Phần 61
Mọi người đến Thần Long đảo, giáo chúng vừa nhìn thấy Tô Thuyên liền hành lễ, đang chuẩn bị cho người bẩm báo giáo chủ Hồng An Thông, thì Tô Thuyên giơ tay chặn lại nói:
– Không cần, chính ta đi gặp Hồng giáo chủ.
Trên đảo bây giờ tình hình ngột ngạt nóng lên khi thấy Tô Thuyên kẻ bị truy bắt xuất hiện, nhưng dư uy của nàng vẫn còn, cho nên không dám chống đối lời nói của nàng, một đường nhìn theo bước chân của nàng đi vào bên trong đại sảnh.
Phương Di dọc theo đường đi lặng lẽ quan sát, không nhìn thấy tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình, trong lòng lo lắng, trong phút chốc mọi người đã đến cửa đại sảnh, thấy Tô Thuyên dừng bước lại, Phương Di nghi hoặc hướng về trong đại sảnh nhìn tới.
Chỉ thấy giáo chủ Hồng An Thông cao cao tại thượng, chia đều ra hai bên người của Thanh – Xích – Bạch – Hắc của Ngũ Long sứ, có nhóm khác đứng đầu là một đạo nhân, trong tay cầm lấy phất trần, thần thái khá là kiêu ngạo.
Tiếp theo là hai tên Lạt Ma, nhãn quang lấp lóe, vừa nhìn qua thì biết chính là cao thủ, ánh mắt hung ác dâm tà, Phương Di vừa liếc mắt nhìn thấy bọn chúng liền tránh đi ánh mắt.
Xuống dưới nữa là một đôi nam nữ, nam tuổi trẻ tuấn lãng, nữ xinh đẹp nhanh nhẹn, trên người họ đều lộ ra quý khí, nhìn qua thì biết ngay thuộc hạng quyền quý cao sang, không biết tại sao lại cũng xuất hiện ở chốn hổ lang này.
Người trong đại sảnh tựa như đang tranh chấp đến mức mặt đỏ tới mang tai, lúc thấy nhóm người Tô Thuyên đến, thì mọi người liền câm miệng nhìn, trong đại sảnh nhất thời rơi vào không gian trầm mặc quỷ dị.
– Bản phu nhân mới rời khỏi đảo trong thời gian ngắn, không ngờ tới bên trong bản giáo lại đến nhiều khách như vậy.
Tô Thuyên ánh mắt quét nhìn một vòng, rất nhanh liền nhận diện ra, đạo nhân chính là Ngọc Chân tử người của Bảo thân vương Hoằng Lịch, hai tên Lạt Ma một là Tang Kết, một là Huyết Đao lão tổ, đều là cao thủ dưới trướng vương tử A Lý Bất Ca của Mông Cổ, lâu nay danh nghĩa Hồng An Thông cũng là nương nhờ vào vương tử A Lý Bất Ca, bởi vậy Tô Thuyên ngày trước cũng đã từng gặp mặt qua bọn họ. Còn một đôi nam nữ trẻ tuổi thì Tô Thuyên cũng nhận thức, chính là thuộc hạ của Tô Ẩn phụ thân mình, người của Dịch Ẩn Ty tài năng xuất chúng, cũng là cao thủ xuất sắc nhất của hoàng tộc Gia Luật (Da Luật), Gia Luật Tề và Gia Luật Nam Tiên.
Hồng An Thông vừa gặp Tô Thuyên thì kinh ngạc, nhưng đã khôi phục thần sắc bình thường, vội cười nói:
– Phu nhân trở về thật đúng lúc… Các vị anh hùng đây là tiện nội của lão phu… Phu nhân, đây là những cao thủ vang danh thiên hạ, vị này là Ngọc Chân…
Hồng An Thông còn chưa giới thiệu xong, trong đại sảnh liền vang lên một giọng nói lạnh giá:
– Lão là phu quân của tỷ tỷ?
Hồng An Thông sững sờ, lúc này mới nhìn thấy Tống Thanh Thư đang đứng bên cạnh Tô Thuyên, liền thay đổi sắc mặt, cười khan nói:
– Hóa ra là Tống đại nhân, hôm nay ngọn gió nào mang các hạ tới đây vậy?
