Phần 185
Khi đến doanh trại của phái Vương Ốc đi, Tống Thanh Thư âm thầm gật đầu, Ti Đồ Bá Lôi quả nhiên không hổ là ngày trước xuất thân từ Quan Ninh Thiết Kỵ, toàn bộ doanh trại bố trí theo binh pháp sâm nghiêm, khác hẳn các sơn trại thảo khấu không thể sánh bằng.
– Tống công tử, lão phu cuối cùng cũng có thể gặp ngươi rồi.
Ti Đồ Bá Lôi sớm nhận được tin tức, mang theo một nhóm người tâm phúc ra đón từ xa.
– Tống đại ca!
Một bên Tăng Nhu thanh âm ôn nhu mừng rỡ, bất quá nàng rất nhanh nhìn thấy Hạ Thanh Thanh bên người Tống Thanh Thư, nụ cười trên mặt ngưng lại.
– Tư Đồ lão anh hùng, Tăng cô nương…
Tống Thanh Thư đáp lễ.
Tăng Nhu nghĩ thầm hắn là một đại anh hùng nổi danh như vậy, chưa chắc còn nhớ đến một cô nương tầm thường như nàng, tuy rằng lúc đó hắn đã vừa ôm vừa sờ soạng nàng…
Nghĩ đến lần kia Tống Thanh Thư xông Vương Ốc Sơn, vì muốn cầu kiến sư phụ nên bắt giữ nàng uy hiếp muốn cởi y phục, gương mặt tròn trịa Tăng Nhu hiện lên một làn đỏ ửng, lúc đầu tuy rằng trong lòng rất hận hắn, về sau khi hiểu ra bất quá là hiểu lầm, Tống Thanh Thư là vì cứu phái Vương Ốc nên mới ra hạ sách này.
Từ đó về sau Tăng Nhu phát hiện mình cũng không quên được cảnh tượng lần đầu tiên đó, khi nhớ đến hai bầu vú cao vút của mình bị đè ép trên lồng ngực của hắn, ma chưởng của hắn cũng ve vuốt lấy trên cái mông no tròn của mình, đã vậy hắn còn làm như vô ý vuốt ve dọc xuống theo giữa rãnh mông của nàng, cái loại cảm giác ngột ngạt ngoài ý muốn làm cho nàng cảm thấy một loại khó có thể dùng lời diễn tả, làm cho tâm hồn một cô nương nhảy rộn…
Từ đó về sau, có lần đêm khuya vắng người, ngay cả trong giấc mộng nàng cũng mơ thấy Tống Thanh Thư xuất hiện ở trước mặt mình, thấy hắn lại ve vuốt khinh bạc thân thể mình như tràng cảnh lúc đó, khi giật mình tỉnh giấc, không hiểu vì sao tại nơi bên dưới hạ thể đáng giận kia, lại không nghe theo lời sai sử, nóng rực lên dinh dính đầy chất lỏng từ trong mật động rỉ ra tự lúc nào…
…
– Tống công tử, từ lần trước từ biệt, lão phu cũng nhớ mãi ngươi không quên a.
Đoàn người đến đại sảnh, Ti Đồ Bá Lôi cười vang nói.
Tống Thanh Thư trong lòng một trận ác hàn, nhưng cũng tươi cười:
– Đã lâu ngày không gặp, Tư Đồ lão anh hùng phong thái vẫn như trước a.
Phảng phất bị lời nói hắn khiêu động tâm sự, Ti Đồ Bá Lôi thở dài:
– Lão phu giờ thì tính cái gì lão anh hùng a, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi ở trong rừng sâu núi thẳm, vào rừng làm thảo khấu mà thôi.
– Ách…
Tống Thanh Thư lúc này cũng không biết làm sao khuyên nhủ lão, liền liếc mắt nhìn Hạ Thanh Thanh, thì Ti Đồ Bá Lôi lại lên tiếng:
– Như Tống công tử vậy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay thì thiên hạ chấn kinh, vì lợi ích toàn cục, Tống công tử ám sát Khang Hy hành, một lần nữa dấy lên nhiệt huyết trong lòng thiên hạ.
