Phần 38
– Đừng tới đây…
Song Nhi tràn ngập kinh hoàng, nàng vốn định nhân cơ hội điểm huyệt đạo của Đông Ngạc Luân, nhưng lúc này dược tính đã bộc phát quá mãnh liệt, nàng cảm thấy cả người tỏa nhiệt như nhũn ra.
– Khà khà, gọi đi… thiếu phu nhân gọi càng lớn tiếng, ta càng hưng phấn, trong lòng dự trả thù cũng thêm thích thú, lúc này không ai đến cứu phu nhân đâu.
Đông Ngạc Luân Đại cười to, chà xát hai tay, đưa tay sờ vào đôi gò má đỏ ửng của Song Nhi cái.
Bất chợt ‘rầm’ một tiếng, theo mái ngói vỡ vụn, một người bịt mặt từ trên cao giáng xuống, Đông Ngạc Luân Đại kinh ngạc thì đã bị đối phương điểm trúng huyệt đạo rồi.
Thấy có người xuất thủ cứu giúp, Song Nhi thần kinh tạm bớt căng thẳng, cả người không khống chế được, từ trên giường ngã xuống đất, Tống Thanh Thư vội vã đưa tay đỡ lấy Song Nhi cả người xụi lơ ôm vào trong lòng.
– Các hạ là người phương nào, dám quản tới gia sự của Đông gia!
Đông Ngạc Luân Đại vừa giận vừa sợ.
– Đông công tử dùng thủ đoạn hạ lưu bắt nạt một vị vong nhân, làm hư hỏng thể diện của Đông gia quá.
– Ngươi là ai… đừng đụng vào ta!
Chóp mũi truyền đến khí tức của giống đực, trúng xuân dược Song Nhi cảm thấy tựa như mình tham lam hít ngửi, bên dưới hạ thể càng thêm cồn cào khát khao được có đồ vật gì đó nhét vào, nàng cả kinh, trong ánh mắt lộ ra một ít thanh minh, cố ra sức đẩy Tống Thanh Thư ra, cả người co lại.
Đám thị vệ canh chừng bên ngoài đã nghe được động tĩnh, dồn dập chạy đến bao quanh gian phòng, Tống Thanh Thư liền vội thấp giọng:
– Thiếu phu nhân, là ta…
Song Nhi ngẩn ngơ khi nghe được, đã biểu hiện yên tâm.
Nói xong Tống Thanh Thư đem Song Nhi ôm chặt vào trong ngực, nhìn cổ áo của nàng đã mở rộng hiển lộ rõ ràng cái yếm màu đỏ, trong lòng càng thêm giận dữ, quay đầu lại trừng mắt Đông Ngạc Luân Đại:
– Thiếu phu nhân, tại hạ sẽ giết tên đê tiện vô liêm sỉ tiểu nhân này để trả thù cho thiếu phu nhân.
– Không muốn… mau mang muội đi.
Song Nhi mười ngón tay giữ chặt cánh tay Tống Thanh Thư, giọng nói run rẩy, hiển nhiên là đang khổ sở chống lại dược lực.
Ngay vào lúc này, thị vệ Đông phủ đã xông vào, Tống Thanh Thư thấy dáng dấp của Song Nhi không tiện lại để những người khác nhìn thấy, nên quay về phía Đông Ngạc Luân Đại rít giọng nói:
– Hôm nay coi như ngươi gặp may mắn…
Nói xong lòng bàn chân giẫm một cái, hắn ôm Song Nhi phóng lên nóc nhà xông ra ngoài, một đường mũi chân giẫm nhẹ chút, rất nhanh đã rời xa khỏi Đông phủ.
Đột nhiên cảm thấy một đôi bầu vú mềm nhuyễn đang cạ vào trong ngực của, Tống Thanh Thư vội vã dừng lại, cúi đầu nhìn mỹ nhân trong lòng:
– Thiếu phu nhân… cảm thấy trong người thế nào rồi.
– Tống đại ca, muội nóng trong người quá…
Song Nhi giọng nói bình thường vốn đã mềm mại êm tai, bây giờ trong người đang trúng xuân dược càng thêm ngọt ngào nũng nịu, nghe được Tống Thanh Thư tâm thấy mình như sắp hòa tan.
Song Nhi mặt đỏ ửng, đôi môi đỏ hơi hé, khiến Tống Thanh Thư suýt chút nữa nắm giữ không được đã hôn lên miệng nàng rồi, cổ áo áo cũng bị xả rộng ra, váy yếm lệch một bên lộ ra như bầu vú tròn trịa ẩn như hiện.