Trong lòng lão quả thực là vừa mừng vừa sợ, kinh hãi nhất là trước đó một chút tin tức hắn sẽ xuất hiện tại nơi đây mà lão cũng không nắm trước được, quá bất ngờ nên chưa có kịp chuẩn bị đối phó, vui chính là Tống Thanh Thư bây giờ tự chui đầu vào lưới, Thần Long đảo là địa bàn của lão, lần này có thể nhân cơ hội trừ đi mối đại họa canh cánh trong lòng này.
Thế mà Tống Thanh Thư cũng không để ý trả lời lão, còn nói tiếp:
– Ngoại trừ ta ra, không có người nào có thể được làm phu quân của tỷ tỷ.
Vừa dứt lời, thân hình Tống Thanh Thư tựa như mũi tên rời cung, đánh về phía Hồng An Thông ngay lập tức.
Ở giữa đại sảnh, người của Ngũ Long sứ bị bất ngờ chôn chân đần độn đứng yên một chỗ, hoàn toàn không phản ứng gì cả, nhưng nếu bọn chúng có kịp phản ứng đi nữa thì cũng sẽ không có ý định ra tay ngăn cản, trái lại còn vui mừng vì Hồng An Thông cùng cường địch đánh nhau một mất một còn.
Nhóm khác mọi người tuy rằng võ công đều là cao thủ, nhưng mỗi người đều có tâm ý riêng, nên khi thấy Tống Thanh Thư không nói nhiều lời liền hướng về phía Hồng An Thông động thủ, càng mong cho hai người bọn họ lưỡng bại câu thương thì càng tốt hơn, nên cũng không xuất thủ ngăn cản.
Tô Thuyên nhìn ra cục diện, trong lòng quýnh lên, đang muốn lên tiếng ngăn cản Tống Thanh Thư lại, đột nhiên trong lòng hơi động, nếu Tống Thanh Thư lần này giết chết Hồng An Thông, đối với nàng trái lại càng có lợi hơn, liền làm bộ kinh hãi giật mình, nói không ra lời.
Hồng An Thông phát hiện chưởng phong đối phương lạnh lẽo âm thầm đánh đến trước người mình, hô hấp cứng lại, vội vã giơ chưởng nghênh đấu.
Hồng An Thông không hổ là tay cự phách của hắc đạo, chiêu thức nghênh địch không loạn chút nào, rõ ràng đây là cuộc chiến hung hiểm nhất đời này, tuy hoảng nhưng không loạn.
Sau khi chưởng đối chưởng, Hồng An Thông liền cảm thấy được khí huyết sôi trào, biết đối phương tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng không biết có duyên kỳ ngộ như thế nào, lại có một thân công lực cao trên cả mình, nên không ngang ngạnh trực tiếp va chạm, một đôi bàn tay trên dưới tung bay, chiêu thức tuyệt diệu cực điểm. Có thể nói Hồng An Thông nắm lấy vị trí Giáo chủ Thần Long giáo là một thân kinh qua bách chiến, về công phu, về cách thức chiến đấu, những cao thủ bình thường không thể so cùng.
Trong sảnh mọi người thấy hai người thân hình trên dưới bay lượn, chiêu thức đều có công thủ, dồn dập làm hoa mắt, mọi người âm thầm bội phục, Giáo chủ Thần Long giáo quả nhiên thần công cái thế…
Hai người bốc lên đã giao thủ mười mấy chiêu, Hồng An Thông âm thầm kêu khổ, chính mình tuy rằng dựa vào mấy chục năm kinh nghiệm thực chiến mới miễn cưỡng cùng Tống Thanh Thư đánh ngang nhau, nhưng lão cũng hiểu được, nếu tiếp tục đánh kéo dài, thì mình khó tránh khỏi bại vong, nên vội vã hai ống tay rộng giương lên, từ bên trong liền phóng ra mấy chục con rắn độc nhỏ nhanh như chớp phóng về phía trên người của Tống Thanh Thư.
– Cẩn thận!
– Cẩn thận…
Phương Di mới vừa la lên, đột nhiên cùng lúc cũng nghe tiếng kêu như vậy nên sững sờ, quay đầu lại liếc mắt nhìn thấy Tô Thuyên bên cạnh cũng tương đồng hốt hoảng la lên hai chữ giống nàng.
