Phần 24
Lại nói bên trong tửu điếm Vạn Hào, người Thần Long giáo đang bận rộn, Tô Thuyên nhắm mắt nhớ đến những chi tiết hành động, cảm thấy tất cả không có vấn đề gì dơ hở, mở to mắt đang muốn mở miệng nói, đột nhiên thần sắc biến đổi.
Bịch… bịch… bịch… bốn bề cửa sổ, vách tường, cùng với nóc nhà tửu điếm, đều có cao thủ tập kích đến, vừa đối mặt giao đấu, giáo chúng Thần Long giáo liền tử thương vô cùng nghiêm trọng, rất nhanh chỉ còn lại các cao thủ chủ chốt của Thần Long giáo hộ vệ tại chung quanh người Tô Thuyên.
Tô Thuyên một bên dùng hai bàn tay chụp vào yết hầu của đôi hài tử song sinh, cảnh giác nhìn đến đám người đang tiến đến.
– Ha ha… nghe qua giáo chủ phu nhân của Thần Long đảo xinh đẹp tuyệt trần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Phúc Khang An cười dài, vạch ra mọi người bước đến.
Nhìn thấy bên cạnh hắn có Ngọc Chân Tử, Trương Tiệu Trọng, Hải Lan Bật, Đức Bố… v… v… toàn một đám cao thủ nổi danh của Bảo Vương Phủ, Tô Thuyên mặt tái xanh:
– Các ngươi tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?
– Có phải phu nhân muốn hỏi chúng ta tại sao không đến như hẹn ước tại nơi cách mười dặm bên ngoài bến tàu?
Phúc Khang An cười lạnh một tiếng.
– Từ trước giờ trên sa trường đối mặt với bao nhiêu chi sĩ tài trí trác tuyệt, bản soái còn có thể thế thắng thế như chẻ tre, còn đây chỉ là một Thần Long giáo, thì không cần phải hỏi…
– Phu nhân, chúng ta yểm hộ, phu nhân đi mau!
Bàn Đầu Đà nổi giận gầm lên, vung lấy Nguyệt nha sạn hướng đến Phúc Khang An công tới.
– Muốn chết!
Trương Tiệu Trọng ánh mắt ngưng tụ, rút thanh Ngưng bích kiếm ra khỏi vỏ, trong phòng lập tức lấp lánh ánh thép, thoáng cái liền chống đỡ thế công của Bàn Đầu Đà.
Cùng lúc Lục Cao Hiên cũng bị Đức Bố cùng Hải Lan Bật liên thủ ngăn lại, hai người võ công so với Lục Cao Hiên đều mạnh hơn, rất nhanh Lục Cao Hiên cực kỳ nằm trong tình thế nguy hiểm.
– Trương đại nhân, bần đạo giúp ngươi một tay.
Ngọc Chân Tử rít lên, phút chốc thân hình mất dạng, tay cầm trường kiếm vận khởi Thần Hành Bách Biến nhắm ngay sau lưng Bàn Đầu Đà đâm tới.
Bàn Đầu Đà Võ công mặc dù cũng cao cường, nhưng đấu với Trương Tiệu Trọng vẫn còn chưa kịp, thì làm sao tránh được được khinh công như quỷ mị của Ngọc Chân Tử, liền hét thảm một tiếng, từ sau lưng đã bị thanh trường kiếm đâm xuyên thấu ngực, mắt thấy là không thể nào sống được…
…
Nghe được Bàn Đầu Đà kêu lên thảm thiết, Lục Cao Hiên trong lòng hoảng hốt, chiêu thức càng tán loạn, bị Hải Lan Bật một chưởng đánh trúng óc vỡ toang mà chết.
– Sư đệ!
Sấu Đầu Đà trợn rách cả mí mắt, đang muốn xông lên, Tô Thuyên vươn tay ra, ngăn hắn lại, nàng nhìn Phúc Khang An mỉm cười nói:
– Phúc soái hãy kêu thủ hạ dừng tay, nếu không thì tính mạng hai công tử đây khó giữ được.
