Phần 5
Sáng sớm Hồng Hoa Hội mọi người đang thương lượng làm sao dùng mỹ nhân kế để đối phó Tống Thanh Thư, thì vô số quan binh đột nhiên tràn vào bao vây, cao thủ dưới trướng Bảo thân vương phủ hầu như đều đến đông đủ, Hồng Hoa Hội mọi người vội vàng ứng chiến, nhưng rồi nhiều người thất thủ bị bắt.
– Đây là Hoằng Lịch muốn giết người diệt khẩu, che giấu bí mật thân thế của mình.
Lạc Băng hiện tại bên còn có thể vang lên tiếng hô to của Vu Vạn Đình, lúc đó quan binh công kích, Hồng Hoa Hội mọi người vốn định yểm hộ Trần Gia Lạc và Vu Vạn Đình tẩu thoát trước, thế nhưng bọn họ vừa đối mặt thì bị hàng hàng lớp lớp quan binh bao vây, bất đắc dĩ Trần Gia Lạc lấy thân mình làm mồi, tận lực kéo một đám cao thủ Vương phủ thu hút về phía mình, để các đương gia lui lại.
“Không biết cuối cùng trốn ra được mấy đương gia đây?”
Lạc Băng trong lòng phát lạnh, rõ ràng Hồng Hoa Hội sợ rằng hôm nay qua đi chắc là đã xong. Nàng muốn lưu lại cùng trượng phu đồng sinh cộng tử, nhưng lúc ấy chúng huynh đệ dùng tính mạng vì nàng mở ra một con đường máu, nàng không đành lòng để bọn họ chết trong oan uổng, liền có chủ ý, sau khi thoát ra ngoài trước tiên nghĩ đến biện pháp đem bí mật thân thế của Hoằng Lịch truyền ra, rồi sẽ tự sát về dưới lòng đất làm bạn cùng với mọi người Hồng Hoa Hội.
Chỉ tiếc là hiện nay xem ra, nàng tựa hồ chạy trời không khỏi nắng, đến bước ngoặt sắp chết, Lạc Băng đã bình tĩnh lại, tay nắm chặt Uyên Ương Đao.
“Trước khi chết cũng phải giất thêm mấy tên cẩu Thát Tử, khi nào lực kiệt thì tự mình kết thúc.”
…
Tống Thanh Thư nhìn thấy Lạc Băng càng lúc càng thêm nguy cấp, hai tên cao thủ vây công nàng thì dùng chiêu thức cực kỳ hạ lưu, cứ nhắm nơi trước ngực và hạ thể của nàng công tới, trong lòng hắn giận tái đi:
“Nữ nhân này tuy rằng đáng ghét, nhưng nếu muốn trừng phạt thì cũng phải là do ta, các ngươi tính là thứ gì…”
Tống Thanh Thư giật lấy mảnh vải áo, che mặt rồi thả người nhảy ra ngoài, ngay một cước đá bay một tên đang chụp về phía bầu vú của Lạc Băng, đẩy nàng về phía sau lưng mình.
– Ngươi là ai?
Bọn quan binh nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người bịt mặt, hoảng sợ cả kinh, nhìn thấy thân thủ vừa rồi của hắn, thấy không thể khinh thường, vội vã tứ tán ra, đem hai người vây vào giữa.
