Phần 40
Chuyện công tử nhà họ Đông mang quan binh vây quanh lục soát Tử Tước phủ, chuyện lớn như vậy cho nên Thuận Thiên Phủ Duẫn đã sớm nhận được tin tức, vi thế liền cho người đến, vừa lúc gặp phải gia tướng Đông Ngạc Luân Đại, vì thế rất nhanh cũng đã chạy tới Tử Tước phủ.
Thuận Thiên Phủ Doãn đem Phương Di mang đi, nhìn Phương Di chầm chậm bước chân, Tống Thanh Thư liền dùng truyền âm nhập mật nói:
– Phương phu nhân, hãy tin tưởng tại hạ.
Nghe được tiếng nói của hắn, Phương Di cả người run lên, khẽ gật đầu một cái, liền ngoan ngoãn theo người của Thuận Thiên Phủ Duẫn.
Đông Ngạc Luân Đại thầm than xúi quẩy, lần này không có bắt được Song Nhi hay là Phương Di, trái lại còn đắc tội với Tống Thanh Thư, có điều trên mặt gã cũng không có biểu hiện ra, chỉ là trước lúc rời đi, đi tới bên cạnh Tống Thanh Thư, nhỏ giọng nói rằng:
– Tống đại nhân, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, nếu không nhờ ta, thì Tống đại nhân làm sao có thể dễ dàng hưởng thụ vô tận diễm phúc như vậy.
Nói xong liền nghênh ngang rời đi, chỉ để lại Song Nhi sắc mặt thật là khó coi.
– Thiếu phu nhân… xin đừng để bụng với loại tiểu nhân như thế.
Tống Thanh Thư lo lắng nhìn Song Nhi.
Song Nhi không để ý chút trầm giọng:
– Đông Ngạc Luân Đại cứ cho rằng tất cả nam nhân ai cũng đê tiện giống như hắn, làm sao hắn biết được trên đời còn có Tống đại ca quân tử như vậy.
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Thiếu phu nhân… tại hạ cũng không muốn làm quân tử… Kỳ thực so với Đông Ngạc Luân Đại trong lòng của tại hạ còn tham hơn đấy…
Song Nhi sững sờ, nàng thông minh nhanh trí rất nhanh cũng hiểu là Tống Thanh Thư ý tại ngôn ngoại, tâm trí rơi vào trầm mặc.
– Thiếu phu nhân… trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai tại đi tìm người điều giải chuyện của Phương phu nhân. Hiện tại Đông Ngạc Luân Đại hẳn là sẽ không sẽ tìm đến đấy gây hấn sinh sự, có nhóm của Địch Vân hộ vệ, cũng có thể an tâm mà ngủ một giấc…
Tống Thanh Thư đánh vỡ trầm mặc.
Đào Hồng, Liễu Lục đỡ Song Nhi trở lại trong phòng, trong miệng líu ra líu ríu ra:
– Thiếu phu nhân, Tống đại nhân người thật tốt.
– Đúng vậy… đúng vậy, đêm nay chúng nô tỳ sắp bị người của Đông phủ cưỡng gian, không ngờ Tống đại nhân lại cứu được mang đi ra ngoài.
– Hay là Tống đại nhân đã nhắm trúng Đào Hồng rồi…
– Phi… rõ ràng là Tống Thanh Thư nể mặt thiếu phu nhân, yêu ai yêu cả đường đi lối về, nên mới đối với chúng ta tốt hơn so với những người khác.
Song Nhi bị hai nha hoàn náo loạn nói lung tung nên mặt đỏ ửng, đành xùy xùy nói:
– Nói cái gì đó, Tống đại ca cùng Tiểu Bảo là huynh đệ kết nghĩa, nên chăm sóc chúng ta thì có cái gì không thích hợp sao?
– Thiếu phu nhân, cục diện như thế này đừng nói là huynh đệ kết nghĩa, cứ cho là như là huynh đệ ruột thịt, mà dám đứng ra đắc tội với thế lực của Đông gia, sợ đếm ra trên đầu ngón tay cũng không có, nô tỳ không tin Tống Thanh Thư là vì tình nghĩa cùng Vi Tước gia, chỉ sợ là say người chứ không phải say rượu nha.
Hai nha hoàn lại bàn luận giải thích, cùng là nữ nhân nên các nàng sớm cảm thấy Tống Thanh Thư đối với Song Nhi tựa hồ khác với tất cả mọi người, rồi trải qua đêm nay sinh tử một đường, trong lúc đó lại được Tống Thanh Thư đến cứu, nên lao nhao thay mặt Tống Thanh Thư khi nói chuyện với Song Nhi.
– Cứ nói bậy, coi chừng ta xé nát miệng các ngươi.