Nói xong trên tay hơi dùng sức, hai hài tử liền oa oa khóc lớn.
– Dừng tay!
Phúc Khang An tay phải giơ lên, cao thủ Vương phủ liền yên tĩnh lại, vẫn vây quanh người của Thần Long giáo.
Tô Thuyên trên lưng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng biết nàng biết hôm nay lành ít dữ nhiều, chỉ có điều đối với việc Vương phủ tra được tung tích của mình thì nghĩ mãi vẫn không ra, chẳng lẽ là Tống Thanh Thư bán đứng?
– Hồng phu nhân, đã bị tầng tầng vây quanh, còn hy vọng thoát thân được sao? Chi bằng sớm một chút đầu hàng, bản soái nể tình ngươi một thân bản lĩnh, có thể dùng cho lễ thượng khanh của Vương phủ để mời phu nhân.
Phúc Khang An nhìn trong tay nàng hai hài tử trắng ngần, trong lòng ấm áp, nghĩ thầm ngày hôm nay dù bất cứ giá nào cũng phải đem hài tử của mình cứu được trở về.
– Đúng là tình huống này thì ta không trốn thoát được, có điều bây giờ quý công tử đang ở trong tay của ta, nên ta cũng muốn thử liều mạng một lần.
Tô Thuyên cười nói.
– Nhiều đại nam nhân vây quanh ta như vậy, ta lại nhát gan, nếu không cẩn thận, giật mình sẽ làm bị thương hai lệnh công tử, mong rằng Phúc soái không lấy việc đó phiền lòng…
Trong lòng mọi người của Vương phủ rùng mình, một nữ nhân kiều mị vô cùng, nói những lời ác độc uy hiếp, vẫn một dáng dấp nói cười xinh đẹp.
– Được… phu nhân đem hài tử giao cho ta, bản soái lời hứa đáng giá nghìn vàng, tha tất cả một con đường sống.
Phúc Khang An trầm giọng nói.
– Ôi, lời hứa của các nam nhân trên cõi đời này là điều khó tin cậy nhất.
Tô Thuyên nhãn quang lưu chuyển, lắc đầu.
– Chờ chúng ta an toàn lên thuyền, tự nhiên sẽ đem hai vị công tử trả lại Phúc soái.
– Được, nếu như phu nhân dám to gan làm cho hài tử rụng đi một cọng tóc gáy, bản soái thề truy sát Thần Long giáo đến tận chân trời góc biển.
Phúc Khang An lạnh nói, vung tay lên, vòng vây cao thủ Vương phủ liền lộ ra một khoảng trống.
– Sấu Đầu Đà, phía trước mở đường.
Tô Thuyên cũng không quay đầu lại phân phó nói.
– Vâng, phu nhân…
Sấu Đầu Đà gật đầu, xông lên đi ở phía trước…
Tô Thuyên theo Sấu Đầu Đà từng bước từng bước lui về phía sau khóe miệng lộ ra nụ cười, nghĩ thầm sau khi rời khỏi phạm vi thế lực của Thịnh kinh, mình vẫn còn phải dùng hai tiểu tử này đem trao đổi với bản kinh thư Tứ Thập Nhị Chương Kinh.
Trong lòng đang tính toán lúc mấu chốt với Phúc Khang An, trên lưng đột nhiên truyền đến đau đớn, Tô Thuyên “hự…” lên một tiếng, phun ra ngụm máu tươi, chưa kịp phản ứng lại, trên người mấy đại huyệt đã bị điểm trúng, nàng biết sau lưng mình chỉ có một người, quay đầu lại căm hờn nhìn Sấu Đầu Đà:
– Thì ra tất cả mọi chuyện đều là do ngươi giở trò quỷ.