Lạc Băng cũng sững sờ, có điều Tống Thanh Thư tuy rằng che mặt, nhưng nàng vẫn lập tức liền nhận ra được. Nữ nhân, đối với người nam nhân đã giao hoan cùng mình, luôn có một loại nhận dạng cảm giác quen thuộc không khác được, tuy rằng hai người đã từng chỉ có quá một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng Lạc Băng vẫn cứ nhớ kỹ thân hình, mùi vị của Tống Thanh Thư…
Nghĩ đến chuyện này, chợt Lạc Băng ngẩn ngơ, nhớ lại lúc trước ở trong hoàng cung, sự trong sạch của mình đã bị Tống Thanh Thư phá huỷ, nhớ lúc hắn đưa cây côn thịt nhét vào hạ thể mình, bên trong bụng dưới của nàng đột nhiên truyền đến một luồng khí tức cực nóng, cắn chặt môi, Lạc Băng cố đem trong lòng cái cảm giác đầy lửa nóng đó đè ép xuống, không biết vì sao, sau cái lần bị hắn bức ép ở trong hoàng cung trôi qua, có những đêm khuya, Lạc Băng lại nhớ về cây côn thịt mới lạ nuông chiều xuyên thấu trong thân thể mình, có lúc trong mộng giật mình tỉnh lại, thì phát hiện bên dưới cái âm hộ mình đã ướt nhẹp một đám lớn dịch nhờn, vừa kinh hoảng lại hoang mang.
Tuy rằng trong tâm trí nàng hận Tống Thanh Thư tới cực điểm, thế nhưng sự xuất hiện của hắn vẫn làm cho Lạc Băng liền thả lỏng ra, bất kể nói thế nào, thà rơi vào trong tay hắn, dù sao cũng tốt hơn rơi xuống đám quan binh Mãn Thanh như hổ như sói kia.
Nghĩ đến Hồng Hoa Hội lúc đang thương lượng nên dùng cách mỹ nhân kế như thế nào để đối phó Tống Thanh Thư, Lạc Băng đã cảm thấy được có một loại dự cảm hoang đường.
Tống Thanh Thư cùng hai tên dẫn đầu đánh qua mấy chưởng, cũng có chút giật mình nội lực của đối phương, cũng không giống với cao thủ bình thường.
– Các ngươi là người phương nào, tại hạ không muốn giết hạng người vô danh.’
Hai tên cao thủ Mãn Thanh liền nổi giận mắng:
– Gia gia là Liêu Đông đệ nhất dũng sĩ Hải Lan Bật…
– Lão tử là Liêu Đông đệ nhất dũng sĩ Đức Bố…
…
Lúc này cách tầm vài chục trượng, một chỗ trong bóng tối, Văn Thái Lai nhìn Vu Vạn Đình bên cạnh:
– Lão đà chủ, chúng ta dùng kế sách khổ nhục kế này để đánh lừa Lạc Băng, đến tột cùng có cần thiết hay không vậy?
…
Vu Vạn Đình đứng chắp tay, trên mặt bình thản nói.
– Nữ nhân rất dễ xử trí theo cảm tính, Lạc Băng dù cho có diễn tốt đến như thế nào đi nữa, cũng khó tránh khỏi lộ ra kẽ hở, Tống Thanh Thư thì không phải là một kẻ ngờ nghệch, nếu bị hắn nhìn ra vấn đề gì, tất cả nỗ lực của chúng ta kiếm củi ba năm sẽ thiêu rụi trong một khoảnh khắc, vì lẽ đó ta không thể đem bí mật này nói cho Lạc Băng biết.
Văn Thái Lai trên mặt hoang mang:
– Đừng nói là Lạc Băng, lúc quan binh Mãn Thanh xông lên tiến vào, thuộc hạ cũng thật sự cho rằng Hoằng Lịch muốn giết người diệt khẩu, nhưng nếu là như vậy, đối với Lạc Băng không được công bằng.
– Người làm việc lớn không nên câu nệ tiểu tiết…
Vu Vạn Đình quay đầu lại nhìn Văn Thái Lai.
– Ta làm như vậy đúng ra là cũng đang bảo vệ cho Lạc Băng, nàng không biết mình đã trở thành kẻ nằm vùng, đương nhiên sẽ không có biểu hiện ra gì khác thường, đó là điều bảo đảm nhất cho sự an toàn của Lạc Băng.
Nghe lão đà chủ nói như vậy, Văn Thái Lai mới thấy trong lòng dễ chịu chút ít, đột nhiên nhớ đến một việc, liền vội vàng hỏi:
– Ngay cả Lạc Băng cũng không biết mình là kẻ nằm vùng, thì làm sao nàng dùng mỹ nhân kế đây?