Mới vừa đưa tay kéo cổ áo nàng khép lại, thì Song Nhi lại xả kéo ra, Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Thiếu phu nhân… mặc áo lại đi…
– Không… muội nóng quá…
Song Nhi mơ màng gắt giọng, đôi môi chín mọng tìm đến trên cổ của hắn le lưỡi ra liếm tựa như là tìm kiếm thuốc giải dược vậy, cảm nhận được nhiệt độ đầu lưỡi của nàng tiếp xúc trên da thịt, Tống Thanh Thư cả người run lên đứng yên bất động, do dự một lúc, Tống Thanh Thư ôm nàng hướng về trong thành chạy đi, tăng nhanh bước chân.
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, làm một người nam nhân bình thường, giờ khắc này thừa cơ đem Song Nhi đẩy ngã, sau đó Song Nhi tỉnh lại, cũng không cách nào nói được cái gì.
Có điều Tống Thanh Thư không muốn như vậy, trên đời này, có những nữ nhân chỉ cần nhìn thấy là muốn chiếm đoạt thân thể của các nàng rồi, nhưng cũng có những nữ nhân, không chỉ là muốn chiếm được thân thể của đối phương, mà còn muốn thu phục được cả nhân tâm của nàng, vì lẽ đó trong lúc Song Nhi không được tỉnh táo, hắn không muốn cùng nàng phát sinh cái loại quan hệ kia, vì thế hắn mới có thể miễn cưỡng chống cự lại được sự mê hoặc cuồng loạn của Song Nhi…
…
Phía thành tây, có tiếng gõ cửa trước một gian nhà, nhũ mẫu trước kia đã từng nuôi dưỡng cặp song sinh hài tử của Mã Xuân Hoa trợn mắt nhìn hai người, một nữ nhân dung mạo tú lệ y phục xốc xếch nằm trong lòng một nam tử, cả người như con bạch tuộc quấn quýt lấy nam tử, càng làm cho nhũ mẫu trố mắt ra, chính là người nữ nhân kia lại luồn vào bên trong vạt áo nam tử, cong lên cánh tay sờ soạng bên dưới hạ thể của nam nhân kia…
“Trong thiên hạ làm sao lại có loại nữ nhân không biết xấu hổ như vậy…”
Cái ý niệm này vừa lóe lên rồi biến mất, nhũ mẫu nhìn thấy người nam nhân kia tiện tay lấy ra một thỏi bạc nhét vào trong tay mình, nói:
– Cho ta xin một bát sữa, nặn ra nhanh lên!
Nhũ mẫu kinh ngạc qua đi, tuy rằng cảm thấy có chút hoang đường, thế nhưng vì lượng bạc lóe sáng, vội vã gật gù:
– Công tử… xin chờ…
Nói xong liền cầm cái bát vào trong gian phòng ngủ, lấy bầu vú của mình ra nhanh chóng nặn lấy sữa.
“Trong lúc trò chuyện cùng Dược vương, từng nghe lão tiền bối nói qua sữa mẹ có thể giải được xuân dược, hy vọng lão tiền bối không có nói bậy…”
Nhìn tình huống Song Nhi bây giờ, Tống Thanh Thư lắc đầu.
– Công tử… sữa đây.
Tống Thanh Thư vui mừng, liền vội vàng đem bát sữa nhận lấy.
– Đa tạ!
Nhũ mẫu thấy mình hoa mắt, đôi nam nữ kia đã biến mất không còn tăm dạng, ngẩn người ra, vội vã móc ra thỏi bạc cắn mấy cái, mới mỉm nụ cười:
– May là bạc thật.
Nói xong liền vội vàng đem cửa đóng lại.
…
– Thiếu phu nhân, mau uống bát sữa này đi…
Một nơi hoang vắng bên bờ sông, Tống Thanh Thư nâng cổ Song Nhi lên, đưa bát sữa vào khóe miệng nàng, nhưng Song Nhi lắc đầu, dứt khoát không chịu uống.
– Nhân gia thật khó chịu…
Song Nhi nắm bắt được bàn tay của Tống Thanh Thư tay, liền cầm lấy đưa xuống vào bên trong quần của mình, làm Tống Thanh Thư trợn mắt, bên dưới cái âm hộ dịch nhờn trào ra ướt nhẹp cả thảm lông gò mu của nàng, hắn rõ ràng cảm nhận được nhiệt lượng cùng sự đàn hồi của gò mu nàng, thời khắc này tâm tình hắn vô cùng kích động, nàng vẫn run rẩy, trên dưới toàn thân làn da nổi lên một lớp hồng nhạt, quyến rũ động nhân tới cực điểm! Cả người Song Nhi như bao bọc một loại tính dục dâng trào khó nói thành lời…
Tống Thanh Thư đành lúng túng rút tay thu lại, đưa bàn tay ướt nhẹp dịch nhờn từ âm đạo Song Nhi trào ra ngửi lấy, chóp mũi còn truyền đến cái mùi hăng hăng rất nồng của nữ nhân động dục tiết ra, tự lẩm bẩm:
– Song Nhi, nếu sau này tỉnh táo, nhớ lại chuyện này, chắc chắn là hận không thể giết ta.