Cuối cùng thì Tô Thuyên đã rõ ràng rồi, lấy năng lực của Thần Long giáo, trong thời gian ngắn người của Vương phủ không có cách nào tra được hành tung của bọn họ, vốn kế hoạch đã tính toán làm sao đánh lạc hướng của Vương phủ, làm sao trao đổi kinh thư, làm sao hoàn mỹ kế sách rút lui, nhưng hành động còn chưa bắt đầu thì đã bị Vương phủ đã có hành động đến trước trảm thủ, nàng đúng ra nên sớm nghĩ đến nội gian bên trong thần Long giáo mới phải, chỉ có điều Tô Thuyên vẫn không hiểu, Sấu Đầu Đà rõ ràng trúng rồi Báo Thai Dịch Cân Hoàn chi độc, làm sao lại dám phản bội Thần Long giáo.
– Phu nhân, những năm gần đây, phu nhân diệt trừ thanh trừng giáo chúng, nhưng ta cũng hiểu được tất cả những chuyện này đều là ý của giáo chủ. Theo Thần Long giáo, sớm muộn cũng sẽ bị Giáo chủ làm hại, ta tại sao lại ngồi yên chờ chết chứ…
Sấu Đầu Đà đoạt lấy hai hài từ trong tay Tô Thuyên, ôm lên chậm rãi đi đến hướng về phía Phúc Khang An.
– Sấu tôn giả hôm nay lập này đại công, bản soái nhất định hồi bẩm Vương gia, ngày nào đó sẽ lập nên làm giáo chủ Thần Long giáo, nhất định sẽ là tôn giả chứ không ai khác.
Phúc Khang An vui mừng nói lớn.
Thấy Sấu Đầu Đà tới gần, Ngọc Chân Tử bước ra cản ở trước mặt hắn, Phúc Khang An vẫy tay:
– Không sao, để hắn đến đây.
Phúc Khang An không phải là không hoài nghi dụng ý Sấu Đầu Đà, nhưng trải qua cuộc đụng độ vừa rồi, người Thần Long giáo tổn thất chí ít cũng hết một phần ba, với lại Giáo Chủ phu nhân cũng đang nằm trong trong tay mình, nên Phúc Khang An trở nên chủ quan, hắn từ trước đến giờ dùng người theo đạo lý nếu nghi ngờ người thì không dùng, vì triệt để thu phục Sấu Đầu Đà, đương nhiên phải ra vẻ tin tưởng Sấu Đầu Đà…
– Phúc soái, ta đã cứu được lệnh công tử về rồi.
Sấu Đầu Đà cười, chậm rãi đem đôi song sinh hướng về trước đưa tới.
Nhìn hai hài tử vẫn còn tã lót, Phúc Khang An trên mặt đầy nhu tình, đưa tay nhận lấy, nhưng vào lúc này lại đột nhiên xảy ra dị biến.
Bàn Đầu Đà nụ cười biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó chính là ánh mắt tràn ngập cừu hận, đem hai hài tử ném về hai bên làm vật cản ngăn tầm mắt Ngọc Chân Tử cùng Trương Triệu Trọng, sau đó dụng hết toàn lực một quyền đánh vào trước ngực của Phúc Khang An.
Phúc Khang An không ngờ, cúi thấp đầu nhìn trước ngực một quyền đánh trúng, trong miệng “ặc… ặc…” lên vài tiếng, muốn mở miệng nói, nhưng chỉ có thể phun ra mấy dòng máu sền sệt, Phúc Khang An chính mình thống suất mấy chục vạn đại quân, dưới trướng vô số cao thủ, lại bị trọng thương như vậy dưới tay một tiểu nhân vật, nghĩ tới đây tức giận công tâm, lại một ngụm máu tươi nữa phun ra, hai chân mềm nhũn, tựa như bùn nhão khụy xuống.
– Nữ nhi của ta… phụ thân đã báo thù được cho ngươi rồi… ha ha ha ha…
Sấu Đầu Đà dù cho vào lúc này, cũng không có đem thân phận công chúa Kiến Ninh gọi ra, dù chính mình đang cao hứng vô cùng, không cần thiết để người trong thiên hạ biết nàng không phải là cành vàng lá ngọc, mà chỉ là một đứa con hoang.
