Phần 41
Tống Thanh Thư kinh hãi biến sắc:
– Nhưng là…
– Không nhưng gì cả…
Khang Hi mặt âm trầm trừng mắt nhìn hắn.
– Trẫm kim khẩu đã mở, ngươi còn muốn nói điều gì.
– Bẩm hoàng thượng, Vi Tiểu Bảo ngày xưa phạm vào sai lầm, nhưng cùng với gia quyến của hắn thì đâu có quan hệ gì, mong rằng hoàng thượng nể tình cùng Vi Đại Nhân ngày trước đã có giao tình trên, xin cân nhắc lại!
Tống Thanh Thư nhắm mắt nói.
– Cũng bởi vì trẫm cùng tên cẩu nô tài đó còn có chút giao tình, mới không đem gia quyến của hắn đi đày đến đến Cổ tháp để làm nô, cầm lấy chiếu chỉ của ta về Tử tước phủ tuyên cáo đi.
Khang Hi phất tay.
– Được rồi, trẫm đã mệt mỏi, ngươi lui ra đi.
Khang Hi vô cùng tức giận vì chuyện Vi Tiểu Bảo tư thông với Kiến Ninh, làm hỏng của mình, bây giờ lại bại lộ chuyện tham ô một trăm hai mươi vạn lượng, chuyện này chồng với chuyện kia, khiến Khang Hi bực tức trong lòng hết mức bạo lộ ra.
Tống Thanh Thư mặt tối sầm đi ra ngoài cửa, thầm nghĩ có nên bây giờ âm thầm đem Song Nhi cùng các nàng cứu ra khỏi hoàng cung rồi tính tiếp, thì bất chợt Khang Hi đột nhiên kêu hắn lại:
– Thanh Thư, gần đây Kinh thành không có yên ổn, võ công của ngươi cao cường, áp tải gia quyến của Vi Tiểu Bảo do ngươi chấp hành, trên đường đưa đến Giáo Phường Ty ở bên ngoài. Trẫm không muốn trên đường xảy ra bất cứ vấn đề gì, nếu như có vấn đề xảy ra, trẫm sẽ dùng quân pháp xử ngươi, ngươi phải cẩn thận đấy…
Bị Khang Hi liếc mắt nhìn, Tống Thanh Thư thấy lạnh cả tim, Khang Hi đã đoán được ý nghĩ của hắn, nên mới cố ý phái chính hắn đích thân áp tải chấp hành, nếu như bây giờ lén lút cứu Song Nhi và Phương Di, như vậy chính hắn sẽ phạm vào tội thất trách nghiêm trọng, nhìn thấy Khang Hi đối với Vi Tiểu Bảo không hoài cựu tình như vậy, Tống Thanh Thư cũng không khó có thể đoán được lúc đó Khang Hi sẽ xử trí mình như thế nào.
Từ Ngự Thư Phòng đi ra, nhìn bầu trời sáng xanh thẳm, tâm tình Tống Thanh Thư trầm tư nói thầm: “Đúng là gần vua như gần cọp, hôm nay mới tận mắt chứng kiến qua…”
…
Lúc về tới Tử tước phủ thì thấy thị vệ đại nội đang tra xét, khắp nơi bừa bộn, nô tỳ người hầu dồn dập khóc sướt mướt, lúc Tống Thanh Thư tuyên đọc xong thánh chỉ, Đào Hồng Liễu Lục mặt mày tái xanh, chỉ có Song Nhi vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh.
– Tại hạ cũng không nghĩ tới Khang Hi độc ác như vậy, thiếu phu nhân, tại hạ nhất định sẽ đem thiếu phu nhân cứu ra.
Tống Thanh Thư ra hiệu thủ hạ đều đi ra ngoài, lưu lại hai người đơn độc trong gian phòng.
Song Nhi khẽ mỉm cười:
– Tống đại ca, từ trước đến đây muội chưa từng hoài nghi Tống đại ca, muội biết Tống đại ca đã tận lực…
– Tất cả là do Khang Hi sắp xếp.