Lúc này, Tống Thanh Thư lo lắng Song Nhi thân thể không chịu được dược vật bức người này, chậm trễ e rằng sẽ lâm nguy đến tính mạng, quay đầu nhìn bát sữa, chặt lưỡi: “Lấy ngựa chết làm ngựa sống, cứ thử xem…”
Bưng lên bát sữa, uống lấy một hớp lớn, sau đó quay đầu hướng đến bờ môi của Song Nhi đưa tới, cảm nhận được khí tức nam nhân, Song Nhi không hề né tránh, liền rất phối hợp mút vào.
Cứ như vậy Tống Thanh Thư đem từng hớp sữa đút vào trong miệng của Song Nhi, chẳng mấy chốc Song Nhi đã uống vào hết bát sữa, chỉ có điều cái lưỡi của Tống Thanh Thư cùng đầu lưỡi của nàng quấn quanh nồng nhiệt bú mút tiếp tục, vừa bắt đầu cái lưỡi Song Nhi nhiệt tình đáp lại, không biết đến khi nào thì đã nghiêng đầu né tránh qua.
Tống Thanh Thư mở mắt ra nhìn, mới phát hiện Song Nhi đang trừng lớn đôi mắt ngơ ngác nhìn mình.
– Tống đại ca… muội đã ổn rồi.
Nói xong Song Nhi đẩy hắn ra, ngượng ngùng cúi đầu, tuy rằng dược hiệu đã lui, nhưng khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ.
– Thiếu phu nhân đã tỉnh lại?
Tống Thanh Thư mừng lớn hỏi.
– Um…
Song Nhi rất nhẹ một tiếng, ánh mắt lúng túng nhìn xuống mũi chân của mình.
– Chuyện kia, vừa rồi tại hạ là vì cứu người, có mạo phạm…
Tống Thanh Thư hận không thể cho mình một bạt tay, nhọc nhằn khổ sở giả vờ làm ra một bộ dáng dấp Liễu Hạ Huệ, nhưng vào thời khắc sống còn dã tràng xe cát, trong lòng tự thầm mắng…
– Um… muội biết, muội không trách Tống đại ca.
Sau khi tỉnh lại, Song Nhi chậm rãi nhớ lại những cử chỉ phóng đãng của mình, xấu hổ không biết tìm một cái lỗ nào để chui vào.
Thấy Song Nhi sắc mặt hòa hoãn lại, hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vã cởi áo khoác của mình che phủ trên người của nàng.
Nguyên lai Song Nhi vừa rồi mồ hôi tuôn ra như mưa, cả người đã bị thấm ướt, lúc này gió lạnh thổi đến, thân thể nhẹ nhàng run lên, nàng cảm nhận được Tống Thanh Thư cử chỉ ân cần, thở dài một hơi:
– Tống đại ca… tại sao đối với muội tốt như vậy?
– Tại hạ cùng Vi huynh đệ kết nghĩa, đương nhiên phải chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt.
Tống Thanh Thư sắc mặt có chút không tự nhiên nói.
– Thật sự chỉ là bởi Tiểu Bảo sao?
Song Nhi tựa như chế giễu liếc mắt nhìn hắn.
Tống Thanh Thư trong lòng thở dài, chẳng qua hắn bị Song Nhi hấp dẫn sâu sắc, nàng bản tính ngoại nhu nội cương, trong lòng rất có chủ kiến, nàng một cái nhíu mày một nụ cười, luôn tạo ra một loại cảm giác khiến người ta thấy rất thoải mái, Tống Thanh Thư lại rất yêu thích cái cảm giác này, do đó hắn đã tình mưu hại chết Vi Tiểu Bảo, rõ ràng bây giờ có thể thẳng thắn cướp đoạt bên trong địa đồ sáu bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh từ trong tay Song Nhi, nhưng hắn vẫn việc nghĩa chẳng từ nan, lựa chọn cách tiếp cận để gây thiện cảm với Song Nhi, dù phương tâm cũng biết đây là biện pháp ngu xuẩn nhất của mình.
“Không biết một ngày nào đó nếu Song Nhi biết được chân tướng sự thật, nàng sẽ có phản ứng gì? Chẳng lẽ sau đó mình phải chết ở trong tay của Song Nhi sao?”
Tống Thanh Thư trong đầu đột nhiên lại nghĩ đến như vậy…