Tống Thanh Thư ngượng ngùng cười nói:
– Lần này ám sát bị thất bại, Tư Đồ lão anh hùng chớ nhắc đến, không thì tại hạ không đất dung thân.
– Ai…
Ti Đồ Bá Lôi khoát tay nói.
– Tống công tử hà tất khiêm tốn, Hoàng Đế Mãn Thanh giảo hoạt dị thường, huống chi bên cạnh cao thủ nhiều như mây, chuyện thất bại cũng là có căn nguyên.
Ti Đồ Bá Lôi cùng Tống Thanh Thư hàn huyên một hồi, đột nhiên hỏi:
– Tống công tử lần này tới cảnh nội Sơn Đông, không biết là có chuyện gì?
Tống Thanh Thư nhìn thấy trong mắt đối phương vui vẻ, liền không che giấu nói:
– Tại hạ nghe nói đại quân Mãn Thanh xuôi nam bao vây tiễu trừ Kim Xà doanh, vì thế đến đây xem có thể giúp được chút công sức gì không…
Ti Đồ Bá Lôi ánh mắt kích động, tiếp tục hỏi:
– Công tử có biết chuyện Kim Xà doanh đã lên tiếng mời anh hùng hào kiệt thiên hạ, đề cử tân Kim Xà Vương?
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Có nghe biết…
Ti Đồ Bá Lôi hỏi tới:
– Tống công tử có ý tham dự tuyển chọn đấu võ không?
Tống Thanh Thư trầm mặc đáp:
– Tiền bối có ý muốn hỏi, tại hạ cũng không giấu diếm, lần này đến đây đích thật là vì tranh đoạt chức vị tân Kim Xà Vương mà đến.
Ti Đồ Bá Lôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, khẽ cười nói:
– Tống công tử cũng biết lần này tuyển chọn tân Kim Xà Vương, phải do từng đầu lĩnh đề danh, mới có đủ tư cách?
Hạ Thanh Thanh liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư, hắn gật đầu:
– Không sai, tại hạ cũng vừa nhận được tin tức như vậy.
– Không biết Tống công tử đã tìm được đầu lĩnh nào đề cử rồi?
Ti Đồ Bá Lôi thấp thỏm nhìn hắn.
Tống Thanh Thư chần chờ trong chốc lát, lắc đầu nói:
– Chưa có…
Ti Đồ Bá Lôi vui mừng:
– Nếu như lão phu nguyện ý tiến cử Tống công tử đây?
Tuy rằng đã sớm nghe từ Hạ Thanh Thanh, Tống Thanh Thư vẫn như cũ có chút giật mình:
– Lần này việc đề danh quan hệ rất trọng đại, tiền bối cùng tại hạ chỉ có duyên gặp mặt một lần, tại sao lại tiến cử tại hạ đây?
Ti Đồ Bá Lôi than thở:
– Cũng là vì lần trước Vương Ốc Sơn may mắn được công tử cứu giúp, rồi chuyện công tử ám sát hoàng đế Khang Hy, đồng thời công tử võ công tài cán nổi tiếng thiên hạ, bất quá…
Ti Đồ Bá Lôi đổi giọng:
– Lão phu tuy rằng quyết định tiến cử công tử, nhưng hy vọng công tử có thể đáp ứng lão phu một điều kiện.
Quả nhiên trong thiên hạ không có buổi ăn nào mà không phải trả tiền a!
Tống Thanh Thư cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: “Lần này đảm nhiệm Kim Xà Vương ta nhất định phải được, chỉ cần điều kiện của lão không quá phận, thì trước mắt cứ đáp ứng…”
Trong lòng đã lập kế hoạch, Tống Thanh Thư hỏi:
– Không biết là điều kiện gì?
– Một khi lão phu tiến cử công tử, mặc kệ sau này thành bại ra sao, thì dưới mắt những người khác số phận phái Vương Ốc chúng ta cùng với công tử đã cột vào cùng nhau, vì để tăng thêm mối quan hệ liên kết này, lão phu hy vọng công tử có thể lấy nữ đồ nhi của ta làm thê tử.
