Phần 35
“Vi Tiểu Bảo lại kết oán cùng gia tộc nào trong Bát đại tính gia tộc đây?”
Tống Thanh Thư cũng đã hiểu, rõ ràng là Vi Tiểu Bảo lúc trước quyền thế ngập trời, có thể đã đắc tội với một gia tộc nào đó, bây giờ đối phương thấy Vi Tiểu Bảo chết rồi, liền tới cửa tìm cách bắt nạt quả phụ nhà hắn…
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn môi bà một chút, thấy cứ lải nhải những chuyện không quan trọng, thiếu kiên nhẫn ngắt lời nói:
– Thẩm cứ nói thẳng được rồi, công tử nhà nào lại muốn đệ muội của tại hạ?
Môi bà dứt lời, tưởng rằng đối phương khẩu khí buông lỏng, liền vội vàng nói:
– Công tử gia tộc Đông gia tên là Đông Ngạc Luân Đại, không chỉ trẻ tuổi anh tuấn…
Tống Thanh Thư cúi đầu trở nên trầm tư: “Lúc trước ở trong cung đã từng gặp người này, hình như là là nhi tử của Nhất đẳng công Đông Quốc Cương…”
Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Thuận Trị đều cưới nữ nhân gia tộc Đông gia làm hoàng hậu, hoàng hậu của Khang Hi cũng là người nhà họ Đông, gần đây Hoàng đế lại mới vừa lấy thêm muội muội của Đông hoàng hậu, cực kỳ thương yêu, hai tỷ muội đều là nhi nữ của Đông Quốc Duy cũng chính là thúc thúc Đông Ngạc Luân Đại, hoàng hậu tính ra là biểu tỷ của hắn, thái hậu lại là cô cô của hắn, chẳng trách hắn như vậy không kiêng nể gì, lại dám đến bức nhà của Vi Tiểu Bảo. Nhưng Vi Tiểu Bảo đến tột cùng làm gì mà đắc tội Đông gia, để cho bọn họ tính sổ thu sau vậy?
Tống Thanh Thư đương nhiên không biết, lúc trước Vi Tiểu Bảo thân là tâm phúc của Hoàng Đế, tuy rằng chỉ là một Tử tước, có thể nói là có tư thế dưới một người trên vạn người, trong ngày thường khó tránh khỏi coi trời bằng vung, như Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền thì còn nói được, bọn họ khi có được lượng lớn ngân phiếu cùng lời hứa tiền đồ sáng sủa, thì cũng sẽ không tính toán cái gì, nhưng đối với thân phận tôn quý hoàng thân quốc thích, Vi Tiểu Bảo dùng những thủ đoạn lung lạc lòng người như thế, thì bọn họ coi thường không nhìn vào mắt.
Lúc trước trong một lần tiệc rượu bài bạc, Vi Tiểu Bảo đụng phải Đông Quốc Cương là phụ thân của Đông Ngạc Luân Đại, Vi Tiểu Bảo trong lúc đùa giỡn thuận miệng chế nhạo vài câu, Đông Quốc Cương lúc đó giận mà không dám nói gì, lúc đánh bài thì còn cố ý thua Vi Tiểu Bảo lượng lớn ngân phiếu.
Khi đó Vi Tiểu Bảo hứng chí thuận miệng nói “Đông Quốc Cương phải gọi thành là Đông Cốt Quang, vì theo quân bài đã thua sạch sành sanh.”
Sau đó Vi Tiểu Bảo cười ha ha nghênh ngang rời đi, lúc đó trong lòng Vi Tiểu Bảo chỉ là một chuyện nhỏ, chuyện qua đi liền đã quên, nhưng bất quá đối với Đông gia đó là một việc vô cùng nhục nhã.
…
Sau khi Vi Tiểu Bảo chết đi, Đông Quốc Cương cũng không biểu thị điều gì, có điều nhi tử của lão là Đông Ngạc Luân Đại trẻ tuổi nóng tính, nhẫn nhịn không xuống được cơn giận lâu nay, liền tự chủ trương phái người đến Tử tước phủ tìm Song Nhi gây phiền phức, khi biết được chuyện này Đông Quốc Cương cũng suy nghĩ, để thử xem thái độ Khang Hi đối với nhà họ Vi giờ thế nào, cho nên cũng không ngăn cản.
