Phần 181
Phương Di bị lại càng hoảng sợ, liền vội vàng khoát tay nói:
– Ta và hắn không có gì, tiểu quận chúa đừng có nói loạn.
– Thật vậy sao?
Mộc Kiếm Bình tâm tư đơn thuần, nghe Phương Di nói như vậy, cũng tưởng là mình hiểu lầm, rồi lại hồi tưởng lại phong thái Tống Thanh Thư vừa giơ tay nhấc chân liền giết chết Phùng Tích Phạm, như có điều suy nghĩ ngơ ngác.
– Thúc thúc, ngươi và Trường Bình Công Chúa đến tột cùng là có quan hệ như thế nào vậy?
Sau khi tách biệt người của Mộc vương phủ, nhìn không thấy những người khác, Hồ phu nhân rốt cục nhịn không được hỏi.
– Um… chỉ là từng có vài lần chi duyên mà thôi.
Tống Thanh Thư lúng túng nói.
– Thật không?
Hồ phu nhân rõ ràng không tin, thấy Miêu Nhược Lan lúc này đã ghé vào trên người Tống Thanh Thư ngủ, sắc mặt đỏ lên, nhẹ giọng nói tiếp.
– Tại vị đối với suy nghĩ của công chúa kia, gia quyến của tẩu tẩu là phản tặc, sau này sợ rằng sẽ không tha cho ta đây.
Nhìn thấy nàng thẹn thùng nói, Tống Thanh Thư trong lòng rung động, cười trêu nói:
– Chẳng phải trước đây tẩu tẩu từng nói sau này sẽ không bước vào đại môn của Tống gia sao?
Hồ phu nhân tức giận nhéo lấy hắn:
– Hừ… thúc thúc quả nhiên là đã có chủ ý chiếm tiện nghi của ta.
Tống Thanh Thư một bên né tránh, một bên xin tha:
– Tẩu tẩu hiểu lầm, để chỉ nói đùa như vậy thôi.
Hồ phu nhân hừ một tiếng:
– Yên tâm đi, cho dù thúc thúc có muốn phụ trách, thì ta cũng không muốn đâu.
Trong lòng Hồ phu nhân lại nghĩ “Nếu như công khai quan hệ, mặt mũi của Hồ đại ca đặt ở nơi nào? Còn ta sẽ đối mặt với Phỉ nhi ra sao đây?”
Tống Thanh Thư đắc ý cười nói:
– Vậy chẳng phải là đệ chiếm được tiện nghi này quá lớn rồi?
Hồ phu nhân nhìn hắn:
– Thúc thúc, nhất định phải đáp ứng ta, tuyệt không cho ai biết được mối quan hệ của chúng ta, cùng lắm thì những thứ khác ta… ta đều đáp ứng thúc thúc.
– Bất kỳ yêu cầu gì sao?
Tống Thanh Thư đưa mặt tới gần nàng.
Nghĩ đến trước đó mấy đêm liền Tống Thanh Thư đều động tay động chân với nàng, Hồ phu nhân cũng không nhịn được trong lòng rung động, khẽ ừ.
Ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thanh Thư đắc ý, Hồ phu nhân vừa thẹn vừa giận, nói:
– Rõ ràng là thúc thúc ăn quỵt tiện nghi của nhân gia…
Tống Thanh Thư thu hồi vẻ mặt vui đùa, trầm giọng nói:
– Tẩu tẩu… đệ cuối cùng cũng không thể để cho tẩu tẩu chịu cả đời ủy khuất. Đợi đến một ngày thế lực của đệ đủ cường đại, lúc đó sẽ không cần phải cố kỵ đến miệng lưỡi thế gian, nhất định tẩu tẩu chính thức trở thành thê tử của đệ…
Hồ phu nhân đầu quả tim run lên, mỉm cười:
– Đến lúc đó rồi hãy nói… Nói không chừng đến lúc đó nữ nhân của thúc thúc nhiều lắm, ta lại không muốn cùng các nàng đó tranh giành tình nhân, chi bằng cứ làm tẩu tẩu của ngươi như thế này thì tốt hơn.
Tống Thanh Thư trầm mặc, hắn cũng hiểu tâm tư của Hồ phu nhân, danh phận đối với nàng cũng không có lực hấp dẫn bao lớn. So với cùng những nữ nhân khác chia sẻ phu quân, thì nàng trái lại thỏa mãn cái loại quan hệ kỳ lạ thúc thúc – tẩu tẩu này hơn.
– Suýt chút nữa đã quên rồi chứ.
Nhìn thấy trên mặt Tống Thanh Thư buồn bã, Hồ phu nhân cố ý lãng qua chuyện khác.
– Thúc thúc và vị công chúa kia đã xảy ra chuyện gì?
– Tẩu tẩu có nhớ lúc tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh bị tẩu hỏa nhập ma, còn có nhớ lời nói của đệ không?
Tống Thanh Thư nói.
Hồ phu nhân hơi suy nghĩ, chợt mở to hai mắt:
– Là… là Hoan Hỉ Thiện… Pháp…
Tống Thanh Thư lúng túng gật đầu:
– Lúc đầu công chúa bị thương rất nặng, đang hấp hối, đệ không có phương pháp nào khác cứu nàng, nên đành phải làm như vậy.
Hồ phu nhân vẻ mặt biểu tình chế giễu hắn:
– Đây chẳng phải là quá tiện nghi cho thúc thúc rồi?
– Nào có.
Tống Thanh Thư gương mặt nóng lên.
– Lúc đó đệ chẳng phải là vì cứu người sao? Đệ còn tổn thất hết một nửa công lực đây.
– Hừ…
Hồ phu nhân nhăn mũi ngọc.