Ti Đồ Bá Lôi đột nhiên kéo Tăng Nhu đến bên người, chỉ về phía nàng nói.
– A!
– A?
– Cái gì?
Ba giọng nói kinh hô đồng thời vang lên, tiếng thứ nhất là Tăng Nhu phát ra, nàng đang yên lặng quan sát Tống Thanh Thư, đột nhiên nghe được sư phụ ném ra quả pháo nổ lớn, trong lúc nhất thời vừa mừng rỡ lại là sợ hãi, mừng rỡ là có cơ hội gả cho người mà mình mơ ước, sợ hãi là vì chuyện đến quá đột ngột, đột ngột đến mức không tin đây là chân thật.
Tiếng thứ hai kinh hô là của Hạ Thanh Thanh phát ra, nàng nào ngờ đối phương lại là có điều kiện như thế, Hạ Thanh Thanh tuy rằng minh bạch lấy thân phận của mình, thì không có biện pháp gả cho Tống Thanh Thư, chỉ có thể cùng hắn âm thầm lén lút cùng một chỗ, nhưng minh bạch là một chuyện, trơ mắt nhìn một nữ nhân gả cho hắn là một chuyện khác.
Nghĩ tới đây, nàng hung hăng trừng mắt với Tống Thanh Thư, còn nói cùng người cô nương này không có vấn đề gì, nếu không quan hệ thì làm sao người ta lại ra điều kiện như vậy? Bỗng dưng Ti Đồ Bá Lôi lại đem nàng gả cho ngươi sao?
Thân là nữ nhân mẫn cảm, Hạ Thanh Thanh liền quan sát đến ánh mắt của Tăng Nhu nhìn Tống Thanh Thư, trong ánh mắt đó tràn đầy nhu tình và ái mộ, tuyệt đối là không giả.
Tiếng thứ ba kinh hô là Tống Thanh Thư vọng lại, phản ứng đầu tiên của hắn là có thể vì lúc đầu mình đã đùa giỡn Tăng Nhu bị Ti Đồ Bá Lôi biết được, lễ giáo thơi bây giờ khi vừa ôm vừa sờ soạng nàng xác thực là có chút quá phận thế nhưng cũng bởi vì như vậy, mà phải phụ trách lấy nàng làm thê tử, khó tránh khỏi quá máu chó a…
Bất quá ý niệm này rất nhanh liền bị hắn vứt đi, hắn suy nghĩ kỹ lại, liền hiểu Ti Đồ Bá Lôi làm như vậy là có nguyên nhân. Ngày trước có cố sự Lã Bất Vi đầu cơ kiếm lợi, ngày nay Ti Đồ Bá Lôi đề cử hắn tuyển chọn tân Kim Xà Vương, cũng tương tự như vậy.
Nếu hắn thành công đây là việc buôn bán một một vốn bốn lời, thân là người cầm lái phái Vương Ốc, Ti Đồ Bá Lôi đương nhiên phải làm tốt việc dự phòng tính toán…
Thế nhưng biết là một chuyện, còn đáp ứng hay không lại là một chuyện khác.
Tống Thanh Thư cũng có tự ngạo của mình, hắn không muốn lợi dụng hôn nhân để hoàn thành việc mình truy cầu, chứ nếu đã đáp ứng lấy người ta, sau này lại bội bạc, qua sông đoạn cầu, thì Tống Thanh Thư tuyệt làm không được.
Tăng Nhu là một cô nương tốt, Tống Thanh Thư rõ ràng mình và nàng trong lúc này cũng không có phát sinh ái tình gì, không có khả năng lấy nàng làm thê tử, làm hại cuộc đời nàng…
Tống Thanh Thư trong lòng giãy giụa một lúc, sau cùng thở dài, từ chối nói:
– Đa tạ Tư Đồ lão anh hùng ưu ái, chỉ tiếc là tại hạ đã thành thân từ lâu rồi.