Tống Thanh Thư không rõ ràng hai nhà ân oán, nhìn môi bà lải nhải một hồi, tức giận không nhịn được trực tiếp xách cổ môi bà ném ra ngoài.
– Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Môi bà làm sao lại tìm đến thiếu phu nhân…
Tống Thanh Thư nghi hoặc nhìn Song Nhi.
– Muội cũng không biết.
Song Nhi lắc đầu, nói rằng.
– Khoảng thời gian gần đây…
Nàng còn chưa nói hết, từ sau hậu viện truyền đến tiếng ầm ĩ, nương theo tiếng quát, một nha hoàn chạy tới, lo lắng nói:
– Thiếu phu nhân, trước cổng xông vào một đám tặc tử, cứ muốn lục soát trong phủ, Phương phu nhân ngăn cản, đang cùng bọn họ giao thủ rồi.
– Ai nha!
Song Nhi vừa nghe, vội vã chạy đến, Tống Thanh Thư trong lòng cảm thấy kỳ là, sao lại trùng hợp nhà dột còn gặp mưa, nhìn theo Song Nhi dần dần đi xa, hắn liền vội vàng đuổi theo.
Đi tới trước sân, thì thấy một đám tặc tử chính đang vây công lấy Phương Di, dựa vào nhãn lực Tống Thanh Thư và Song Nhi, nhìn ra Phương Di đang lúng túng vướng trái vướng phải, Song Nhi quýnh lên, đang chuẩn bị ra tay hỗ trợ.
Tống Thanh Thư đưa tay ra ngăn lại:
– Thiếu phu nhân, Phương phu nhân võ công tuy rằng không cao, thế nhưng đối phó với lũ tặc tử này vẫn không thành vấn đề, xem bọn chúng này trong lúc vung tay nhấc chân, rõ ràng là có võ công, có thể là hữu tâm gây chuyện, chúng ta chưa biết tình huống ý đồ của bọn chúng, thiếu phu nhân không nên trúng kế, để ta đi cứu Phương phu nhân.
Chính vào lúc này, Phương Di một tiếng thét kinh hãi truyền đến, nguyên lai nàng mới vừa bị một người tung cước trúng vai, nàng lảo đảo lui về phía sau, nàng bọn tặc tử nhân cơ hội nhào tới.
Tống Thanh Thư vội vã một nhảy vọt qua, tung cước đá bay những tên tặc tử kia, một tay ôm lấy Phương Di, còn chưa kịp nói chuyện, thì một tên vùng quyền đánh tới, Tống Thanh Thư ánh mắt ngưng lại, vận công giơ chân lên đạp mạnh xuống nền đất một cái, đám tặc tử kia liền cảm thấy mặt đất rung động mãnh liệt như sóng biển vậy, từng luồng từng luồng đại lực truyền đến, bọn chúng nghiêng ngã không đứng thẳng được, loạng choạng ngã nhào trên đất trên, hoảng hốt nhìn lấy Tống Thanh Thư.
– Các ngươi cũng có võ công, mà lại đi làm tặc tử như thế này thật là đáng tiếc.
Tống Thanh Thư cười lạnh nói.
Phương Di vào lúc này mới phản ứng được là ai cứu mình, bị Tống Thanh Thư ôm vào trong ngực, xông vào mũi nàng khí tức nam nhân nồng nặc, làm cho nàng trong lúc nhất thời có chút thất thần, đến khi nghe được tiếng nói của hắn, mới đột nhiên tỉnh lại, vội vã đỏ mặt tránh thoát khỏi hắn, quay trở lại bên người Song Nhi.
