Phần 19
– Phát hiện… Tái tổng quản đã đến lúc chết rồi.
Tống Thanh Thư chợt cười lạnh, đưa tay ra chụp trên cổ họng của gã.
Nếu lấy võ công của Tái tổng quản, thân là cao thủ của Thịnh kinh thành, tuy rằng không thể sánh bằng Tống Thanh Thư, cũng không đến nỗi không thể chống đỡ vài chiêu, chỉ đáng tiếc là gã hoàn toàn không ngờ tới một tên Lưu Lão Hán yếu ớt lại là một võ lâm cao thủ, nên không hề phòng bị…
Tống Thanh Thư thở dài một hơi, uốn cổ tay một cái, Tái tổng quản đã bị hắn vặn gãy cổ, ngã trên mặt đất, hai mắt lồi lên, rõ ràng là chết không nhắm mắt.
– Đại nhân, xảy ra chuyện gì?
Tên thị vệ phía ngoài nghe được âm thanh, gõ cửa hỏi vọng vào.
– Không có chuyện gì…
Tống Thanh Thư giả giọng của Tái tổng quản nói.
Nói xong, Tống Thanh Thư lại bắt đầu một lần nữa chế tác mặt nạ da người thành khuôn mặt của Tái tổng quản, rất nhanh hong khô thành hình, Tống Thanh lại đem mặt nạ của Lưu Lão Hán dán vào trên mặt Tái tổng quản, tráo đổi y phục của hai người, sau khi kiểm tra lại hình dạng của mình, thấy không cái gì sơ hở, liền mở cửa đi ra ngoài.
– Tái tổng quản… chuyện gì…
Tên thị vệ nhìn thấy trong phòng nằm trên mặt đất là Lưu Lão Hán, hoàn toàn biến sắc.
– Vương gia ra lệnh cho ta tiêu trừ tất cả mầm họa, đưa lão ra ngoài đi, lặng lẽ chôn, không nên để cho bất luận người nào khác biết, quy củ trong phủ nói vậy chắc ngươi hiểu chứ?
Tống Thanh Thư vỗ vai tên thị vệ.
Cuối cùng nhìn Tái tổng quản biến mất ở xa xa, tên thị vệ cả người xụi lơ, phía sau lưng bị toát mồ hôi lạnh ướt nhẹp, liền tiến vào trong phòng đem “Lưu Lão Hán” vác đi, đáng thương Tái tổng quản lại chết một cách vô thanh vô tức như vậy.
Tống Thanh Thư dựa theo trí nhớ, một đường đi tới trước hòn giả sơn, nghênh ngang đi tới, thủ vệ thấy dáng dấp của hắn, vội vã khom lưng hành lễ nói:
– Thuộc hạ tham kiến Tái tổng quản.
– Hừm.
Tống Thanh Thư không tỏ rõ ý mà hừm một tiếng.
– Phụng theo chi khiến của Vương gia, ta muốn gặp phạm nhân.
– Tái tổng quản xin mời.
Một tên thủ vệ vội vã mở ra cửa lao, cung kính nhường đường, Tái tổng quản là người tâm phúc Vương gia, hắn nói phụng theo mệnh lệnh của Vương gia, đám người kia đương nhiên sẽ không hoài nghi.
– Ta có việc trao đổi cùng phạm nhân, các ngươi đi ra ngoài trước.
Tiến vào trong nhà tù, Tống Thanh Thư phất tay, để tất cả các tên ngục tốt đi ra ngoài trước, sau đó mới đi tìm trong từng phòng lao.
Rốt cục tìm thấy một gian phòng giam Điền Quy Nông, hắn cả người đầy vết máu, đang nằm thoi thóp, trên người da thịt không nơi nào còn nguyên vẹn, Tống Thanh Thư nhìn ra I nhướng mày, ngồi xổm ở bên cạnh hắn, lắc lấy thân thể:
– Điền huynh… Điền huynh?
Điền Quy Nông dần dần chuyển tỉnh, nhìn Tống Thanh Thư, lạnh nhạt nói:
– Hóa ra là Tái tổng quản, tìm Điền mỗ có chuyện gì sao?
Trong giọng nói lại không hề tức giận, Tống Thanh Thư nói:
– Điền huynh có muốn đi ra ngoài không?
– Đi ra ngoài?
Điền Quy Nông ánh mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống.
– Đi ra ngoài để làm cái gì?
– Chẳng lẽ Điền huynh không muốn gặp thê tử Nam Lan, còn có nhi nữ Điền Thanh văn?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm chẳng lẽ mấy ngày liên tiếp bị tra tấn, Điền Quy Nông đã bắt đầu mất đi ý chí?
– Nam Lan?
