tốn nói.
– Khi nào nhìn thấy Diêm La vương, nhớ báo cho lão nhân gia biết người giết các hạ chính là Ngụy Mặc Dã vậy!
Vừa dứt lời, tên cầm đầu kia đã biến mất.
Chỉ thấy ánh đao lóe lên, Ngụy Mặc Dã đã trở về chỗ cũ, mũi đao chúc xuống, trên mũi đao mang theo một vài giọt máu tươi.
– Đao pháp của các hạ rất nhanh…
Tống Thanh Thư nhìn vết thương trên vai mình, giọng nói tựa hồ khen ngợi.
Vừa xuất chiêu rõ ràng đã chiếm thượng phong, nhưng Ngụy Mặc Dã không ra vẻ mừng rỡ, cay đắng nói:
– Khinh công của các hạ càng nhanh hơn.
– Chiêu này tên gọi là gì?
Tống Thanh Thư hiếu kỳ hỏi.
– Thiên ngoại lưu tinh.
Ngụy Mặc Dã nói, hắn tuy rằng danh tiếng không xuất hiện trên chốn giang hồ, nhưng cũng là bậc học võ kỳ tài hiếm thấy, hắn thông hiểu đạo lý các loại võ công bí tịch, độc đáo sáng tạo ra một chiêu “Thiên ngoại lưu tinh”, sau đó bất luận giao thủ với người nào đều chỉ cần dùng một chiêu, dù cho là cao thủ như Ngọc Chân Tử cũng không ngoại lệ, chỉ tiếc là cuối cùng vẫn bị Tống Thanh Thư né tránh được.
– Quả nhiên nhanh như sao băng.
Trong khi nói chuyện thì Tống Thanh Thư đã cầm mộc kiếm ở trong tay.
– Như vậy bây giờ xin mời các hạ xem qua chiêu này của tại hạ.
Ngụy Mặc Dã cũng không dám bất cẩn, vội vã hô mấy tên còn lại cùng lúc tấn công tới.
Tống Thanh Thư giơ kiếm vung lên, ngay lập tức ba tên hắc y nhân còn lại, ánh mắt tuyệt vọng khi nhìn thấy kiếm ảnh đầy trời, bọn chúng dùng hết bình sinh tuyệt học cũng không cách nào ngăn cản kiếm khí nhập xuyên qua cơ thể.
Ngụy Mặc Dã thấy thế mắt trợn trừng sắp nứt, hét lớn một tiếng, vận lên toàn bộ công lực, xen lẫn với bi phẫn, một chiêu xuất ra đột phá cực hạn, nhìn thấy mộc kiếm của Tống Thanh Thư lúc này vẫn chưa kịp phóng tới, Ngụy Mặc Dã tự tin đối phương sẽ không có khả năng tiếp tục tránh thoát được.
Đột nhiên vẻ mặt Ngụy Mặc Dã đại biến, khi thấy mộc kiếm trong tay Tống Thanh Thư như linh dương móc sừng vậy, rất tự nhiên chuyển tới phía trước, từng chiêu từng thức rõ ràng thấy rất chậm rãi, nhưng kiếm khí đi sau mà lại đến trước.
Cúi đầu nhìn mộc kiếm đâm xuyên thủng ngực mình, Ngụy Mặc Dã không cam lòng hỏi:
– Chiêu kiếm pháp này tên gọi là gì?
– Chiêu này tại hạ vừa ngộ ra, còn chưa kịp đặt tên…
– Chưa kịp đặt tên? Hảo kiếm pháp, hảo kiếm pháp…
Đôi mắt Ngụy Mặc Dã từ từ ảm đạm u tối đi.
Nhìn bốn cái cao thủ tuyệt đỉnh của mình dễ dàng chết ở trong tay Tống Thanh Thư, Khang Hy vội vã hướng về phía trong nội đường chạy đi, vừa chạy vừa hô to:
– Quỳ Hoa lão tổ cứu trẫm, lão tổ cứu trẫm…
Tiếng la nhanh chóng im bặt đi, chẳng biết lúc nào Tống Thanh Thư đã đứng ở trước mặt Khang Hi, trong tay mộc kiếm vừa vặn kê vào yết hầu.
– Hoàng thượng đang mong chờ Quỳ Hoa lão tổ xuất thủ cứu người sao?
Tống Thanh Thư ra vẻ đáng thương cho Khang Hi.
– Quỳ Hoa lão tổ đã lên đường đi tới Trường Bạch Sơn, tìm kiếm Long mạch của Đại Thanh rồi…
– Tứ Thập Nhị Chương Kinh?
Khang Hi rất nhanh phản ứng lại vấn đề then chốt.
– Vi Tiểu Bảo quả nhiên là do ngươi giết.