Chính vào lúc này, Ngọc Chân Tử cùng Trương Triệu Trọng đã song song phóng tới, Sấu Đầu Đà cũng không chống tả, tức khắc bị trường kiếm đâm xuyên vào cơ thể, có điều hắn lại lộ ra một nụ cười vì tia tâm nguyện đã hoàn thành, từ lúc nghe tin công chúa Kiến Ninh bị Phúc Khang An làm hại, Sấu Đầu Đà đã có dự định cùng với Phúc Khang An đồng quy vu tận để trả thù rồi.
Nhìn Phúc Khang An chết không nhắm mắt, đám cao thủ của Bảo Vương một rơi xuống hầm băng, dồn dập rút đao ra chém Sấu Đầu Đà thành thịt nát xương tan, nhưng vẫn không hết hận, cuối cùng tất cả đều quay đầu lại nhìn Tô Thuyên.
Tô Thuyên cũng không ngờ đột nhiên nổi lên biến cố như thế này, còn không hiểu rõ nhi nữ của Sấu Đầu Đà là ai, liền thấy các cao thủ Bảo Vương phủ hung tợn nhìn mình, có chút sởn cả tóc gáy:
– Các ngươi muốn làm gì…
– Giết ngươi, báo thù cho đại soái!
Không biết là ai hô lên, người của Bảo Vương phủ bao vây lại, Ngọc Chân Tử cùng Trương Triệu Trọng tuy rằng hiểu được nếu bắt sống được Tô Thuyên Giáo Chủ phu nhân của Thần Long Đảo thì lợi ích sẽ to lớn hơn, nhưng tình huống trước mắt cũng không cách nào ngăn cản mọi người được, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, đột nhiên một người áo đen phóng vào, chỗ hắn lướt qua không một ai đỡ nổi một hiệp, Ngọc Chân Tử Trương Triệu Trọng nhảy ra đón đòn, cũng bị đối phương một chiêu đánh ép văng ra, mọi người ngơ ngác thất sắc, chỉ có trơ mắt nhìn người áo đen ôm lấy Tô Thuyên biến mất ở xa xa.
…
Lại nói đến Mã Xuân Hoa ở trong Bảo thân vương phủ, trước ngực đã trở nên mềm nhuyễn không còn như trước kia bị đè nặng như tảng đá nữa dưới thủ pháp của Tống Thanh Thư, lúc này hắn đang xoa bóp nhào nặn bên dưới, bị Tống Thanh Thư trêu đùa suốt gần nửa canh giờ, rốt cục chủ động hơi mở ra hai chân, dưới thủ pháp xoa bóp lưu thông huyết mạch này, nàng đã bị kích tình mênh mông, trong lòng của Mã Xuân Hoa run lên, cảm giác được cái loại cảm giác mê loạn kỳ quái này, càng tăng thêm không thể ức chế, nàng đang hoảng sợ vì không biết phải làm sao thì đột nhiên Tống Thanh Thư dừng tay lại…
– Cảm tạ tiên sinh…
Cảm giác được đối phương tay vẫn cứ để lại ở trên bẹn đùi mình, Mã Xuân Hoa nói ra câu nói này cảm thấy cả người không dễ chịu cùng với ngượng ngùng xấu hổ không chịu nỗi.
Tống Thanh Thư mỉm cười cợt, đưa tay thu lại, đưa đôi tay tới trong chậu rửa sạch, tiếp nhận nha hoàn đưa tới khăn mặt lau qua.
– Vốn là phải cần xoa bóp thêm hơn canh giờ nữa, có điều nhũ tuyến đã thông ra gần hết, lão phu cũng đã lưu thông đại đa số huyết mạch rồi, nếu phu nhân thấy cũng trong người vẫn còn chưa có dễ chịu, thì cứ để cho nha hoàn dựa theo phương pháp vừa rồi của lão phu mà tiếp tục xoa bóp theo như vậy nhé…
Tống Thanh Thư thấy thời gian Phúc Khang An đi đã đủ rồi, nên muốn vội vã đi gặp Viên phu nhân, đương nhiên không còn hứng thú ở lại chỗ này tiếp tục thay Mã Xuân Hoa xoa bóp.