Trong đại sảnh mọi người cùng với ngay cả Hồng An Thông đều cho rằng Tô Thuyên cảnh báo cho lão cẩn thận, nhưng trong lòng Phương Di lại rõ ràng Tô Thuyên lo lắng chính là Tống Thanh Thư, nên nàng không khỏi ngạc nhiên đứng chết trân tại chỗ.
Nhìn thấy thần sắc của Phương Di, Tô Thuyên trên mặt thoáng qua ửng đỏ, trừng mắt với Phương Di:
– Nhìn ta cái gì vậy? Nếu còn nhìn ta đem ánh mắt ngươi móc ra…
Tống Thanh Thư nhìn thấy mấy chục con rắn độc phóng tới, vội vã dùng chưởng lực hoa tròn dày đặc trước người, rắn độc va vào bức tường chưởng khí đứt đoạn mà chết, hắn mới vừa thở phào nhẹ nhõm, thì kinh hãi phát hiện trong đó có mấy con rắn độc tuy rằng thân mình đã tan thành bọt máu, chỉ còn dư lại cái đầu, nhưng không ngừng lại, vẫn tiếp tục duỗi ra răng nanh dữ tợn hướng về trên người mình táp tới.
Điều này cũng là do kinh nghiệm thực chiến trên giang hồ của Tống Thanh Thư còn quá ít, ai cũng biết rắn độc của Thần Long Giáo khi bị chặt đứt thì đầu rắn vẫn còn tiếp tục cắn người, Tống Thanh Thư lại không biết xà tập tính này của rắn, vì lẽ đó mới bị bất cẩn lúng túng.
Trong sảnh các cao thủ thấy khoảng cách gần như thế bị rắn tấn công, đều cho rằng Tống Thanh Thư khó thoát cái chết của độc rắn, trong lòng cũng xem thường Hồng An Thông đường đường là một giáo chủ mà lại ám tiễn hại người, nhưng suy nghĩ lại, vật lộn sống mái, dùng võ công cũng là giết, dùng rắn độc cũng là giết, thì cũng đâu có gì khác biệt? Huống hồ mọi người ở đây đều cùng cho Tống Thanh Thư là kẻ địch chứ không phải bằng hữu, cho nên cuối cùng thì cũng hớn hở chuẩn bị nhìn thấy Tống Thanh Thư bị rắn độc cắn chết.
Tống Thanh Thư trong mắt lóe lên, hắn đang muốn vận dụng khinh công Đạp Sa Vô Ngân để tránh, chợt trong tai truyền đến vài tiếng “vèo vèo” vang trầm, các đầu rắn liền bị ám khí từ đâu bắn đến trúng, dồn dập rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt mọi người dồn dập chuyển đến trên người một cô nương, đó chính là Liêu Quốc quận chúa Gia Luật Nam Tiên, không quan tâm đến ánh mắt mọi người, Gia Luật Nam Tiên vẫy tay:
– Nhìn cái gì vậy, luận võ tranh tài nên dựa vào bản lĩnh thật sự, bản cô nương ghét nhất loại người dùng ám tiễn hại người.
Mọi người thấy trên tay nàng bỏ xuống hạt dưa, giờ mới hiểu được nàng dùng nội lực phóng hạt dưa, tốc độ đi sau mà đến trước những đầu rắn, đánh trúng không trật một đầu rắn nào, độ chuẩn xác cùng công lực cũng đủ cho cao thủ nhìn thấy ngơ ngác…
Gia Luật Tề lắc đầu cười khổ, biểu muội của hắn từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, thích gì thì làm đấy, hắn vốn định nói cho Gia Luật Nam Tiên biết đây là lâm trận đối địch, chỉ cần giết chết đối phương, cũng chẳng cần tuân theo quy cũ giang hồ, nhưng nghĩ đến công phu võ công của mình cũng không bằng nàng, nếu như nói như vậy nhỡ bị nàng phản ứng một câu, đến lúc đó chính mình không có gì để nói, chẳng phải làm mất đi mặt mũi hoàng tộc Đại Liêu…
Hồng An Thông đã nhân cơ hội liền kéo dài khoảng cách với Tống Thanh Thư, thầm mắng “tiểu tiện nhân…” nhưng Liêu Quốc và Mông Cổ trên lý thuyết là đồng minh, lão cũng không tiện mở miệng trách cứ, đành nói với Tống Thanh Thư:
– Bổn tọa cùng Tống đại nhân tuy rằng từng có hiềm khích, nhưng cũng không thâm cừu đại hận gì, tội gì phải cùng nhau sống chết?