– Tiểu Bảo không phải ta giết, hắn xác thực thực là chết trong tay của Kiến Ninh công chúa.
Tống Thanh Thư thở dài nói.
– Kiến Ninh hay là người giết có khác nhau ở chỗ nào?
Khang Hy cười lạnh nói.
– Kiến Ninh chỉ là kẻ khờ khạo, trước khi chết cũng không biết bị ngươi sử dụng như là lợi khí của mình.
– Xem ra hoàng thượng đã sớm hoài nghi tất cả những chuyện này.
Tống Thanh Thư thu hồi Mộc Kiếm, nói.
Khang Hy dù sao cũng là một đời kiêu hùng, trải qua hoảng loạn, rất nhanh trấn định lại, biết rõ bây giờ chắc chắn phải chết, nhưng không muốn lộ ra sợ hãi:
– Không sai, chuyện đã xảy ra tại Sơn Hải Quan, ta vừa nghe qua liền biết trong đó tất có vấn đề kỳ quái, sau khi hỏi dò trong sứ đoàn tình hình, cuối cùng cũng suy đoán ra hắc thủ đứng phía sau có khả năng duy nhất chính là ngươi.
– Tại sao lúc đó Hoàng thượng không ngay lập tức trừng trị tội của ta?
Tống Thanh Thư vô cùng khâm phục công phu trấn định của Khang Hy bây giờ.
– Ngươi dù sao cũng là một kỳ tài hiếm thấy, trẫm tự cho có thể nhìn thấu tâm tư của ngươi. Vốn định lợi dụng ngươi, sau khi hoàn thành xong kế hoạch mới diệt trừ để báo thù cho Vi Tiểu Bảo, không ngờ đó chính là phạm vào sai lầm lớn nhất đời này của trẫm.
Khang Hy cực kỳ tiếc nuối.
– Hoàng thượng không cần hối hận, kỳ thực hoàng thượng cũng đã thành công, nếu không nghe được chính miệng hoàng thượng nói, ta sẽ không biết được là hoàng thượng đã biết rõ tất cả mưu tính của ta.
Tống Thanh Thư nghĩ đến mà sợ nói.
– Ha ha, trẫm lần đầu tiên gặp ngươi, cũng biết ngươi không cam lòng làm thuộc hạ, sớm muộn rồi sẽ có một ngày sẽ phản trẫm…
Khang Hy cười khổ nói.
– Có điều được làm vua, thua làm giặc, giờ nói nhiều lời cũng vô ích, nhưng có điều trẫm muốn biết, ngươi lúc này giết trẫm, ngoại trừ hư danh, đến tột cùng có được chỗ tốt gì?
Tống Thanh Thư trầm mặc một hồi, từ trong lồng ngực lấy ra một mặt nạ da người mỏng như cánh ve, không nói lời nào, chỉ là như vậy lẳng lặng nhìn Khang Hy.
– Được được được! Ngươi mưu tính thâm trầm, chuẩn bị rất chu đáo, trẫm thực sự là thua không oan.
Nhìn trước mắt tấm mặt nạ da người có khuôn mặt giống mình như đúc, Khang Hi xương cốt lạnh giá, cả người không kìm được run rẩy, chuyện đến nước này, mới triệt để tuyệt vọng.
– Đây là lúc trước có một nha hoàn nhà Cô Tô Mộ Dung dạy thuật dịch dung cho ta, ta vẫn tin rằng so với Cửu Âm, Cửu Dương chân kinh gì đó thì còn dùng đến nhiều hơn.
Nhớ đến năm xưa Hồ phu nhân mang mình tới Yến Tử Ổ cầu y, trong lòng Tống Thanh Thư nổi lên một chút ấm áp.
– Tống Thanh Thư, trẫm trước khi chết chỉ có một yêu cầu…
Khang Hy trên mặt không còn chút máu, cố gắng lắm mới có thể trấn định giọng nói không run rẩy.
– Chỉ cần có trong khả năng của ta, thì có thể đáp ứng…
Nhìn trước mắt Khang Hi cũng xứng đáng là một nam nhân, Tống Thanh Thư chân thành nói.
– Vậy thì ngươi hãy thay thế trẫm làm một hoàng đế thật sự đi…
Khang Hy rốt cục bình tĩnh lại.
Tống Thanh Thư sững sờ, làm sao cũng không nghĩ ra Khang Hi trước khi lâm chung lại Di ngôn như vậy, hắn định hỏi vì sao, thì Khang Hy đã lấy ra một cây đao nhỏ từ ống giày ra, thần thái khá là ung dung:
– Ha ha, trẫm là thiên tử, có thể lấy tính mạng trẫm ngoại trừ Thượng thiên, thì chỉ có tự trẫm giết chết chính mình mà thôi.
Dứt lời liền cầm đao tự vận chết.