Song Nhi cười mắng, nàng cũng biết hai nha hoàn không có sợ mình, đôi mắt trợn trừng lên.
Sau khi hai nha hoàn đi khỏi, nằm ở trên giường không bao lâu, lại nghĩ đến lúc mình bị uống Mê xuân tửu với những hành vi phóng túng, không khỏi mắc cỡ lập tức lấy cái chăn trùm đầu kín mít, nhưng cảnh tượng lúc nàng duỗi tay xuống hạ thể của Tống Thanh Thư, cái đó rất là rắn chắc thô to đấy, bất chợt cả người Song Nhi lại một hồi khô nóng, cảm giác trong cơ thể có loại ngứa ngáy kỳ lạ.
Lúc này, Song Nhi cảm giác thân dưới đã ướt một mảng, hai chân của nàng đang giao nhau ma sát cũng lại mang đến một hồi cảm giác khác thường, cái âm đạo bên trong hư không lại càng ngứa nhột khó nhịn, run rẩy duỗi tay xuống cái tiểu nội khố, thoáng cái đỏ mặt lên, trên làn vải lụa đã sớm ướt át lan tràn dịch nhờn! Cũng nhịn không được nữa vườn không nhà trống cô quạnh, hai mắt nàng nhắm nghiền, bàn tay phát run vuốt ve cái âm hộ thành thục, chỉ thấy khuôn mặt nàng hàm xuân, cắn môi dưới không dám phát ra âm thanh, một tay thành thạo động lòng người dọc trên khe nứt âm hộ vuốt ve, ngón tay thon dài chậm rãi đâm vào miệng ngõ âm đạo, thỏa mãn thở dài một tiếng, tay kia chậm rãi đem cái yếm vén cao lên, xoa lấy lấy đôi bầu vú no đủ, trêu chọc lấy đầu vú mẫn cảm.
Bên trong âm đạo dịch nhờn càng lúc càng tiết ra nhiều, cơ hồ cũng đã nhanh trào chảy đến khe mông, ngón tay cắm vào âm đạo chậm rãi thêm thành hai ngón tay, tốc độ cũng trở nên càng thêm nhanh.
…
– Um…
Song Nhi đột nhiên rên rỉ ra tiếng, thân thể xinh đẹp thành thục kịch liệt co rút, đôi chân mềm nhũn duỗi thẳng ra, một cỗ triều nhiệt đặc dính âm tinh theo từ trong cổ tử cung phun ra…
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Thư đi tới đến hoàng cung, hắn không phải là đi tìm Khang Hy, ở trong cung mù loanh quanh một hồi, rất nhanh tìm tới công tử Nạp Lan gia là Nạp Lan Tính Đức.
Thân là nhi tử của Nạp Lan Minh Châu, Nạp Lan Tính Đức gần đây mới được tấn phong làm Nhất đẳng Đại Nội thị vệ.
– Nạp Lan huynh quả nhiên khí vũ hiên ngang…
– Tống đại nhân cứ trêu đùa…
Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng Nạp Lan Tính Đức trên mặt khó nén được sự thỏa mãn khi được người khen ngợi, hắn niên kỷ còn trẻ, phong nhã hào hoa, tuy rằng là con cháu thế gia, nhưng không làm được giống như phụ thân mình Nạp Lan Minh Châu hỉ nộ không hiện rõ ra bên ngoài.
Tống Thanh Thư, lôi kéo Nạp Lan Tính Đức một trận nói chuyện trời đất, rất nhanh liền thu được hảo cảm của Nạp Lan Tính Đức.
Tống Thanh Thư thấy đến lúc hai người quan hệ đã quen thuộc, liền ngỏ ý của mình, muốn nhờ Nạp Lan Tính Đức giúp hắn dẫn đến bái kiến Nạp Lan Minh Châu, Tống Thanh Thư bây giờ tuy rằng ở trước mặt Khang Hi cũng coi như một tâm phúc, nhưng không giống như là Vi Tiểu Bảo ngày trước, Tống Thanh Thư cùng trọng thần trong triều quan hệ chưa có, cũng như với Nạp Lan Minh Châu trước đây cũng không có giao tình, nên hắn lo lắng nếu tự mình tìm tới cửa, sẽ bị Nạp Lan Minh Châu đối xử qua loa, cho nên tình thế mới đi đường cong, chọn con đường thông qua mối quan hệ Nạp Lan Tính Đức.
…
Theo sự sắp xếp của Nạp Lan Tính Đức, xế chiều hôm đó Tống Thanh Thư đã gặp Nạp Lan Minh Châu trong phủ Nạp Lan gia.
