Phần 169
Hồ phu nhân đỏ mặt lắc đầu:
– Sư muội võ công cao cường, làm sao giấu giếm được nàng? Thúc thúc nhẫn nhịn hai ngày, chờ lúc sư muội rời đi, thúc thúc muốn như thế nào, ta đều chiều thúc thúc…
Tống Thanh Thư vừa nghe nàng nói, lại càng thấy không kiềm chế được, nghĩ thầm hai ngày nữa thì đã đi đến địa bàn của Hạ Thanh Thanh, đến lúc đó có cả hai nàng thì ai cũng cố kỵ lẫn nhau, càng không có cách nào chiếm được tiện nghi.
Hồ phu nhân thừa dịp hắn suy nghĩ lung tung, thản nhiên cười, một cái lắc mình liền thoát khỏi ma trảo của hắn, vừa lo lắng hắn đuổi theo, nên liền chạy tới giữ lấy cánh tay Tiểu Long Nữ, vừa nói vừa cười đi về gian phòng của mình.
Về đến phòng mình, Tống Thanh Thư ngồi xếp bằng trên giường, sau khi vận hành chân khí mấy vòng, nghĩ đến sát vách có hai mỹ nhân quốc sắc thiên hương, trong lòng ngứa ngáy tựa như mèo quào.
Có ngồi thêm nữa cũng không yên, hắn từ trên giường đi nghĩ tới nghĩ lui, khi bàn tay hắn đụng phải cửa phòng, nghĩ đến Hồ phu nhân nhất định là không chịu, nên cụt hứng đưa tay để xuống, nôn nóng ở trong phòng đi thong thả qua lại.
Bên kia trong gian phòng, Hồ phu nhân đang cùng Tiểu Long Nữ trò chuyện, Tiểu Long Nữ vốn tính tình lãnh đạm, Hồ phu nhân cũng không nói nhiều, hai người rất nhanh tẻ ngắt hết chuyện nói, ngay sau đó liền đi ngủ sớm.
Hồ phu nhân kêu Tiểu Long Nữ cùng mình ngủ trên giường, nhưng Tiểu Long Nữ khẽ lắc đầu, thanh âm lặng lẽ:
– Đại sư tỷ… ta từ nhỏ chỉ ưa thích ngủ một mình.
Vừa dứt lời, Tiểu Long Nữ liền đem một dây lụa trắng dùng nội kình phóng quấn vào hai bên cột sát tường, thân thể mềm mại như chim én, thản nhiên nhún người nhảy lên nằm xuống.
Hồ phu nhân thấy trước mắt sáng ngời, tự đáy lòng thở dài nói:
– Sư muội tâm tư tinh thuần, mới có thể nằm ngủ trên một sợi dây lụa như nằm trên đất bằng.
Tiểu Long Nữ mỉm cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hồ phu nhân cũng leo lên trên giường, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn về hướng vách tường cách đó không xa phòng của Tống Thanh Thư, trong lòng mâu thuẫn dị thường, một mặt mong cho Tiểu Long Nữ mau chóng ngủ say, còn Hồ phu nhân tâm tư hỗn loạn, nên ngủ không được.
Bên dưới hạ thể ngưa ngứa râm ran khó chịu khi chợt nhớ đến cây côn thịt của hắn, nàng có ý niệm len lén đi qua phòng Tống Thanh Thư, nhưng rất nhanh bác bỏ, thứ nhất lo lắng kinh động đến Tiểu Long Nữ, thứ hai chính mình một thục phụ đêm khuya chạy đến bên phòng của hắn, thì cũng quá là lớn mật…
Trong lúc Hồ phu nhân lo được lo mất, đột nhiên nghe được từ cửa sổ truyền đến một tiếng động nhỏ, nàng giật mình quay đầu lại nhìn, thì thấy một bóng đen từ bên ngoài cửa sổ tiến vào.
Tiểu Long Nữ hiển nhiên cũng bị kinh động, nàng đang muốn bật dậy ra chiêu, thế nhưng bóng đen kia lại nhanh như thiểm điện, thoáng cái liền đến sát thân thể của nàng, điểm đại huyệt trên người nàng. Tiểu Long Nữ lập tức cảm thấy trước mắt một màn đen, cả người mềm nhũn từ trên sợi dây lụa ngã xuống, khi sắp tiếp đất, bóng đen như sớm có sở liệu, một tay ôm lấy đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng để nằm trên đất.
Lúc này Hồ phu nhân đã phản ứng kịp, rút ra cây roi đang muốn hướng trên người đối phương đánh tới, bóng đen đột nhiên ngẩng đầu nói:
– Là đệ đây.
Qua ánh nến nhỏ le lói, không phải là Tống Thanh Thư thì còn là ai.
Hồ phu nhân vừa thẹn vừa giận:
– Thúc thúc nửa đêm chạy tới đây làm gì?