– Tống Thanh Thư buồn rầu nói.
– Vốn là tại hạ dự định đem mọi người cứu đi, cao bay xa chạy, nào ngờ Khang Hi lại phái tại hạ đến áp giải các người, thực sự là…
– Tống đại ca yên tâm đi, muội cũng có chút võ nghệ, trong thời gian ngắn cũng có thể bảo vệ mình và các nàng chu toàn, không dám làm phiền phức đến Tống đại ca.
– Chuyện gì, chỉ cần tại hạ có thể làm được, nhất định việc nghĩa chẳng từ.
Tống Thanh Thư nói.
Song Nhi đang muốn mở miệng, nhưng lúc ánh mắt rơi xuống quan phục trên người hắn, lại có chút do dự, dù sao việc này còn quan hệ đến sự an nguy người khác:
– Muội có thể tin tưởng Tống đại ca sao?
Tống Thanh Thư thở dài một hơi, tay giữ bả vai Song Nhi, chăm chú nhìn thẳng vào hai con mắt của nàng:
– Giữa chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tại hạ cho rằng thiếu phu nhân sẽ không hỏi ra câu như vậy.’
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt thì bị hắn say rượu sờ soạng khắp thân thể của mình, sau này chuẩn bị tự sát tuẫn tình thì bị hắn ôm ngủ suốt một buổi tối, vừa rồi trúng bị Đông Ngạc Luân Đại hạ lưu dùng dược hạ độc hắn lại đến cứu, Song Nhi cũng không nhận rõ giờ khắc này nàng đối với hắn là laoi5 tình cảm gì, nhưng trong tiềm thức vẫn hết sức tin tưởng hắn, đành áy náy nói:
– Muội đương nhiên tin tưởng Tông đại ca, chỉ vì chuyện này quan hệ đến tính mạng những người khác, nên muội có chút bận tâm’
Song Nhi dừng một chút, tiếp tục nói:
– Tống đại ca sau khi áp tải chúng ta đưa đến Giáo Phường Ty, thì hãy đi đến gần Thiên Kiều tìm một người tên là Tiền lão chuyên mổ lợn, nói cho hắn biết tình huống bây giờ của chúng ta, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới cứu chúng ta, lúc đó đại ca đã làm xong nhiệm vụ áp tải, Khang Hi cũng không cách nào trị tội Tống đại ca được.
Song Nhi quả nhiên thông minh nhanh trí, rất nhanh liền biết được Tống Thanh Thư khó xử, bây giờ thân đang ở trong hiểm cảnh, trái lại còn thay hắn suy tính…
Tống Thanh Thư hỏi:
– Có phải là thiếu phu nhân định tìm người Thiên Địa Hội tới cứu?
Song Nhi giật mình kinh ngạc, hỏi:
– Thì ra Tống đại ca đã biết…’
– Trước đây ở Sơn Đông tại hạ cùng với Tổng đà chủ Trần Cận Nam của Thiên Địa Hội từng có gặp mặt qua một lần.
Tống Thanh Thư gật gù.
– Vi Tiểu Bảo thân là Hương chủ Thanh Mộc đường của Thiên Địa Hội tại hạ cũng biết.
Thấy Song Nhi sắc mặt trắng bệch, Tống Thanh Thư liền vội vàng nói:
– Thiếu phu nhân đừng lo lắng, những chuyện này tại hạ không có nói với người khác, trong triều đình cũng không ai biết.
Thấy Song Nhi thở phào nhẹ nhõm Tống Thanh Thư đổi giọng nói rằng.
– Đúng rồi, tại hạ cảm thấy không nên đem Thiên Địa Hội kéo vào chuyện này, lần này Khang Hi đối với Vi Tiểu Bảo quá mức nghiêm khắc, nói không chắc còn muốn thừa cơ diệt trừ Thiên Địa Hội.