Mã Xuân Hoa gật đầu, quay đầu dặn dò nha hoàn.
– Tiểu Đào, ngươi mang tiên sinh đi ra ngoài, chiêu đãi thật tốt nhé.
– Bẩm vâng…
Nha hoàn tên gọi Tiểu Đào gật đầu.
– Tiên sinh xin mời đi theo nô tỳ.
Tống Thanh Thư liếc mắt ra hiệu Chu A Cửu, cầm lấy hòm thuốc đi theo phía sau nha hoàn ra bên ngoài.
– Tiểu Đào, vị tiên sinh này đã chữa khỏi bệnh cho phu nhân rồi sao?
Cửa vừa mở ra, tên thị vệ gác cửa nhìn thấy, hơi thắc mắc là nghe nói chữa bệnh hai canh giờ mới xong, mà sao lại nhanh như vậy?
– Ưm… gần xong rồi, phu nhân dặn dò ta khoản đãi bọn họ.
Tiểu Đào đáp.
Thị vệ đôi mắt chuyển động, liền vội vàng nói:
– Vừa rồi đại soái có dặn dò, bảo chúng ta dẫn họ đến sương phòng chiêu đãi, Tiểu Đào hay là cô nương quay vào trong phòng chiếu cố phu nhân đi, phu nhân đang bệnh lúc nào cũng cần người kề cận.
Tiểu Đào thấy tên thị vệ nói cũng đúng.
– Vậy cũng tốt, giao người cho các ngươi, tuyệt đối đừng thất lễ với họ.
– Chúng ta biết rồi.
Mấy tên thị vệ liếc mắt nhìn nhau…
Tống Thanh Thư lạnh nhạt, cũng không nói toạc ra, yên lặng đi theo phía sau mấy tên thị vệ, khi đến một con đường cùng vắng lặng không người, bên một chỗ hoa viên, mấy tên thị vệ ngừng lại.
– Đây là nơi nào?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Khà khà… nơi này là nơi táng thân…
Lời còn chưa dứt, mấy tên thị vệ đã rút đao ra chém ngay.
Ngay lập tức thân hình Tống Thanh Thư biến mất, còn Chu A Cửu từ tấm phướn “Chuyên trị nghi nan tạp chứng” dưới đáy rút thanh kiếm ra, hàn quang lóe lên, mấy tên thị vệ liền đi đời nhà ma.
Tống Thanh Thư thở dài một hơi.
– Đi thôi, tìm Viên phu nhân…
Dọc trên đường bọn họ bắt một nha hoàn hỏi nơi ở của vị Trắc phúc tấn mới của Vương phủ, xong rồi Tống Thanh Thư điểm huyệt đem nha hoàn giấu ở giả trong mé sau hòn giả sơn…
Dựa theo nha hoàn chỉ điểm, hai người một đường che giấu hành tung, rốt cuộc cũng tìm được tiểu viện chỗ ở của Hạ Thanh Thanh.
– May là bên trong nơi đây không có đề phòng nghiêm ngặt như bên Bảo Vương phủ.
Chu A Cửu vui mừng nói.
Hai người lo lắng kinh động hạ nhân, không dám trực tiếp đẩy cửa lớn, mà là vận lên khinh công phóng lên bên trên, quan sát tình hình bên trong.
Giữa sân bên trên chiếc ghế đá đang ngồi một bóng người uyển chuyển, tư thái thướt tha, da thịt trắng như tuyết, chiếu rọi càng lộ vẻ quyến rũ yêu kiều, sáng rực rỡ…
– Viên phu nhân…
Tống Thanh Thư vươn mình rơi xuống, rơi xuống trước người nàng, vẻ mặt khá là phức tạp.