Phần 198
Huyết Đao lão tổ đụng mặt Tống Thanh Thư nhiều lần, đương nhiên rõ ràng trong khoảng thời gian này võ công của hắn biến hóa rất nhiều, nhất là lúc tại Thần Long Đảo khi thấy hắn và Âu Dương Phong giao thủ, càng biết hơn mình tuyệt không phải là đối thủ của hắn.
Huyết Đao lão tổ tuy rằng dũng mãnh hung hãn, nhưng không phải là kẻ ngu ngốc, biết rõ nếu đánh nhau thì không phải là đối thủ, cho nên nỗ lực cùng Tống Thanh Thư hóa thù thành bạn. Dù sao lão thấy giữa hai người cũng không có huyết hải thâm cừu gì, hơn nữa bây giờ thì Tống Thanh Thư đã không còn làm quan trong triều đình Mãn Thanh, giữa hai người càng không tồn tại lập trường mâu thuẫn.
Tống Thanh Thư cười nhạt:
– Chúng ta có thể đạt thành giao dịch, nhưng làm bằng hữu thì miễn, trước đây chúng ta đã định trước là sẽ không bao giờ là bằng hữu được rồi mà.
Huyết Đao lão tổ trên mặt tàn khốc lóe lên, còn chưa kịp nói gì, thì Thủy Sinh đã mở miệng trước:
– Tống công tử, không cần lo cho ta, van cầu người thay ta giết…
Chưa nói hết thì đã bị Huyết Đao lão tổ điểm á huyệt.
– Đã là như vậy, vậy sau này chúng ta gặp lại sẽ có cuộc quyết đấu.
Huyết Đao lão tổ đem Thủy Sinh kéo đứng lên, một tay chế trụ cần cổ của nàng, tay kia nắm Huyết Đao, chậm rãi lui về phía sau.
– Lão tổ, còn tại hạ thì làm sao bây giờ đây?
Lần này đến phiên Hoa Thiết Can trợn tròn mắt, nếu để Thủy Sinh sống, chuyện ngày hôm nay tất nhiên bị tiết lộ ra ngoài, ngày sau ở trên chốn giang hồ có thể nói là lão không còn có đất cắm dùi.
Huyết Đao lão tổ lần này vốn là chi mệnh của A Lý Bất Ca đến đây thám thính tình hình, nghe nói quận chúa Triệu Mẫn của Nhữ Dương Vương phủ lặng lẽ lẻn vào quốc nội Mãn Thanh gây dựng tìm thế lực khắp nơi, A Lý Bất Ca đương nhiên không thể để cho nàng như nguyện, cho nên phái Huyết Đao lão tổ đến đây tìm cách phá hư việc của Triệu Mẫn.
Huyết Đao lão tổ đến đầu lĩnh của Kim Xà doanh điều tra thời điểm, vừa vặn gặp được Thủy Sinh đang ngây ngô ở trong phòng, sắc tâm liền nhịn không được xuất thủ đem nàng bắt đi.
Đến lúc này đã gây nên đại họa, Thủy Sinh lần này là đi theo phụ thân Thủy Đại cùng đi bái phỏng bá phụ Thủy Giám, vừa vặn Hắc Bạch Song Kiếm cũng nghe theo lời mời của Giang Nam Tứ Hiệp đến đây trợ quyền, mặt khác cộng thêm Thủy giám dự định đề danh chọn tân Kim Xà Vương, người được chọn tên gọi là “Tấn Dương Đại Hiệp” Tiêu Bán Hòa, võ công cũng không có dưới Huyết Đao lão tổ.
Việc Thủy Sinh bị bắt đi, rất nhanh kinh động đám cao thủ này, bọn họ liền truy đuổi theo mà đến. May mà Huyết Đao lão tổ tung hoành giang hồ nhiều năm, cực kỳ giảo hoạt, trên đường bố trí mê trận, đem đám kia cao thủ dẫn dắt chia ra mấy hướng.
Đám người Thủy Giám quyết định chia ra ba ngã đường tìm kiếm, phu phụ Hắc Bạch Song Kiếm cùng nhau đi về hướng nam truy tìm, Thủy Giám cùng Tiêu Bán Hòa đi hướng tây truy tìm, Lạc, Hoa, Lưu, Thủy bốn người hướng bắc truy tìm thì đụng phải Huyết Đao lão tổ.
Bọn họ làm sao có thể ngờ tới Huyết Đao lão tổ lắm mưu nhiều kế, lấy một địch bốn, lại có thể có thể giết ba người trong “Lạc Hoa Lưu Thủy”, đã vậy còn hàng phục được một người.
Bất quá Huyết Đao lão tổ có nỗi khổ tự biết, lão vừa rồi giao thủ đã tiếp cận như dầu hết đèn tắt, giờ nếu có thể từ trong tay Tống Thanh Thư thoát được tính mệnh thì là mấy vạn lần may mắn, đâu còn nghĩ đến việc chấp hành nhiệm vụ A Lý Bất Ca giao phó, thế nhưng nếu quay trở lại Mông Cổ bẩm báo kết quả, thì phải dùng Hoa Thiết Can để ứng phó với A Lý Bất Ca.
– Hoa tiên sinh, bây giờ tại Trung Nguyên thì ngươi không còn cách nào ở lại, chi bằng theo lão phu quay về Mông Cổ, có thể được Vương gia thưởng thức, ngày sau một khi Mông Cổ nhập chủ Trung Nguyên, ngươi áo gấm về nhà, có phải là tiện cả đôi đường?