Nạp Lan Minh Châu đã quá trung niên, nhưng cả người vẫn còn khá là anh vũ, chỉ tiếc là do uống rượu nhiều nên thân thể bị phá hoại nhìn thấy có chút nhược hư.
Tống Thanh Thư còn chưa mở miệng, thì Nạp Lan Minh Châu thở dài một hơi:
– Tống đại nhân, chúng ta làm quan cùng triều, tuy rằng cũng không có tư giao qua lại, nhưng đối với nhân phẩm của ngươi thì lão phu có thể xem như là bằng hữu. Chuyện đêm qua thì lão phu đã biết rồi, Tống đại nhân vì ngày xưa có giao tình cùng Vi Tước Gia, nên ra mặt chống đỡ cho nhà quả phụ Vi tước gia, lão đối với Tống đại nhân có thể nói là kính nể vạn phần, chỉ có điều…
Nghe Nạp Lan Minh Châu nói, tim Tống Thanh Thư nhất thời đập mạnh.
– Lão phu xin lên mặt khuyên Tống Thanh Thư một câu, chuyện này Tống đại nhân tốt nhất là đừng có dính líu đến, nếu làm không tốt, ngay cả Tống đại nhân cũng phải rơi vào đấy.
Tống Thanh Thư phản ứng nói:
– Đông gia bây giờ tuy rằng thế lớn, nhưng tại hạ cũng không đến mức sợ bọn họ đâu.
Nạp Lan Minh Châu lắc đầu, hai mắt nhìn phía xa xa, tựa hồ chìm vào hồi ức:
– Lấy quyền thế của Tống đại nhân bây giờ đương nhiên không sợ Đông gia, Đông gia bây giờ có hành động như vậy, tuy rằng cứ cho là Vi Đại Nhân ngày trước gieo gió gặt bão, nhưng Đông gia lại bắt nạt một đám quả phụ, làm cho người cười chê, không lừa dối Tống đại nhân, ngày trước lão phu cùng Vi Đại Nhân cũng có mối quan hệ khá tốt, nhưng cho tới nay, vì sao lão phu vẫn thờ ơ lạnh nhạt…
Tống Thanh Thư trong lòng ít nhiều cũng xem thường loại người như Sách Ngạch Đồ, Nạp Lan Minh Châu, sau khi Vi Tiểu Bảo chết, bọn họ như biến thành kẻ không quen biết, bây giờ nghe Nạp Lan Minh Châu nói chuyện, liền vội vàng hỏi:
– Mong rằng Nạp Lan đại nhân chỉ giáo.
– Chỉ giáo thì không dám…
Nạp Lan Minh Châu nói.
– Không phải chúng ta không muốn giúp, mà là không thể giúp được.
– Không thể giúp?
Tống Thanh Thư đầu óc mơ hồ, Nạp Lan gia cùng Sách gia thanh thế bây giờ tuy rằng không sánh kịp với Đông gia, nhưng nếu hợp sức lại cùng nhau, đúng ra thì không sợ Đông gia mới đúng chứ…
– Đúng vậy… không thể giúp.
Nạp Lan Minh Châu gật đầu.
– Tống đại nhân, ngày hôm nay lâm triều, Hình Bộ thị lang có tấu chương, kết tội Vi Tước Gia năm trước lúc tra xét Ngao Bái phủ, đã tham ô gia sản của Ngao Bái một trăm hai mươi vạn lượng…
– Này…
Tống Thanh Thư sợ hãi cả kinh, nghĩ thầm rõ ràng là Vi Tiểu Bảo cùng với Sách Ngạch Đồ chia đều, ai coi trời bằng vung, dám nhắc lại việc này.
Tựa như đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, Nạp Lan Minh Châu nói rằng:
– Tống đại nhân cũng không phải người ngoài, nên lão phu nói thật. Ngày đó lúc tra xét tòa phủ của Ngao Bái lão phu cũng có nghe nói qua, chuyện tham ô một trăm hai mươi vạn lượng kim ngân Vi Đại Nhân cùng Sách Ngạch Đồ chia đều. Có điều những chuyện như vậy, trọng thần trong triều cũng đã nhìn quen rồi, cũng không có coi là chuyện gì to tát. Vi Đại Nhân nếu vẫn còn sống thì tốt rồi, bây giờ đã chết, Đông gia đương nhiên không còn e dè, liền đem chuyện ngày trước châm chọc đổ dầu vào lửa, người khác thì không biết Hình Bộ thị lang là tay chân của nhà ai, nhưng lão phú há không biết sao?
