Phần 168
Phụ thân Hoàn Nhan Lượng là huynh đệ với Hoàn Nhan Tông Kiền và Hoàn Nhan Hồng Liệt, hắn cùng với Hoàn Nhan Khang là đường huynh đệ, lại nói tiếp Dương Quá còn phải gọi hắn là thúc thúc.
Âu Dương Phong sắc mặt phát lạnh, lão từ lâu lảng tránh về vấn đề này, Âu Dương Khắc chính là chết vào tay của Dương Khang, lúc lão thần trí mơ hồ điên loạn, không nhớ rõ truyện về trước, vô tình nhận Dương Quá thành nhi tử của mình, trút xuống toàn bộ tình thương của một phụ thân.
Nhưng đến khi khi Âu Dương Phong thanh tỉnh lại, nghĩ đến hình dạng Dương Quá, cùng Dương Khang ngày trước cũng tương tự giống nhau, trong lòng dâng lên một cây gai nhọn, nhưng nhiều năm trôi qua cảm tình đối Dương Quá cũng khó mà thay đổi được, nên Âu Dương Phong có ý quên đi vấn đề này.
– Không sai, bất quá Dương Khang cũng không phải là nhi tử của Triệu Vương, ngươi cũng không gọi hắn là vương huynh.
Âu Dương Phong sắc mặt khó coi nói…
Thấy mục đích đã đạt thành, Hoàn Nhan Lượng thỏa mãn cười, không tiếp tục bức bách, quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Thư:
– Trước đây ở Kim Quốc nghe qua công tử huy hoàng chiến tích, tiểu vương còn tưởng rằng lời đồn người trong giang hồ nói ngoa, hôm nay tận mắt nhìn thấy, công tử đúng là giống như thần nhân vậy.
Theo lý thuyết Kim Quốc cùng Thanh Quốc có cùng nguồn gốc, có quan hệ mật thiết minh hữu, khi gặp được Tống Thanh Thư là người ám sát Khang Hy, hẳn là phải tận lực bắt giữ hắn giao cho Khang Hi mới phải, nào ngờ Hoàn Nhan Lượng làm như chuyện này không là gì cả, vẫn cùng hắn chuyện trò vui vẻ.
Tống Thanh Thư tuy rằng cũng không sợ Hoàn Nhan Lượng trở mặt, nhưng song phương không oán không cừu, lúc này đối phương khuôn mặt tươi cười đón chào, bản thân mình cũng phải đáp lễ.
– Tiểu vương gia quá khen.
Tống Thanh Thư quay trở lại bên cạnh Hồ phu nhân, thản nhiên trả lời.
– Nơi đây mọi chuyện đã xong, chúng ta cũng phải rời đi, sau này sẽ còn gặp lại.
Nói xong cũng không đợi Hoàn Nhan Lượng phản ứng, liền nắm bàn tay Hồ phu xoay người rời đi, thật ra thì hắn đã nghĩ cách, vì đại nghiệp ngày sau, còn muốn nhân cơ hội này cùng Hoàn Nhan Lượng kết giao, nhưng khi hắn phát hiện đối phương len lén dùng ánh tràn ngập thèm khát nhìn lên trên người của Hồ phu nhân cùng với Tiểu Long Nữ, liền sinh lòng chán ghét, nên không muốn cùng Hoàn Nhan Lượng giao tiếp nữa.
– Sư muội dự định lưu lại nơi này hay là đi cùng với chúng ta?
Đi ngang qua bên người Tiểu Long Nữ, Tống Thanh Thư đột nhiên dừng lại hỏi.
Thấy hắn không gọi mình là Long cô nương, mà lại gọi là sư muội, Tiểu Long Nữ cảm thấy có chút mất tự nhiên, bất quá nghĩ tới đối phương là nam nhân của đại sư tỷ, nếu có gọi mình là sư muội cũng không vấn đề gì, liền bình thường trở lại:
– Vậy muội đi cùng với sư tỷ và tỷ phu a.
Tiểu Long Nữ thấy nhóm người của Hoàn Nhan Lượng nhiều người như vậy, lại toàn bộ là nam nhân, cho nên dù có Âu Dương Phong là nghĩa phụ, nàng cũng không muốn ở chỗ này.
Đột nhiên phát hiện mình có một đại sư tỷ, Tiểu Long Nữ trong lòng cũng có nhiều nghi hoặc muốn thỉnh giáo Hồ phu nhân, nên muốn đi chung với Hồ phu nhân để tiện tâm sự, vì thế lựa chọn đi cùng một chỗ, về phần Tống Thanh Thư, trong lòng nàng cũng chỉ là thấy hắn nhìn cũng thuận mắt, ngoài trừ điều đó ra, thì không có nghĩ đến gì cả.