– Hóa ra là Tống đại nhân của Niêm Can Xử, chẳng trách võ công cao minh như thế, chúng tiểu nhân có mắt không tròng, không biết Tống đại nhân ở đây nên đắc tội…
Tên đầu lĩnh người lạnh thấm mồ hôi, Tống Thanh Thư bây giờ đã nghiễm nhiên đã là đệ nhất cao thủ của kinh thành, đám người kia nào dám cùng đụng với hắn.
– Các ngươi nhận thức được ta?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nói, nghĩ thầm chẳng lẽ những tên này cũng là người đại nội thị vệ?
– Tống đại nhân uy danh trong kinh thành ai mà không biết.
Đầu lĩnh cúi đầu nói, rồi vội vã dẫn thủ hạ rời đi.
Tống Thanh Thư đăm chiêu, cũng không có ngăn cản bọn họ, Phương Di tức giận nói:
– Ai, ngươi sao để bọn chúng chạy thoát vậy?
– Không để cho bọn chúng chạy thì phải làm sao bây giờ?
Tống Thanh Thư đáp.
– Nhiều lắm chúng ta chỉ cáo trạng bọn họ tội danh xông vào nhà dân, nhưng bọn họ sẽ tìm vài nguyên nhân bậy bạ để nói, nhiều lắm chỉ giam mấy ngày, thì có thể lại được thả ra, đến lúc đó thì thì Tử tước phủ đã đắc tội với bọn chúng, khi ấy thì mỗi ngày chúng tìm đến quấy rối, tại hạ có thể bảo vệ cho các phu nhân nhất thời, nhưng không thể bảo vệ được một đời.
Phương Di vốn còn muốn cùng hắn tranh luận, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, nàng đỏ mặt trở nên trầm mặc, một bên Song Nhi cũng nghe được liền vội vàng nói:
– Vẫn là Tống đại ca nghĩ đến chu đáo, oan gia nên cởi chứ không nên buộc…
Tống Thanh Thư trong lòng cười thầm: “Nếu như ta dễ dàng đem những tên gây rối đuổi đi, các ngươi sau này làm sao cầu ta đây. Tốt nhất cứ đến nháo mấy lần, ta mới có lý do qua tới bên này cùng các phu nhân rút ngắn mối quan hệ…”
Trở lại đại sảnh, Song Nhi dặn dò Đào Hồng Liễu Lục bưng trà lên, nhìn Tống Thanh Thư hỏi:
– Nghe nói Tống đại ca khoảng thời gian này đi sứ Thịnh kinh, không biết mọi việc có thuận lợi hay không?
Nghĩ đến những chuyện xảy ra tại Thịnh kinh thành, Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Cũng tạm coi như là thuận lợi…
Rất nhanh hai người lại rơi vào trầm mặc, thấy trong ánh mắt Song Nhi lơ đãng toát ra vẻ đau thương, Tống Thanh Thư ho nhẹ một tiếng, thấy nàng ngẩng đầu, hắn trầm giọng nói:
– Thiếu phu nhân, chuyến đi Thịnh kinh thành lần này, tại hạ đã giết chết Phúc Khang An, vì Vi huynh đệ báo thù.
– A…
Song Nhi lấy tay che miệng, liền vội vàng đứng lên đi tới trước mặt Tống Thanh Thư, dịu dàng hạ bái.
– Song Nhi đa tạ Tống đại ca!
Song Nhi tuy rằng trong lòng đúng ra cũng không có xem Phúc Khang An là kẻ thù, nhưng trong lòng dù sao vẫn có vướng mắc, lúc nghe được Tống Thanh Thư giết Phúc Khang An, không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ.
– Thiếu phu nhân đừng vội đa lễ, Vi huynh đệ là huynh đệ kết bái của tại hạ, thì việc báo thù là lẽ đương nhiên.