Tống Thanh Thư vốn là cũng không nghĩ tới vấn đề này, vừa nghe Song Nhi đưa ra ý muốn cầu viện với người Thiên Địa Hội thì mới suy nghĩ tới, bởi vì Thiên Địa Hội có nội gian, Vi Tiểu Bảo gia nhập Thiên Địa Hội cũng không lâu lắm, Khang Hi cũng đã biết được, chỉ là nể tình Vi Tiểu Bảo lúc đó vẫn còn có tác dụng, nên bình thản mà thôi…
Lần này đày quả phụ của Vi Tiểu Bảo đến Giáo Phường Ty, khó tránh khỏi ý thừa cơ đem Thiên Địa Hội một lưới bắt hết, dù sao thì người Thiên Địa Hội cũng không có lý do gì mà bỏ mặc Song Nhi bị bắt nạt như vậy.
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Song Nhi trên mặt không còn huyết sắc.
– Không phải là còn có tại hạ ở đây sao.
Tống Thanh Thư nói.
– Đúng là không nên để huynh đệ Thiên Địa Hội mạo hiểm.
Song Nhi gật đầu, nhưng mặt lộ vẻ khó xử.
– Nhưng Giáo Phường Ty là nơi của kỹ nữ, muội thật sự là sợ hãi.
– Đừng sợ… tại hạ không cam lòng để cho thiếu phu nhân bị các loại hổ lang kia leo lên người cưỡi đâu, nếu là kẻ bình thường thì thiếu phu nhân có thể ứng phó, có điều nếu như Đông Ngạc Luân Đại tìm đến cửa, thì thiếu phu nhân không phải là đối thủ của hắn.
– Cái gì không cam lòng, cái gì cưỡi… nói khó nghe quá.
Song Nhi sẵng giọng, có điều biết hắn nói vậy là thật tình, huống chi nếu như Đông Ngạc Luân Đại tìm tới cửa điểm danh muốn mình, bởi vì đã là thân phận làm kỹ nữ của quan lại, thì mình đúng là không có biện pháp gì ứng đối cả, nghĩ đến cả người nàng khẽ run lên.
– Thiếu phu nhân… vì lẽ đó tại cần thiếu phu nhân cùng tại hạ diễn tuồng để che mặt thiên hạ.
Tống Thanh Thư cổ quái nói.
…
Trong quãng thời gian sau này, trong kinh thành xảy ra một cái chuyện lạ, bây giờ Phó tổng quản ngự tiền thị vệ Tống Thanh Thư cứ cả ngày lưu luyến ở lại Giáo Phường Ty, có người điều tra bên dưới, mới biết hắn vung ra thiên kim ngân lượng, bao lấy một người chính là quả phụ Song Nhi.
Trong kinh thành thịnh hành quan đến chơi kỹ nữ thanh lâu, nhưng bình thường thì gặp dịp thì đến, sau khi thoải mái xong thì quay trở về nhà, nào giống Tống Thanh Thư, phủ đệ thì không trở về, đếm nào cũng ở lại trong thanh lâu.
Cho nên đại đa số quan trong triều đình phía sau thì xem thường hắn không biết giữ thể diện, trong thanh lâu thì các cô nương đối với Tống Thanh Thư vô cùng thưởng thức, còn dồn dập gọi hắn là Liễu Tam Biến thứ hai. (Liễu Tam Biến xuất thân trong một gia đình quan lại theo Nho học mấy đời, tuổi trẻ từng sống và học tập ở kinh thành Khai Phong, từng đi thi nhiều lần nhưng đều hỏng, về già mới đỗ Tiến sĩ, Liễu Tam Biến mất lúc 50 tuổi, tương truyền, khi đó các kỹ nữ đã góp tiền để chôn cất ông, và còn làm lễ truy điệu…)
– Liễu Tam Biến?
Nghe được Song Nhi nói, một bên Tống Thanh Thư hưởng thụ Đào Hồng, Liễu Lục xoa bóp, dù đang vụng trộm ngắm nhìn đôi bầu vú của Đào Hồng, Liễu Lục ẩn hiện dưới lớp tơ lụa mỏng, thỉnh thoảng làm như vô tình tay hắn còn chạm vào gò mu của hai nàng, Tống Thanh Thư cười nói.