– So với danh tiết của nữ nhân, chút tổn thất về công lực của đệ thì tính cái gì.
Tống Thanh Thư lúng túng cười cười, nghĩ nàng nói rất có đạo lý, hắn không lời chống đỡ.
– Về sau tung tích của nàng ra sao?
Hồ phu nhân hỏi tới.
– Giữa chúng ta cũng không có cảm tình, chỉ là công chúa đồng ý để đệ… xuất thủ cứu giúp, chẳng qua là bởi vì nàng còn chưa hoàn thành đại nghiệp Phản Thanh Phục Minh. Sau đó… sau đó nàng liền bồng bềnh đi xa, cụ thể hiện nay hạ lạc nơi nào, đệ cũng không rõ ràng lắm.
Tống Thanh Thư suy tư chốc lát, chung quy vẫn lắc đầu một cái.
– Thúc thúc đúng là không có lương tâm, chiếm lớn tiện nghi nhân gia như vậy, cứ như vậy để nàng ly khai?
Hồ phu nhân kinh hô.
– Ưm…
Tống Thanh Thư trầm ngâm.
– Đệ cũng không phải là cặn bã như vậy, bất quá công chúa muốn cùng đệ nhất đao lưỡng đoạn, thì đệ làm sao dám cứ dây dưa với nàng.
Hồ phu nhân tức giận nói:
– Nếu là như vậy, thúc thúc còn dùng của tên tuổi của Cửu công chúa lấy ra hù người Mộc Vương Phủ?
– Nàng ẩn hiện bất thường, mượn một chút tên tuổi của nàng, cũng sẽ không biết đâu, với lại dù sao đệ cũng là đang vì Phản Thanh Phục Minh mà xuất ra một phần lực, công chúa nếu hiểu ra, cũng sẽ không trách tội đệ đâu…
Tống Thanh Thư ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ: “Lần trước gặp Chu Cửu, thân phận của nàng là Thánh Nữ Minh Giáo, hắn cũng đang nghĩ biện pháp tìm cách đem nàng từ trong trận doanh Trương Vô Kỵ đào qua bên đây, cớ sao mà không làm…”
– Phản thanh là thật, chứ Phục Minh thì chưa chắc ah.
Hồ phu nhân hé miệng nói.
– Hư, chuyện này tẩu tẩu đừng nói lung tung, nếu có người nghe qua, có thể nguy hiểm.
Tống Thanh Thư cảnh giác nhìn chung quanh, nói.
– Cứ cho là như vậy, còn vị Chu chưởng môn phái Nga Mi thì đệ tính làm sao bây giờ đây?
Hồ phu nhân đột nhiên hỏi.
– Chu Chỉ Nhược?
Tống Thanh Thư ngẩn ra, rất nhanh nhức đầu.
– Xe đến trước núi ắt có đường, sau này hãy nói ah.
– Hừ… lúc này đệ mới cảm thấy được, nữ nhân nhiều qua thì phiền não rồi sao.
Hồ phu nhân cười ôn nhu.
Tống Thanh Thư gật đầu:
– Nếu như tất cả nữ nhân ai cũng đều như tẩu tẩu vậy thì tốt rồi.
Hồ phu nhân nhịn không được mặt đỏ lên, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng dí đầu hắn:
– Vậy thì khác nào tạo điều kiện cho thúc thúc càn quấy à.
– Được rồi, có chuyện đệ muốn nói với tẩu tẩu.
Tống Thanh Thư nghiêm trang lại nói.
– Chuyện gì mà trịnh trọng như vậy?
Hồ phu nhân thấy Tống Thanh Thư biểu tình biến hóa, nghi ngờ nói.
– Tẩu tẩu mới vừa nói đệ phản Thanh kỳ thực cũng không chính xác, đệ làm tất cả mọi chuyện là cũng vì bản thân…
Nhìn trên nét mặt Hồ phu nhân nghi ngờ, Tống Thanh Thư đem chuyện tại Thịnh Kinh ám sát Khang Hy, sau đó cho người dịch dung thế thân Khang Hy, cùng với một loạt kế hoạch toàn bộ nói cho nàng biết.
Theo lời Tống Thanh Thư giải thích, Hồ phu nhân cái miệng càng há lớn:
– Thật là không hiểu nỗi thúc thúc…
Nàng nghe qua như những chuyện đầm rồng hang hổ này, biết là Tống Thanh Thư sẽ không lừa dối mình, nàng tuyệt sẽ không tin đường đường Hoàng Đế Mãn Thanh sớm đã đổi thành một người khác.
Thật vất vả mới cảm nhận được hết thảy, Hồ phu nhân ánh mắt phức tạp:
– Thúc thúc, chuyện này quan hệ trọng đại, hà tất thúc thúc phải nói cho ta biết.
Tống Thanh Thư nhìn nàng dịu dàng nói:
– Tẩu tẩu… lúc ban đầu vào thời khắc đệ tuyệt vọng nhất, sự xuất hiện của tẩu tẩu tựa như ánh nắng chiếu vào trong lòng đệ hắc ám đang bao quanh, một đường tẩu tẩu bảo hộ đệ, theo đệ đi tìm phương pháp chữa thương… nếu bây giờ ngay cả tẩu tẩu mà đệ cũng không tin, thì đệ còn có thể tin tưởng ai nữa chứ?
Nghe hắn nói đối với tình cảm của mình, Hồ phu nhân vô cùng cảm động liền tựa ở trong ngực hắn:
– Khi ta lần đầu tiên thấy ánh mắt của thúc thúc, thì đã biết đời này sẽ cùng tiểu oan gia này sẽ dây dưa không rõ rồi.