Tống Thanh Thư vội vàng đỡ Song Nhi đứng lên, cảm nhận được khi chạm vào bàn tay của nàng thật là mịn màng non mềm khiến cho hắn lưu luyến không muốn buông ra…
Song Nhi khuôn mặt đỏ lên, lặng lẽ rút bàn tay ra, trong đầu nàng không khỏi hiện lên ngày đó nằm ở trong lồng ngực của hắn, còn hắn dùng thì dùng đôi bàn tay nắn bóp đôi bầu vú của mình… lại còn đưa tay xuống âm hộ mình vuốt ve, nghĩ đến đây, tự nhiên rõ ràng bên dưới hạ thể của mình lại nảy sinh biến hóa nóng dần lên…
Trong phòng rơi vào một loại ám muội yên tĩnh, hai người cũng không muốn mở miệng nói chuyện, may là vào lúc này Phương Di đổi lại y phục, từ trong đi ra.
– Đa tạ Tống đại ca xuất thủ cứu giúp.
Vừa nãy giao thủ cùng đám tặc tử y phục nhem nhuốc bụi đất, sau khi thay xong bộ mới, Phương Di mới nhớ là mình vẫn chưa có nói cảm ơn với Tống Thanh Thư.
– Phương phu nhân đừng khách sáo.
Tống Thanh Thư đưa tay vừa đỡ nàng vừa nói.
– Tốt nhất phu nhân dùng dược thoa xức, tại hạ thấy vừa rồi phu nhân trúng một cước, phân lượng tựa hồ cũng không nhẹ.
– Ta đã sát qua.
Phương Di vừa rồi thoa thuốc cho mình, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tống Thanh Thư thoa thuốc cho mình, chính nàng bị cái ý niệm này làm sợ hoảng hồn, có thể vì đã quá lâu Vi Tiểu Bảo không có gần gũi nàng, rồi sau đó lại chết đi, là một thiếu phụ đang căng tràn sức sống thanh xuân, thiếu vắng hơi của nam nhân thật là một điều khó chịu, vì lẽ đó lúc Tống Thanh Thư ôm nàng, thì nàng cảm nhận cái mùi khí tức của nam nhân nồng nặc xông vào chóp mũi, biểu hiện khó tránh khỏi có chút không tự nhiên.
Tống Thanh Thư đương nhiên không biết tất cả những chuyện này, cười nói:
– Quãng thời gian trước, tại hạ có gặp Độc Thủ Dược Vương, nghe lão nhân nói phu nhân từng tới Dược Vương trang, thế nhưng sau đó không kịp chờ đợi giải dược thì đã bỏ đi rồi.
– Tống đại ca, Độc Thủ Dược Vương thật có thể tạo ra giải dược của Báo Thai Dịch Cân Hoàn sao?
Phương Di ánh mắt sáng ngời, ngày đó chính Độc Thủ Dược Vương nói là cần có thời gian, nàng cho rằng lão nhân chỉ nói qua loa cho có, nên đã thất vọng rời đi.
– Dựa vào y thuật của lão nhân, tại hạ tin tưởng lão nhân có thể tạo ra được giải dược, vì lẽ đó nếu như có thể lấy được một viên Báo Thai Dịch Cân Hoàn đưa cho lão nhân, nói vậy có thể trợ giúp lão nhân mau chóng tìm ra giải dược thích hợp.
Tống Thanh Thư đáp.
Phương Di trong ánh mắt sa sầm lại, trong lòng suy nghĩ:
“Báo Thai Dịch Cân Hoàn, ở Thần Long giáo cũng là loại dược vật cực kỳ quý giá, muốn lấy được e khó chẳng khác gì lên trời.”
Thấy nàng trầm mặc không nói, Tống Thanh Thư chuyển hướng sang Song Nhi hỏi:
– Thiếu phu nhân lần trước khi môi bà tới cửa tìm, thì có những tên tặc tử kia không vậy?
– Cũng thường có, nhưng mỗi lần tới thì đám người khác nhau, do vậy chúng ta có báo quan cũng vô dụng.
Nói tới chuyện này Phương Di liền tức tối, vì lẽ đó lần này bọn chúng vừa tìm tới cửa, nàng không nhịn được nữa liền cùng đối phương giao thủ.
– Xem ra thì bọn chúng đều là một nhóm a.
Tống Thanh Thư thở dài nói.