Điền Quy Nông rốt cục có phản ứng, nhưng rất nhanh lại nhụt chí.
– Nhưng Điền mỗ bây giờ đã là phế nhân rồi, gặp nàng thì có ích lợi gì chứ?
– Phế nhân?
Tống Thanh Thư nghi ngờ nói.
– Tái tổng quản đã biết cần gì phải hỏi đến cùng?
Điền Quy Nông liếc mắt nhìn hắn, lộ ra nửa người dưới be bét máu thịt.
– Vương gia đã hạ lệnh đối với ta dùng cung hình… không còn là một nam nhân nữa…
Nhắc đến Điền Quy Nông bi ai, nức nở lên.
Tống Thanh Thư há hốc mồm, không nghĩ tới Điền Quy Nông lại bị thê thảm như vậy, trầm mặc rồi mở miệng nói:
– Ai nói nam nhân chịu cung hình chính là phế nhân? Tiền Minh Cửu Thiên Tuế, Ngụy Trung Hiền, ngươi nào cũng bị cung hình, nhưng chí đâu có tàn? Dưới một người trên vạn người, can thiệp vào chính sự, khuất phục bách quan, thì có ai dám nói bọn họ là phế nhân…
Điền Quy Nông ngẩng đầu lên, trong miệng lẩm bẩm:
– Không sai… không sai, ta vẫn còn có cơ hội, còn có cơ hội…
– Đây là Tuyết sâm Ngọc Thiềm hoàn, đối với thương thế của Điền huynh hữu dụng, mau uống vào đi.
Tống Thanh Thư đem một viên dược hoàn đưa đến bên miệng Điền Quy Nông.
Điền Quy Nông cảnh giác liếc mắt nhìn hắn, lại nghĩ đến mình đã sống không bằng chết, nếu quả là độc dược thì cũng chẳng hề gì, liền nuốt vào, liền cảm nhận được từ dưới đan điền một luồng nhiệt khí bay lên.
Tống Thanh Thư xòe bàn tay ra để ở trên lưng hắn:
– Ta sẽ trợ giúp lưu chuyển nội lực, chờ Điền huynh tạm thời khôi phục sức lực, thì sẽ đưa Điền huynh đi ra ngoài.
Nhận được từ sau lưng truyền đến cuồn cuộn chân khí không ngừng, Điền Quy Nông vội vã vận công chữa thương:
– Tái tổng quản tại sao lại cứu Điền mỗ?
– Mấy năm trước, ta nhận được đại ân của Tống Thanh Thư, hắn lần này làm khâm sai đại thần đi tới Thịnh kinh thành, biết được Điền huynh bởi vì bị Vương gia nghi ngờ âm thầm liên lạc với hắn, nên phải chịu thảm cảnh tra tấn nhốt vào lao tù, liền tìm biện pháp cứu giúp, sau đó gặp may đúng dịp liên lạc với ta.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói.
– Tái tổng quản làm như vậy chẳng phải là phản bội Vương gia sao?
Điền Quy Nông nghe được Tống Thanh Thư phái người cứu mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nếu không phải bởi vì chính hắn thì mình cũng sẽ không bị bỏ ngục, thế nhưng khi hắn biết được chính mình xảy ra chuyện, lại lập tức nghĩ cách cứu giúp, mình cũng không biết nên oán hận hắn hay là nên cảm kích hắn.
– Ta sẽ có biện pháp giấu diếm được với Vương gia, Điền huynh không cần thay ta lo lắng, cứ bình tĩnh lại tâm tình, vận công chữa thương đi.
Tống Thanh Thư đáp.
…
Sau một nén nhang, Tống Thanh Thư rút tay ra khỏi lưng Điền Quy Nông.
– Nơi đây không thể ở lâu, Điền huynh bây giờ có thể tạm thời đi được rồi, chúng ta cứ ra khỏi Vương phủ rồi tính.
– Được.
Điền Quy Nông gật gù, rồi tập tễnh đi theo phía sau Tống Thanh Thư, mỗi động tác bước đi đau đau đớn mặt trắng bệch, mồ hôi hột đổ ra, nhưng nghĩ đến có thể không bỏ mạng tại đây, đành cắn răng kiên trì.
– Tái tổng quản, đây là…
Nhìn thấy phía sau lưng của Tống Thanh Thư là Điền Quy Nông, đàm thủ vệ kinh hãi.
– Mệnh lệnh của Vương gia, ta dẫn hắn đi ra ngoài, các ngươi không cần hỏi nhiều.
Tống Thanh Thư lấy ra một tấm lệnh bài của Hoằng Lịch nói, nghĩ thầm vật này trong tay của Tái tổng quản bớt đi cho mình không ít khí lực…
– Đúng là lệnh bài của Vương gia…
Bọn thị vệ nói.