Nạp Lan Minh Châu hừ một tiếng, tiếp tục nói:
– Có điều Đông gia rất cao minh trong chỗ cao minh, không có đem chuyện Sách Ngạch Đồ tham ô sáu mươi vạn lượng, mà toàn bộ đều vu oan đến trên đầu Vi Tước Gia, bây giờ Vi Tước Gia không còn nữa, thì lấy cái gì mà biện giải? Cứ như vậy, Sách Ngạch Đồ vì tránh hiềm nghi, nên không dám lên tiếng, trong triều cũng không ai dám lên tiếng, Tống đại nhân đã hiểu chứ?
Tống Thanh Thư nghe qua thì tay chân lạnh lẽo…
– Tống đại nhân cứ yên tâm, Phương phu nhân ở trong phủ Thuận Thiên sẽ không sẽ phải chịu bất kỳ sự khó dễ nào, lão phu sẽ nói cho hạ nhân phía dưới, cố gắng đối xử tốt với nàng, có điều lão phu chỉ có thể làm được đến thế mà thôi, vụ án này cuối phán xét ra sao, thì vẫn phải xem vào hoàng thượng.
Nạp Lan Minh Châu nâng chung trà lên, hớp một hơi…
– Đa tạ Nạp Lan đại nhân.
Tống Thanh Thư cũng biết đối phương đã hạ lệnh trục khách, liền đứng dậy hướng về phái hoàng cung đi đến, dọc theo đường đi tâm trí càng nặng nề, nào ngờ Đông gia đã khởi động, một khâu chụp một khâu, rất bản lĩnh khi lập mưu hại người đưa vào tuyệt cảnh, bây giờ đừng nói là Phương Di, ngay cả Song Nhi cũng đã không còn an toàn.
Trở lại hoàng cung, hỏi thị vệ thì biết được Khang Hi đang trong Ngự Thư Phòng, hắn vội vã đii tới, vào bước vào cửa, còn chưa mở miệng, thì thấy Khang Hi đang nổi giận đùng đùng nói:
– Hừ… ngươi đến rất đúng lúc, uổng cho trẫm ngày xưa tín nhiệm Vi Tiểu Bảo như vậy, kết quả không là hắn gan to bằng trời, chuyện hắn tham trẫm cũng có thể đoán trước được ít nhiều, lúc trước tưởng rằng hắn chỉ tham ô vài vạn, ngày hôm nay mới biết, hắn lại dám tham ô cả trăm vạn ngân lượng.
Khang Hi cầm chén trà ném mạnh xuống đất:
– Được lắm Vi Tiểu Bảo, một trăm hai mươi vạn lượng, năm đó Sơn Đông gặp đại hạn, trẫm muốn giúp đỡ dân chúng bị thiên tai, trăm phương ngàn kế, vét trong quốc khố tập hợp chỉ có hai mươi vạn lạng, này tên cẩu nô tài, thì tham ô đến một trăm hai mươi vạn lượng.
Nói xong Khang Hi liền đem tấu chương trong tay cũng ném xuống đất.
Tống Thanh Thư mặt âm trầm, đem tấu chương cầm lên nhìn, mới biết đây là kết quả do Khang Hi âm thầm phái người điều tra, lấy lại lời khai toàn bộ đám thị vệ cùng với việc ngày đó tra xét phủ Ngao Bái của Vi Tiểu Bảo, giữa những lời khai, không có câu nào nhắc tới Sách Ngạch Đồ…
Tống Thanh Thư thấy một luồng hơi lạnh kéo tới, chẳng trách không ai dám xen vào chuyện của Tử tước phủ, vào lúc này can dự vào, không chỉ là đắc tội Đông gia, mà còn đắc tội luôn cả Sách gia.
Tống Thanh Thư đang định bênh vực, thì Khang Hi đã mở miệng nói:
‘Vi Tiểu Bảo cẩu nô tài này, không chỉ có tham ô, còn tham hoa háo sắc, dám cùng Kiến Ninh công chúa thông dâm, cùng lúc hại Ngô Tam Quế và Hoằng Lịch làm cho bọn họ cùng với triều đình quan hệ căng thẳng, quả thực là tội không thể tha thứ, truyền chỉ xuống của trẫm, thu hồi lại các tước vị của Vi Tiểu Bảo, tất cả gia quyến nữ nhân đều sung vào Giáo Phường Ty, để răn đe.
(Giáo Phường Ty tựa như kỹ viện của triều đình, đại đa số đều là quan lại triều đình phạm tội bị tịch biên gia sản, thê thiếp, nữ nhân gia quyến bị cưỡng chế đưa tới đây, đang từ thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng, lại trở thành kỹ nữ một đôi cánh tay ngọc để cho vạn người gối, một đôi môi vạn người nếm, vận mệnh có thể nói là thê thảm, bởi vì các nàng đã từng có thân phận địa vị cao quý, dẫn tới vô số nam tử tầm hoan đổ xô tới.)