– Tẩy tẩu không muốn đi ra, thì đệ phải tới.
Tống Thanh Thư đắc ý cười nói.
Hồ phu nhân sắc mặt đỏ lên, nhìn thoáng qua Tiểu Long Nữ đang nằm trên đất, xấu hổ nói:
– Thế nhưng sư muội đang còn ở nơi này.
Tống Thanh Thư liền đến bên Tiểu Long Nữ điểm thêm mấy chỗ huyệt đạo.
– Yên tâm đi, đệ đã điểm đại huyệt trên người, nàng sẽ không biết chuyện gì xảy ra đâu.
Hồ phu nhân sắc mặt càng đỏ hơn, nhưng cố nói:
– Vậy ngày mai thì ta giải thích với sư muội sao đây?
– Nàng chưa có nhiều kinh nghiệm bên ngoài, tẩu tẩu cứ tùy tiện tìm bất cứ lý do nào cũng có thể nói dối nàng được mà.
Tống Thanh Thư thoáng cái liền leo lên trên giường, hít sâu vào một hơi, khuôn mặt say mê:
– Thật là thơm!
Từ sau lần đó bị hắn chiếm lấy thân thể qua đi, Hồ phu nhân cảm giác mình trở nên càng ngày càng mẫn cảm, vừa rồi mới nghĩ đến cây côn thịt của hắn, giờ lại ngửi được khí tức trên người hắn, bên dưới khe thịt âm hộ thoáng cái biến hóa đã ẩm ướt rồi.
Cảm thụ được Tống Thanh Thư chính vội vã cởi ra y phục của mình, Hồ phu nhân phương tâm rung động, cắn môi nũng nịu:
– Thúc thúc, ta hình như đã bị thúc thúc làm hư rồi…
Nhìn trước mắt thân thể chi ngọc tuyệt vời, Tống Thanh Thư đâu còn nhịn được, vội vàng cúi người xít tới, đột nhiên Hồ phu nhân nghiêng đầu qua một bên, nhìn cách đó không xa Tiểu Long Nữ nằm trên đất, lo âu nói:
– Thú thúc để nàng nằm dưới đất, lại chế trụ công lực của nàng, như vậy qua một đêm sợ rằng khí trời thấm lạnh vào cơ thể, nội lực của phái Cổ Mộ vốn là âm nhu không gì sánh được, một khi nhiễm vào hàn độc, rất khó loại trừ.
Tống Thanh Thư vẻ mặt ngơ ngác:
– Vậy phải làm sao bây giờ, trong phòng cũng không có chỗ nào để cho nàng nằm, cũng không thể để cho nàng ngủ trên giường của chúng ta a.
– Hay là để sư muội nằm trên giường, chúng ta đến phòng của thúc thúc đi?
Hồ phu nhân cúi đầu nói.
– Không cần phải phiền phức như vậy.
Tống Thanh Thư cũng không muốn lúc này lại thay đổi địa phương, hắn đưa tay dùng Cầm Long Thủ hút Tiểu Long Nữ tới trên giường.
Ôm Tiểu Long Nữ để nằm một bên trên giường, nhìn nàng nằm ngủ say với hai bầu vú dựng đứng sừng sững của nàng phập phồng mơ hồ thấy cái yếm màu hồng nhạt trong nền áo màu trắng như sương khói, Tống Thanh Thư nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt, để che giấu, hắn cười nói:
– Sư muội thân thể thật là nhẹ a.
Hồ phu nhân tức giận trừng mắt:
– Thúc thúc rõ ràng cũng thèm muốn nàng mà giả bộ nói như vậy ah, thành thật khai báo, thúc thúc đem nàng nằm ở bên cạnh, có phải là có ý xấu?
– Trời đất chứng giám, đệ chỉ không muốn để cho nàng bị hàn độc thấm vào cơ thể mà thôi, về phần cái gì ý xấu, cho dù là có, cũng chỉ là một chút thêm phần hưng phấn chứ có to tát gì đâu…
Tống Thanh Thư cúi người tại bên tai Hồ phu nhân nhẹ nhàng nói mấy câu.
– Thúc thúc đúng là biến thái a. Trời ơi… tại sao trước đây ta cứ nghĩ thúc thúc là một người chính nhân quân tử.
Hồ phu nhân vẻ mặt oán trách nhìn hắn, bất quá nàng cũng không có ý phản đối, nghĩ thầm dù sao cũng sư muội cũng không biết gì cả, cứ để cho nàng ở bên cạnh trái lại cũng có một loại… cảm giác khác thường.
Thấy Hồ phu nhân cũng không có sinh khí, Tống Thanh Thư đâu còn khách sáo, toàn bộ thân thể thoáng cái liền đè lên, hai người đã quen thuộc, rất nhanh liền dính như keo như sơn, ngọt ngào quấn quýt si mê cùng nhau.