Phần 195
– Um… làm sao các nữ nhân đều thích hỏi vấn đề này a…
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Công chúa so với thì niên kỷ lớn hơn, sau này công chúa gọi nàng là muội muội, nàng hô công chúa là tỷ tỷ không được sao?
Chu Cửu nhìn hắn một cái:
– Ngươi biết rất rõ ràng ta hỏi không phải là ý tứ này.
Tống Thanh Thư đương nhiên biết nàng hỏi có ý gì, hắn minh bạch thế giới này nữ nhân đối với vấn đề danh phận cực kỳ coi trọng, là thê hay là thiếp, quan hệ thực sự quá lớn.
Bất quá cái loại vấn đề này làm sao hắn có thể trả lời được? Chịu không nổi ánh mắt của Chu Cửu, Tống Thanh Thư đành nói:
– Tại quê hương ta, không có chi phân thê thiếp, sau này tất cả mọi người sẽ là thê tử của ta, ta sẽ đối đối đãi mỗi người đều giống nhau.
Chu Cửu bị hắn không màng đến thế tục kinh hãi thì chấn kinh rồi, liền thất thanh nói:
– Điều này làm sao có thể…
Cũng không màng đến nàng không tin, từ Tây Chu tới nay, lễ giáo phong tục đời đời tương truyền, quan niệm thê thiếp thâm nhập tận cốt tủy tất cả mọi người.
Thấy Chu Cửu vẻ mặt không tin, Tống Thanh Thư nghiêm mặt nói:
– Đây chính là ý tưởng chân thật trong lòng ta.
Chu Cửu ngẩn người ra, thấy hắn ngữ khí đúng là không giống đùa giỡn, nghĩ thầm lẽ nào hắn nói là thật?
Thuở nhỏ xuất thân hoàng gia, Chu Cửu sẽ không tin hắn lại có loại ý tưởng kỳ quái này có thể thực hiện, lập tức thản nhiên cười:
– Tống lang, ta có thể làm thiếp cho ngươi, thậm chí không có danh phận cũng không sao cả, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một cái điều kiện.
Tống Thanh Thư sửng sốt:
– Điều kiện gì?
– Nếu như ngươi có thể nhất thống thiên hạ, sau này hài tử sinh ra, ngươi sẽ đem quốc thổ của Đại Minh ngày trước phong tước cho hài tử, để cho hắn truyền thừa giang sơn của Đại Minh.
Cùng Tống Thanh Thư tiếp xúc thời gian cũng không ngắn, đặc biệt khi biết hắn dám đem Khang Hi thay mận đổi đào, Chu Cửu mừng rỡ cũng âm thầm kinh sợ, biết chí hướng của hắn, sợ rằng với chuyện Phản Thanh Phục Minh cũng chưa đủ với hắn…
Thân là nữ nhân, vốn là xuất giá tòng phu, đôi khi nàng đã nghĩ, chỉ cần Tống Thanh Thư có thể phản Thanh, còn chuyện phục Minh thì dù không có cũng không sao, bất quá Chu Cửu thân là con cháu triều đình Đại Minh, cũng khó bỏ xuống được phần trách nhiệm nặng nề trên người của nàng.
– Công chúa thực sự gánh chịu quá nhiều trách nhiệm mà lẽ ra không nên phải chịu.
Tống Thanh Thư thương tiếc đưa tay ra vuốt gò má của nàng, lập tức trịnh trọng nói.
– Được… ta đáp ứng…
– Thực sự sao?
Chu Cửu còn đang cảm động, thì nghe Tống Thanh Thư cười ha ha nói:
– Dù sao ngày nhất thống thiên hạ đối với ta còn xa vời không hẹn trước được, dùng một lời hứa, lừa một công chúa thân phận cao quý lấy thân báo đáp, đây là việc buôn bán có lời a.