– Điền Quy Nông nay đã là phế nhân, cũng đâu có còn giá trị gì.
Một đường thông suốt không trở ngại ra khỏi Vương phủ, Tống Thanh Thư chỉ vào một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị trước, nói với Điền Quy Nông:
– Điền huynh, ta còn có chuyện quan trọng tại người, không tiễn Điền huynh được, cứ lên chiếc xe ngựa này hồi phủ, mang theo lệnh phu nhân cùng với thiên kim, đi tới Thành Đông tìm gặp Ngũ Hồ Môn, chưởng môn là Tang Phi Hồng, Tống công tử đã trao đổi với bọn họ rồi, các nàng sẽ đưa gia đình Điền huynh rời khỏi Thịnh kinh thành, Tang chưởng môn sẽ đem Điền huynh đến Yến Kinh thành, Tống công tử đã cho người an bài xong tất cả rồi.
Nguyên lai lần trước khi ở trong phủ Trương Triệu Trọng, Tống Thanh Thư đã cứu Tang Phi Hồng một lần, sau đó Tang Phi Hồng tìm tới báo ân, Tống Thanh Thư suy nghĩ chốc lát, liền ước định với nàng thay mình hộ tống gia đình của Điền Quy Nông ra khỏi thành…
– Đa tạ Tái tổng quản chi ân hôm nay cứu giúp.
Điền Quy Nông nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng có chút nghẹn ngào, từ khi hắn bị hạ ngục đến nay, bằng hữu ngày xưa trong quan trường ai cũng trở mặt không quen biết, không ngờ tới Tái tổng quản cái này ngày xưa cũng không giao tình lại đưa tay ra cứu viện.
– Muốn tạ thì hãy tạ ơn Tống công tử đi…
Tống Thanh Thư trong lòng thầm cười, xoay người hướng về phía Vương phủ đi đến, mới dợm chân, nghĩ đến mộc việc, gọi lại Điền Quy Nông.
– Điền huynh, Tang chưởng môn của Ngũ Hồ Môn chỉ nhận thức có một tôn phu nhân, Điền huynh nhớ hãy đi cùng với Điền phu nhân mới được đấy.
Thì ra Tống Thanh Thư lo lắng Điền Quy Nông thiên tính bạc lương, trong lúc nguy cấp quăng thê bỏ nữ, như vậy một phen công phu mình sắp đặt chẳng phải là uổng phí?
– Đa tạ Tái tổng quản nhắc nhở…
Điền Quy Nông sững sờ, gật đầu lên xe điều khiển xe ngựa hướng về Điền phủ chạy đi.
Lần nữa tiến vào Vương phủ, Tống Thanh Thư trong lòng kỳ quái, vì sao vừa rồi trong ngục giam không thấy người của Hồng Hoa Hội, chẳng lẽ bọn họ không có bị bắt giam ở trong phủ, nhưng bây giờ thời gian cấp bách, cũng không có cách nào cứu bọn họ, trước tiên đi tìm Viên phu nhân rồi lại nói.
Tống Thanh Thư vội vội vàng vàng đi, một đường đều thông suốt không gặp trở ngại, vừa đi tới trước cửa đại viện của vương phủ.
– Tái tổng quản, ngươi không không biết quy củ sao? Trong đại viện của vương phủ, ngoại trừ Vương gia cùng Thế tử, những người còn lại không ai được đi vào.
Bên cạnh một giọng nói vang lên.
Tống Thanh Thư quay đầu nhìn lại, trước yến hội tựa hồ đã gặp người này, chính là thủ hạ Bảo thân vương – Kim Trảo Thiết Câu Bạch Chấn, theo lời của Trương Triệu Trọng nói, Bạch Chấn một tay Ưng Trảo Công, võ công còn trên Tái tổng quản.
Trong đầu hiện lên, Tống Thanh Thư liền vội vàng nói:
– Hóa ra là Bạch đại nhân, thật không tiện, ta vừa rồi đang suy nghĩ nhiều chuyện, trong lúc nhất thời có chút lơ đễnh.
– Không sao…
Bạch Chấn bên ngoài tuy cười nói, nhưng trong không thầm mắng, võ công của Tái tổng quản không sánh bằng mình, nhưng bởi vì hắn là người Mãn, vì lẽ đó nên được Vương gia tín nhiệm, còn chính mình thì chỉ có thể ở đây giữ nhà thủ vệ.
Vội vã ra khỏi Vương phủ, Tống Thanh Thư tìm một nơi yên lặng trống vắng, đem quan phục cùng với mặt nạ da người kéo xuống, sau đó hướng về khu phụ Long Môn tửu điếm chạy đi, nơi đó còn có một người đang chờ đợi hắn.