– Không cần Lạc Băng chủ động, ta với ngươi càng rõ ràng tính tình Lạc Băng, hành vi của Lạc Băng tất cả đúng như ta đã dự đoán trước, đến lúc đó trong lúc vô tình sẽ hoàn thành kế hoạch của chúng ta.
Vu Vạn Đình không tiếp tục nói nữa, lão mỉm cười hiện ra nét cao thâm khó lường.
Văn Thái Lai ở bên cạnh cảm thấy sống lưng mình nổi lên khí lạnh, lúc này nhìn qua lão đà chủ, tựa như là không hề quen biết.
…
– Hải Lan Bật Và Đức Bố?
Tống Thanh Thư mới vừa ở trong phủ nghe qua Trương Triệu Trọng nói về hai tên này, võ công của bọn họ tuy rằng so với Trương Triệu Trọng thì không bằng, nhưng cũng coi như là cao thủ đẳng cấp.
Chậm thì sinh biến, Tống Thanh Thư lo lắng trì hoãn quá lâu, sẽ có càng nhiều cao thủ cùng quan binh của Bảo thân vương phủ chạy tới, nên quyết định đánh nhanh rút gọn.
Hải Lan Bật Cùng Đức Bố hai người cảm thấy thấy hoa mắt, thì Tống Thanh Thư đã áp sát tới trước mặt, bọn chúng liền giơ chưởng đón lấy, nhưng chưởng lại đi vào khoảng không, trong lúc ngạc nhiên thì trước ngực đã truyền đến đau đớn, trong miệng máu tươi phun mạnh, bật ngửa về phía sau, quan binh liền ép đến một đám lớn…
Tống Thanh Thư dùng thân pháp quỷ mị dọa người, lại lấy hư chiêu ra dẫn dụ khiến có khoảng trống trước mắt hai người mở ra, vì không muốn lộ ra võ công chân chính của mình, hắn sử dụng một chiêu bình thường Thái Tổ Trường Quyền, đánh dạt quan binh rối loạn rồi thừa cơ ôm lấy Lạc Băng, sau mấy cái nhảy vọt, đã biến mất ở phần cuối con đường…
…
– Chúng ta đi thôi.
Vu Vạn Đình thấy mục đích đã đạt được, xoay người mang theo Văn Thái Lai rời đi.
– Tiểu tặc này, võ công đúng là quỷ dị…
Nghĩ đến thê tử của mình bị hắn ôm vào trong lòng, Văn Thái Lai tuy rằng biết rõ đây chỉ là mưu kế, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
– May là lão đà chủ thần cơ diệu toán, chứ nếu lấy võ công giải quyết vấn đề chuyện vừa rồi, chúng ta đúng là không có nắm chắc phần thắng chút nào.
Một bên Võ Gia Cát Từ Thiên Hoành nói.
…
Trong tử điếm, người của Thần Long giáo.
– Sư huynh, nếu mấy người chúng ta, thì có thể đánh bại Tống Thanh Thư sao?
Lúc nãy nhìn thấy Tống Thanh Thư thân pháp quỷ mị, Bàn Đầu Đà mồ hôi lạnh chảy ròng.
Sấu Đầu Đà cũng sắc mặt tái xanh, chỉ có Tô Thuyên vẫn cười tươi như hoa, vì trong lòng nàng sớm đã có chủ ý…
…
Một nơi khác Da Luật Nam Tiên cũng che miệng nói khẽ:
– Thân pháp của Tống Thanh Thư này quá nhanh…
Da Luật Tề vẻ mặt nghiêm túc:
– Không sai, từ trước đến giờ, ta mới thấy…
Tô Ẩn không tỏ rõ ý mình, nhưng trong lòng suy nghĩ:
“Chẳng lẽ hắn cũng luyện được Quỳ Hoa Bảo Điển?”