– Ngươi…
Chu Cửu còn chưa kịp tức giận, thì đã bị Tống Thanh Thư ôm vào trong ngực, bên tai vang lên.
– Hãy tin tưởng ta, Cửu công chúa…
Chu Cửu ngẩn ngơ, lập tức ừ một tiếng, đem hai má tựa ở trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập của hắn thật trầm ổn.
Một lúc lâu qua đi, thấy hắn chưa thả mình ra, Chu Cửu có chút ngượng ngùng, lo lắng bị người đi ngang nhìn thấy, liền vội vàng đem hắn đẩy ra, giả vờ u oán nói:
– Dù sao nếu về sau ngươi có đổi ý, ta cũng không có biện pháp, ai khiến cho nhân gia hồ hồ, ngay từ đầu đã bị ngươi lừa chiếm đoạt thân thể đây.
Thấy nàng lại nhắc tới chuyện lần đó ở Thịnh Kinh, Tống Thanh Thư có chút chột dạ phản bác:
– Đó không phải lừa gạt a, ta thật là vì cứu công chúa…
– Thật không?
Chu Cửu như là chế giễu hắn.
– Ngươi thật không có những phương pháp khác để cứu ta sao?
– Đương nhiên là không có.
Tống Thanh Thư vội vã nghiêm mặt nói.
– Không biết trước đó là ai ôm vị quân chúa Mông Cổ kia bị trọng thương, từ Sơn Đông chạy tới Khai Phong để tìm Sát Nhân Danh Y chữa trị đây?
Chu Cửu cũng đã tìm hiểu nên biết được chuyện của Tống Thanh Thư mang Triệu Mẫn đi cầu y.
Tống Thanh Thư một đầu mồ hôi lạnh, ngượng ngùng giải thích:
– Chuyện đó không giống với…
– A, có cái gì mà không giống với… Tại sao ngươi lại không cứu Triệu Mẫn theo phương pháp giống như là của ta?
Chu Cửu giảo hoạt nhìn hắn.
Tống Thanh Thư nghĩ thầm về sau sẽ không dùng biện pháp vô sỉ này cứu người nữa, mới chỉ một Chu Cửu đã bị tức chết rồi, đột nhiên trong đầu lóe lên, cái khó ló cái khôn liền nói:
– Triệu Mẫn lúc đó bị thương không có nghiêm trọng như công chúa, cho nên không cần vận dụng cái loại phương pháp cuối cùng này.
Nghe được hắn nói, Chu Cửu nhịn không được mắng:
– Chỉ sợ là người ta không cho ngươi dùng cái loại phương pháp này ah? Nghe tiếng đã lâu quận chúa Mông Cổ Triệu Mẫn cơ trí như hồ, so với nàng thì ta đơn giản là ngu ngốc tự đến tận nhà, ai mà có thể tin chuyện ma quỷ của ngươi chứ.
Tống Thanh Thư vội la lên:
– Lúc đó thật sự tính mệnh của công chúa như mành chỉ treo chuông, không thể trì hoãn được a.
Thấy hắn dáng vẻ khẩn trương, Chu Cửu lại cười khúc khích:
– Tống lang ngốc, nhân gia chỉ trêu đùa ngươi. Dù sao dù sao bây giờ nghĩ lại, lúc đầu ta tin ngươi cũng không phải là chuyện xấu gì, cảm giác cũng… sung sướng…
– Hảo… lại còn có thể trêu đùa ta.
Tống Thanh Thư liền lại muốn ôm nàng.
Chu Cửu một bên né tránh, một bên duyên dáng nói to:
– Ai nha, đến doanh trại của bọn họ rồi, đừng làm rộn…
Tống Thanh Thư hướng bên cạnh thoáng nhìn, quả nhiên đã đến sơn trại của đầu lĩnh Thủy Giám, lập tức đình chỉ động tác, tại đây trước mặt cựu thần Đại Minh, dù sao cũng phải lưu mặt mũi cho Chu Cửu.