Tống Thanh Thư đần độn đáp:
– Làm trượng phu của tỷ tỷ chỉ có thể là một mình ta, ngươi là phu quân của tỷ tỷ, đương nhiên là phải chết.
Giữa trường nhất thời yên lặng như tờ, người người đều biết trong miệng của hắn gọi tỷ tỷ là ám chỉ Tô Thuyên, bên trong vẻ mặt giáo chúng Thần Long giáo đặc sắc vạn phần, còn lại người ngoài càng là mừng rỡ xem cuộc vui, Ngọc Chân, Huyết Đao lão tổ cũng nhận thức được Tống Thanh Thư, bọn họ cảm thấy hắn bây giờ có hơi đần độn so với lúc trước kia…
Hồng An Thông sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nếu bình thường có ai dám đối với Tô Thuyên vô lễ như thế, lão đã trừng trị không nương tay, nhưng gặp phải Tống Thanh Thư võ công quá mức cao cường, lão thật vất vả mới cùng đối phương dừng tay, nào dám dễ dàng tái chiến trở lại.
Tống Thanh Thư cũng không nhìn qua lão nữa, đi tới trước mặt Gia Luật Nam Tiên, ngơ ngác nhìn nàng.
Gia Luật Nam Tiên bị hắn nhìn chằm chằm cả người khó chịu, vung tay:
– Không cần cảm tạ, bản cô nương chỉ muốn thưởng thức võ công cao cường, chứ không đành lòng nhìn ngươi tuổi còn trẻ mà lại bị mất mạng vì độc xà…
Tống Thanh Thư sắc mặt kỳ quái nhìn nàng, lẩm bẩm nói:
– Cô nương, chúng ta có phải là đã từng gặp nhau?
Gia Luật Nam Tiên nhớ đến lúc trước ở Thịnh Kinh thành bí mật giám sát hắn, tình cờ bị hắn xông đến trong phòng của mình, thấy hắn nhắc lại việc này, trong lòng âm thầm: “Tiểu dâm tặc này xem ra cũng không có ngốc a…”
Đáng tiếc nàng nghĩ chưa xong, thì Tống Thanh Thư nói tiếp:
– Quên đi, đời này ta gặp không ít mỹ nữ, nói không chừng đã từng gặp cô nương trong kỹ viện nào đó, chỉ là chuyện gần gũi da thịt thân mật rồi là xong, không cần phải nhớ tới…
Gia Luật Nam Tiên vỗ bàn một cái, đang muốn phát tác, Tống Thanh Thư lại nói:
– Ta vẫn còn muốn nói với cô nương, vừa rồi ta đâu cần cô nương ra tay cứu giúp, bộ cho rằng ta tránh không thoát sao?
Gia Luật Nam Tiên cả giận nói:
– Hừ… coi như ta có mắt không tròng…
Tống Thanh Thư cười cợt, đôi mắt hướng lên trời:
– Haha… ta võ công đệ nhất thiên hạ, chỉ là mấy đầu rắn độc, thì làm gì mà không tránh được.
Gia Luật Nam Tiên đang nổi nóng, nghe được hắn nói như vậy thì nàng tỉnh táo lại, trong lòng suy nghĩ: “Lần này nhìn thấy hắn tựa hồ đầu óc ngây ngốc, câu nói võ công đệ nhất thiên hạ, nếu là người tỉnh táo, há lại là dám tùy tiện nói năng lung tung…”
Quả nhiên từ sau đại sảnh đột nhiên truyền đến một giọng nói hùng hồn gào to, làm chấn động đến mức màng nhĩ mọi người rung lên ong ong:
– Đệ nhất thiên hạ? Tên hỗn đản kia dám nói mình là võ công đệ nhất thiên hạ ư? Lão tử mới là đệ nhất thiên hạ đây!