– Một bên vai phản diện, một bên xướng làm mai mối, chính là vì để quấy rối các phu nhân, cuối cùng chịu không nổi sẽ đi vào khuôn phép. Vừa rồi nghe môi bà nói, người đứng sau lưng tựa hồ là công tử gia tộc họ Đông, các phu nhân có cùng hắn ân oán gì không?
– Ta không biết hắn, trước giờ chưa từng nghe nói đến người này…
Song Nhi buồn rầu nói.
– Vậy tại sao phu nhân không đi tìm Tác Ngạch Đồ, Đa Long nhờ bọn họ giúp?
Tống Thanh Thư đột nhiên hỏi, Vi Tiểu Bảo khi còn sống, bọn họ là bằng hữu, do đó không có đạo lý gì mà trơ mắt ra nhìn các quả phụ của Vi Tiểu Bảo bị người bắt nạt.
– Đừng nhắc đến hai người kia, nhất là Tác Ngạch Đồ tên cáo già đó.
Phương Di nổi nóng nói.
– Chúng ta đã đi tìm đến bọn họ rồi, bề ngoài bọn họ nói rất êm tai, kỳ thực chỉ là đánh lừa cho chúng ta đi về.
– Ồ… việc này cũng kỳ lạ.
Tống Thanh Thư trong lòng thấy nghi ngờ, hiện tại ngay cả Tác Ngạch Đồ cùng Đa Long cũng không muốn giúp đỡ nhà của Vi Tiểu Bảo, nói vậy là phải có vấn đề gì ghê gớm nên bọn họ mới không dám xuất đầu.
– Như vậy đi, để tại hạ về trước truy cứu là nguyên nhân gì mà Đông gia lại làm ra chuyện xấu xa như vậy, trong thời gian này các phu nhân xin đừng đi ra khỏi phủ, cẩn thận phòng bị cho người hộ viện thì tốt hơn.
– Từ khi nơi này xảy ra sự tình, đừng nói là không có ai tới hộ viện, ngay gia đinh trong nhà cũng dồn dập chạy sạch sành sanh.
Một bên Đào Hồng oán hận nói.
– Phỏng chừng vậy là có người bắn tiếng hăm dọa.
Tống Thanh Thư sững sờ, phản ứng lại.
– Vậy tại hạ sẽ phái người mang một đội binh lính đến bảo vệ cho các phu nhân, chí ít sẽ không có kẻ xấu dám quang minh chính đại xông vào bất ngờ.
Song Nhi thở dài:
– Tống đại ca, ta cũng biết vì sao Tác Ngạch Đồ, Đa Long bọn họ không giúp đỡ, sau khi Tiểu Bảo chết đi, thì bọn họ không cần thiết vì chúng ta mà lại đắc tội với một Nhất đẳng công, vì vậy Tống đại ca cũng không cần phí công, Đông gia bây giờ đang được hoàng thượng sủng hạnh, e rằng đại ca chạm vào thì tiền đồ sẽ bất lợi…
Tống Thanh nở nụ cười, ngăn lại Song Nhi đang nói:
– Cái gì tiền đồ với lại không tiền đồ, nếu ngay cả quả phụ của huynh đệ mình mà không gánh nổi, tại hạ làm quan thì còn có ý nghĩa gì? Lại nói, tại hạ ngược lại cũng không sợ nhà Đông gia…
Nhìn Tống Thanh Thư quay người rời đi, Song Nhi có chút ngơ ngác thất thần Phương Di đi tới bên cạnh người nàng, hé miệng cười nói:
– Song Nhi, ta cảm thấy Tống đại ca giúp chúng ta như vậy, đến tột cùng là bởi vì Tiểu Bảo đây, hay là bởi vì… muội đây?
Song Nhi trong lòng đánh động, liền vội vàng nói:
– Phương tỷ không nên nói bậy.
– Thật không?
Phương Di tựa như giễu cợt nhìn nàng.
– Ta đã nghe qua không ít chuyện mà Đào Hồng, Liễu Lục hai nha đầu kia nói đến chuyện của các ngươi…