Thấy hai mỹ nhân sắp rời đi, Hoàn Nhan Lượng trong lòng quýnh lên, bất quá cũng hiểu không thể biểu hiện quá lộ liễu, nên đành tiêu sái nói:
– Đã như vậy, sau này còn gặp lại, nếu sau này mấy vị nếu gặp phải chuyện gì khó xử, chỉ cần đến Kim Quốc tìm ta, những nơi khác thì tiểu vương không dám nói, tại trên địa bàn Kim Quốc, hầu như bất cứ sự tình gì, thì tiểu vương cũng có thể ra mặt giải quyết được.
Tiểu Long Nữ nhàn nhạt “đa tạ”, trong đầu nàng bây giờ có hơn phân nửa nghĩ đến Dương Quá, còn lại gần một nửa là Hồ phu nhân, còn Hoàn Nhan Lượng nói, nàng nghe qua tựa hồ như nước đổ lá môn.
– Đa tạ tiểu vương có ý tốt.
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn Hoàn Nhan Lượng, trong lòng suy nghĩ nghe khẩu khí này của hắn, tại Kim Quốc cũng có thể là một nhân vật một tay che trời, lẽ nào hắn chính là người nam nhân mà Đường phu nhân đã từng nhắc đến?
– Ô…
Tiểu Long Nữ chợt nhớ đến cái gì, xoay người đi tới bên cạnh Hoàn Nhan Lượng, đưa trở lại chuôi thanh bảo kiếm:
– Đa tạ kiếm của ngươi, ta đã dùng xong rồi, bây giờ xin trao trả lại cho ngươi.
Đứng sát gần quan sát dung nhan Tiểu Long Nữ đẹp không tỳ vết chút nào, Hoàn Nhan Lượng trong lòng chấn động càng tăng lên, liền vội nói:
– Cô nương cứ mang theo thanh kiếm này bên mình phòng thân ah.
Triệu Mẫn lạnh lùng lắc đầu:
– Không cần đâu.
Đem thanh kiếm đặt lên trên bàn, nàng liền xoay người rời đi, nàng tuy rằng không rành thế sự, nhưng cũng không muốn sử dụng kiếm của nam nhân khác.
Hoàn Nhan Lượng hô hấp cứng lại, nhìn thân ảnh Tiểu Long Nữ như sương như khói, ẩn hiện với cặp mông săn tròn rắn chắn tròn vo, cặp đùi lúc đứng, từ nơi chính giữa trung gian hầu như không có một khe hở, trong lòng nhất thời dâng lên một cổ muốn chinh phục mãnh liệt.
Sau khi rời khỏi tửu điếm Tống Thanh Thư do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định nhắc nhở hai nàng:
– Hoàn Nhan Lượng kia nhìn hai người trong ánh mắt tràn ngập dục vọng, các người sau này phải cẩn thận phòng bị người này.
– Thật không? Muội thấy hắn tốt mà…
Tiểu Long Nữ giật mình, không chút tâm cơ nào nói.
Không có người ngoài, Hồ phu nhân liền lấy xuống mặt nạ, cười nói:
– Sư muội lớn lên khuynh quốc khuynh thành xinh đẹp như vậy, còn ta là nữ nhân thục phụ, tiểu vương tử Kim Quốc dùng ánh mắt như thế nhìn cũng không có kỳ quái, dù sao ta nghĩ hắn cũng không tệ.
Thấy rõ khuôn mặt Hồ phu nhân, Tiểu Long Nữ cũng lộ ra một tia kinh diễm:
– Đại Sư Tỷ cũng rất đẹp a.
– Nào có…
Thấy Tiểu Long Nữ nghiêm trang biểu lộ khiến cho Hồ phu nhân cũng ngượng ngùng.
Thấy hai nàng hoàn toàn không có để ý đến lời cảnh cáo của mình, Tống Thanh Thư cười khổ.
Tiểu Long Nữ lôi kéo Hồ phu nhân, thần tình hưng phấn hỏi sự tình trước kia của sư phụ, Hồ phu nhân thì cũng muốn biết việc nàng sau khi rời khỏi sư phụ, thì chuyện gì đã xảy ra, hai nàng xì xào bàn tán hàn huyên.
Bị Hồ phu nhân vứt bỏ qua một bên, Tống Thanh Thư buồn bực đi theo phía sau hai nàng, bất quá có thể quang minh chính đại nhìn phía trước hai cái mông, một nảy nở sung mãn, một săn tròn rắn chắc đang đong đưa trước mắt mình, ngược lại cũng không đến nỗi làm kẻ khổ sai.
Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến dung nhan kiều mị của Lý Mạc Sầu, liền cảm khái nói:
“Người của phái Cổ Mộ ai cũng thật tốt…”
Hắn lại ảo tưởng ra cảnh tượng ba tỷ muội các nàng trần truồng quỳ bò vểnh ba cái mông lớn nhỏ khác nhau lại thầm ao ước…
“Ưm… nếu có thể cùng lúc có được ba sư tỷ cùng ngủ giường, ha hả, ha ha…”
Tống Thanh Thư vẻ mặt như trư bát giới, nhịn không được bật cười.
Tiếng cười của hắn làm kinh động hai nàng đang đi phía trước, Tiểu Long Nữ quay đầu lại thấy bộ dáng Tống Thanh Thư lúc này, không khỏi nghi ngờ nói:
– Sư Tỷ, muội thấy hình như tỷ phu đang hình dung đến bộ dạng của cái gì tiểu vương tử Kim Quốc kia đây.
Đáng thương Hoàn Nhan Lượng, vừa muốn đưa bảo kiếm, lại cố làm ra vẻ tiêu sái, kết quả tại trong lòng Tiểu Long Nữ ngay cả tên gì nàng cũng không có ấn tượng.
Hồ phu nhân hai má nóng lên, cũng ngượng giùm cho Tống Thanh Thư, đành nói:
– Đừng nghe hắn nói mò, hắn không phải là tỷ phu gì đó của sư muội đâu…
– Không phải là tỷ phu? Vậy các người có quan hệ như thế nào?
Đôi mắt trong suốt như nước của Tiểu Long Nữ nhìn chằm chằm Hồ phu nhân hỏi. Nếu là người khác, nghe được đối phương nói như vậy, thì cũng đã lĩnh ngộ được giữa hai người có mối quan hệ không bình thường, thì không sẽ tiếp tục hỏi nữa. Có thể Tiểu Long Nữ cũng chưa hiểu đạo lý đối nhân xử thế như thế này, nên nghĩ đến cái gì liền nói cái đó.
Hồ phu nhân lúng túng không biết nên trả lời như thế nào, cũng không thể nói nàng và Tống Thanh Thư là quan hệ thúc, tẩu ah. Nghĩ đến vừa rồi mình và hắn biểu hiện thân mật, Hồ phu nhân đúng là muốn á khẩu với Tiểu Long Nữ.
May là Tống Thanh Thư vội vàng tiến lên hóa giải quẫn bách của nàng:
– Sư muội, ta mặc dù bây giờ còn chưa là chân chính tỷ phu, nhưng sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ trở thành tỷ phu của sư muội.
Nghe được hắn nói, Tiểu Long Nữ có chỗ hiểu chỗ không, nàng tự lý giải có thể hai người tạm thời chưa có thành thân, cho nên bọn họ mới nói như vậy.
Thật ra thì Tống Thanh Thư cùng Hồ phu nhân lo sợ vô cớ, nếu hai người cứ nói cho Tiểu Long Nữ biết, thì chính Tiểu Long Nữ trong lòng không có quan niệm bất kỳ lễ giáo gì, lại có thể càng thêm thân cận với hai người hơn, cũng như nàng và Dương Quá có mối quan hệ sư đồ nhưng vẫn yêu nhau, trong mắt thế nhân cũng không màng đến, chấp nhận hết mọi chỉ trích về mình.
Vừa rồi tại tửu điếm, còn chưa kịp ăn uống gì, đánh nhau một hồi, giờ thì ba người bụng đói kêu vang, rất nhanh liền một lần nữa tìm đến một tửu điếm thanh tịnh.
Tống Thanh Thư kêu một bàn thức ăn ngon, một bên uống xoàng xoạt rượu ngon, một vừa nhìn phía đối diện hai mỹ nhân họa quốc ương dân, trong lòng rất thích ý.
Dùng qua bữa tối, màn đêm đã buông xuống, Tống Thanh Thư quyết định nghỉ ngơi dưỡng sức để hồi phục, sáng mai lại xuất phát.
Tuy rằng Tống Thanh Thư liên tiếp ra hiệu Hồ phu nhân, nhưng có mặt Tiểu Long Nữ, Hồ phu nhân làm sao dám xấu mặt cùng với Tống Thanh Thư ở một phòng, nàng liền cùng Tiểu Long Nữ chung một gian phòng, Tống Thanh Thư đành cô đơn một mình ở gian phòng khác.
Tống Thanh Thư thật vất vả mới chiếm được thân thể Hồ phu nhân, ăn tủy mới biết vị ngon, giờ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy như bị mèo quào, thừa dịp Tiểu Long Nữ không chú ý, kéo Hồ phu nhân ra lặng lẽ nói:
– Chờ sư muội ngủ, tẩu tẩu lén lút đi ra ngoài tìm đệ có được hay không?