– Tại hạ cũng không muốn giống như Liễu Tam Biến, chết rồi không ai nhìn tới, chỉ có một nhóm kỹ nữ thanh lâu gom tiền đem hắn chôn cất.
– Tống đại ca đương nhiên không phải là Liễu Tam Biến, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thanh danh của Tống đại ca sợ rằng cũng giống như Liễu Tam Biến, sẽ làm ảnh hưởng đến tiền đồ của Tống đại ca.
Song Nhi lấy một quả nho nhét vào trong miệng hắn, mấy ngày gần đây do phải giấu diếm tai mắt của mọi người, nên Đào Hồng, Liễu Lục và Song Nhi có một ít cử chỉ thân mật với hắn, dần dần mọi người đã cảm thấy trở thành bình thường.
Tống Thanh Thư cười gằn.
– Thanh danh của tại hạ lâu nay đã kém cũng đâu có chênh lệch gì, nên không cần lo nghĩ cho nhiều, hơn nữa tại cùng Liễu Tam Biến có điểm khác biệt lớn nhất, tiền đồ Liễu Tam Biến thì cần Hoàng đế ân điển, còn tiền đồ của tại hạ thì tự chính mình…
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, cánh cửa mở ra, Tú bà áy náy nhìn Tống Thanh Thư:
– Tống đại nhân, tiểu nhân không ngăn được Đông công tử…
Tống Thanh Thư gật gù, ra hiệu nàng đi ra ngoài, nhìn thấy Đông Ngạc Luân Đại đang hùng hổ đi tới, hắn ung dung thong thả nói:
– Đông công tử, chúng ta cũng đâu có giao tình gì, gần đây ngươi năm lần bảy lượt xông tới tìm ta, đến tột cùng là muốn làm gì?
Đông Ngạc Luân Đại rít giọng nói:
– Họ Tống kia, ta cũng nể phục ngươi, thời gian này qua vẫn ở chỗ này che chở chở cho quả phụ Vi Tiểu Bảo…
Tống Thanh Thư mặt mang vẻ đắc ý, đại đa số thời gian hắn đều ở trong phòng Song Nhi, nếu hoàng cung có việc, thì lúc rời đi hắn cũng sẽ an bài Niêm Can Xử canh giữ ở cửa, một khi hoàn thành công vụ, rất nhanh lại từ hoàng cung trở về nơi đây. Đông Ngạc Luân Đại ba lần bốn lượt muốn điểm tên Song Nhi ra hầu hạ cho mình, kết quả một cơ hội cũng không tìm được, khi lúc nào cũng bị Tống Thanh Thư đoạt trước.
Đông Ngạc Luân Đại biểu hiện biến đổi, cười hắc hắc nói:
– Tống đại nhân, thủ đoạn của ngươi so ra cũng quá mức thô bỉ, từng bước từng bước đẩy quả phụ này vào trong lòng ngươi, để cho nàng cam tâm tình nguyện để ngươi ôm ấp, chỉ đáng thương cho Vi Tiểu Bảo, hài cốt chưa tan, phu nhân của hắn liền bị huynh đệ ngày trước của hắn leo lên trên người rồi…
Nhìn Đông Ngạc Luân Đại nghênh ngang rời đi, trên mặt Song Nhi bao phủ nhất tầng sương lạnh, Tống Thanh Thư vội vã ra hiệu Đào Hồng, Liễu Lục đi ra ngoài trước, cẩn thận nhìn nàng:
– Thiếu phu nhân… hắn đang ly gián, giữa chúng ta trong sạch, chính thiếu phu nhân là rõ ràng nhất mà…
– Giữa chúng ta thật sự trong sạch sao?
Song Nhi nở nụ cười đau thương, nhìn thấy Tống Thanh Thư sững sờ, nên nàng nói lãng sang chuyện khác.
– Muội đang lo lắng cẩu tặc Đông Ngạc Luân Đại kia bắt nạt không được muội, sẽ quay qua tính đến trên người của Phương tỷ tỷ…