Huyết Đao lão tổ ngoài miệng mặc dù nói tốt, nhưng trong lòng đã nghĩ: “Đến lúc đó nói với Vương gia là nhóm ‘Lạc Hoa Lưu Thủy’ là quân cờ trọng yếu của Triệu Mẫn mai phục tại Trung Nguyên, mình cửu tử nhất sinh mới giết được ba người, bắt sống mang về một người để cho Vương gia thẩm vấn…”
Bất quá Huyết Đao lão tổ đương nhiên sẽ không để cho Hoa Thiết Can mở miệng, như vậy chuyện của lão chẳng phải là bại lộ? Cho nên lão đã hạ quyết tâm, trở lại Mông Cổ liền giết người diệt khẩu, tuyên bố ra bên ngoài là Hoa Thiết Can tự sát là tốt rồi. Đương nhiên lúc này vẫn phải trấn an Hoa Thiết Can một chút, võ công của lão cũng không tệ, có thể làm bảo tiêu và ứng phó Tống Thanh Thư một chút là vẫn có thể…
– Đa tạ lão tổ dẫn dắt, ngày khác Hoa mỗ sẽ không quên đại ân.
Hoa Thiết Can cười nịnh nói.
Tống Thanh Thư nghe được lông mi nhíu lại, nghĩ thầm Hoa Thiết Can cũng là nhân vật thành danh võ lâm mấy chục năm nay, tại sao lại vô sỉ như vậy?
Thấy Tống Thanh Thư cũng không có ý chặn lại, Huyết Đao lão tổ mừng thầm trong lòng, dù sao cũng hôm nay cùng Tống Thanh Thư đã triệt để xé rách da mặt, dựa theo hiệp định là sẽ đem Thủy tiểu thư giao trả lại cho hắn, còn không bằng sau khi được địa phương an toàn yên lặng, trước hưởng dụng cái thân thể mọng nước của cô nương xinh đẹp này, phát tiết thân thể vừa rồi gặp quá nhiều chuyện khẩn trương, Tống Thanh Thư sẽ không sẽ vì một nữ nhân xa lạ, truy sát mình tới tận thảo nguyên Mông Cổ…
Huyết Đao lão tổ đang suy nghĩ, lại nghe được giọng một nữ nhân:
– Công tử này tha cho các ngươi đi, nhưng ta thì sẽ không tha cho các ngươi, đã giết cừu của ta, còn mang đi nướng, mau nhanh bồi thường cho ta.
Huyết Đao lão tổ trong mắt lóe lên, nghĩ thầm nếu không phải là kiêng kỵ Tống Thanh Thư ở đây, ngày thường lão tử đụng phải cô nương hương dã xinh đẹp như thế, còn không phải đem ngươi làm cho van xin cầu khẩn mới thôi…
Nhưng lão cũng không muốn dây dưa thêm phiền toái, từ trong người móc ra một thỏi bạc, vẻ mặt ôn hòa nói:
– Cô nương, đây là một thỏi bạc có thể mua được mười con cừu, coi như lão phu bồi thường cho ngươi ah.
Bất ngờ cô nương lục y lắc đầu:
– Ta không muốn bạc…
Huyết Đao lão tổ ngẩn ra:
– Vậy ngươi muốn cái gì?
Thiếu nữ áo lục nói:
– Một mạng bồi một mạng.
Huyết Đao lão tổ tức giận:
– Lão tử bất quá chỉ giết một con cừu, ngươi lại muốn vì một con cừu đòi lấy mạng của lão phu?
– Một mạng bồi một mạng không phải là công đạo sao?
Cô nương lục y ngoẹo đầu nhìn lão, chợt lộ ra thần tình bừng tỉnh đại ngộ.
– Yên tâm đi, sau khi lão chết đi, ta sẽ không đem ngươi nướng ăn đâu, nhìn bộ dáng của lão, da thịt chắc chắn là không thể ăn được.
Tống Thanh Thư ở một bên nghe được một đầu hắc tuyến, cô nương này ăn nói… thật là cảm động a.
Huyết Đao lão tổ bị tức được giận sôi lên, vận khởi chân khí cầm trong tay thỏi bạc, hướng đến đại huyệt trên người cô nương lục y ném tới, hiển nhiên trong lòng lão đã động sát cơ.
– Lúc này chính là cơ hội!
Tống Thanh Thư một mực vận sức đang chờ phát động, thấy Huyết Đao lão tổ quả nhiên phân tâm, một luồng chỉ phong đánh văng thỏi bạc đang phóng về người cô nương lục y, thân hình hắn liền lóe lên đã xuất hiện đến trước mặt Huyết Đao lão tổ cùng với Thủy Sinh.
Huyết Đao lão tổ hoảng hốt bàn tay muốn siết chặt cổ của Thủy Sinh, tiếc rằng từ khuỷu tay truyền đến một cổ cảm giác tê dại, hiển nhiên đã bị Tống Thanh Thư phất trúng ma huyệt, nên vô lực chế trụ Thủy Sinh.
Huyết Đao lão tổ cũng quyết định thật nhanh, thân hình chợt thối lui, thừa dịp Tống Thanh Thư cứu Thủy Sinh phi thân chạy trốn, Tống Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, thanh mộc kiếm bắn ra, vừa vặn điểm trúng tử huyệt từ phía sau Huyết Đao lão tổ, một đời kiêu hùng lại bị mất mạng như vậy…
HẾT QUYỂN 2