Phần 14
Nhìn Tống Thanh Thư biến mất ở cuối đường, Lục Cao Hiên đóng lại cửa sổ, quay qua Tô Thuyên nói:
– Phu nhân, vừa rồi có phải là Tống Thanh Thư cố tình bày ra kế, kỳ thực hắn chân thực muốn chính là nửa phần đầu bản kinh?
– Ai, tên tiểu tử này, tâm tư toàn là quỷ kế, bản phu nhân cũng chẳng cần phải đoán hắn đến tột cùng nghĩ như thế nào, đến lúc đó chúng ta đem bản hoàn chỉnh lưu lại là tốt rồi…
Nói xong Tô Thuyên liền khanh khách cười.
…
Lục Cao Hiên nghĩ thầm nữ nhân này quả nhiên so với nam nhân lòng dạ còn ác độc hơn, có điều hắn vẫn cảm thấy phải nhắc nhở nàng:
– Nhưng nếu như Tống Thanh Thư không đem đôi song sinh của Phúc Khang An đưa cho chúng ta, vậy chúng ta phải đối phó với Bảo thân vương phủ thế nào?
– Lục Cao Hiên, trí thông minh thường ngày của ngươi đâu mất rồi? Chúng ta tại sao lại để cho Tống Thanh Thư nắm mũi dẫn đi, theo sự sắp xếp của hắn?
Tô Thuyên khuôn mặt vẫn tươi cười, thế nhưng giọng nói đã mang theo một tia hàn băng.
Lục Cao Hiên cả kinh, vội vã khom người nói:
– Thuộc hạ ngu dốt, kính xin phu nhân chỉ giáo.
– Chúng ta nếu muốn dùng đôi song sinh để đổi lấy bản kinh (Tứ Thập Nhị Chương Kinh), cần gì phải chờ Tống Thanh Thư mang đến giao cho chúng ta, tại sao không tự mình đi tìm kiếm?
Tô Thuyên cười lạnh nói.
– Phu nhân giáo chủ có ý là chúng ta tìm một đôi song sinh giả mạo?
Lục Cao Hiên hỏi.
– Cũng không phải, nếu bình thường chúng ta có thể tùy tiện tìm hài tử để thay thế. Đáng tiếc đây là song sinh, trong thời gian này đi tìm một đôi song sinh đồng dạng tuổi để giả mạo, độ khó cũng khác gì so với đi tìm đôi song sinh thật.
Tô Thuyên lúc này nằm nghiêng ở trên cái giường, một đầu gối co lại làm cho cái váy quấn quanh hở ra nơi tiếp giáp một đường thẳng xuyên suốt đến bẹn đùi, một phần cái tiểu nội khố lộ ra, mơ hồ còn thấy thảm lông đen nhô đầu lún phún, đầu ngón tay để ở trên bắp đùi non của mình nhẹ nhàng gõ gõ, hiển nhiên đang chăm chú suy tính vấn đề.
Lục Cao Hiên liếc mắt liền nhìn thấy bên trong hạ thể của nàng, liền vội vàng cúi đầu, nghĩ thầm:
‘Giáo chủ phu nhân này quả nhiên là yêu mị, lúc nào nếu như ta không còn muốn sống, nhất định phải liều mạng nếm thử trái ngọt mọng nước này thử xem…
– Lục Cao Hiên, đôi mắt của ngươi chuyển đổi lấm lét, đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
‘Bên tai truyền đến giọng nói Tô Thuyên thản nhiên, Lục Cao Hiên mồ hôi lạnh lập tức liền chảy ra, liền vội vàng nói:
– Thuộc hạ đang suy nghĩ làm sao tìm được đôi song sinh từ trong của Tống Thanh Thư, nghe ý tứ của phu nhân giáo chủ, tựa hồ là đã có chút ít manh mối.
Tô Thuyên khẽ cười nói:
– Không sai, Tống Thanh Thư nắm trong tay hài tử của Phúc Khang An, đương nhiên sẽ không mang đến Dịch Phương quán, nới đó đâu đâu cũng có người của Hoằng Lịch trà trộn, hắn không ngu như vậy. Mà dưới tay hắn tất cả đều là nam nhân, hài tử thì mỗi ngày phải bú sữa, hắn nhất định sẽ tìm cho đôi song sinh kia một nhũ mẫu, nếu như ở ngay trong Thịnh Kinh thành, thì không an toàn, khả năng sẽ bị người của Bảo thân vương phủ phát hiện cũng rất lớn, như vậy thì hắn chỉ có thể để bên ngoại thành Thịnh Kinh thành, nếu đây là mưu tính đã lâu của hắn, như vậy vị trí của đôi song sinh này cũng không thể cách hắn quá xa… Hừ… truyền lệnh xuống, báo cho huynh đệ của Thần Long giáo ở ngoại thành Thịnh kinh, tìm đến các nông gia điều tra, nhất là chú ý đến nhà ai mới vừa sinh hài tử, hãy lưu tâm đến, nhất định phải mau chóng tìm ra đôi song sinh này.
– Vâng…
Lục Cao Hiên vội vàng từ trong gian phòng của Hồng phu nhân lùi ra, trong lòng cũng âm thầm khâm phục Giáo Chủ phu nhân thiên kiều bách mị này, nhưng khi lại nghĩ đến cách nàng trừng trị giáo đồ với thủ đoạn tàn nhẫn, không khỏi buồn vui lẫn lộn…
…
Tống Thanh Thư rời khỏi tửu điếm Vạn Hào, dọc theo đường đi ẩn giấu hành tung, tại một quán trong Thịnh Kinh thành mua một ít đồ vật, rồi đi đến một ngôi nhà dân, nhìn bốn bề vắng lặng, hắn mới lặng lẽ phóng vào.
Gia chủ là một đôi phu thê hơn bốn mươi tuổi, Tống Thanh Thư ẩn ở trong bóng tối, yên lặng quan sát hai người mỗi tiếng nói cử động, mãi cho đến mặt trời chiều ngả về phía tây, mới lặng yên rời đi.
…
Trở lại gần Dịch Phương quán, Tống Thanh Thư không có vội đi vào, trái lại quan sát tỉ mỉ những ngôi nhà xung quanh Dịch Phương quán, cuối cùng ánh mắt khóa chặt đến một tửu điếm gần bên, vận khinh công bay lên trên lầu, nhìn về hướng Dịch Phương quán, liếc nhìn xuống cây cổ thụ mà Cửu công chúa từng nói nếu muốn gặp nàng thì treo sợi dây lụa màu vàng, như ngộ ra vấn đề, tay hắn đè ở trên cửa sổ, dùng kình lực đẩy một cái, đánh gãy chốt gỗ bên trong, mở cửa sổ ra lách vào.
Vừa mới bước vào gian phòng bên trong liền có chưởng phong đánh tới, nương theo còn có mùi thơm của nữ nhân, Tống Thanh Thư né tránh qua, liền vội vàng nói:
– Đừng động thủ, là tại hạ…
Cô nương vừa xuất chưởng nhìn thấy hắn cũng rõ ràng sửng sốt, rất nhanh trấn định lại:
– Các hạ là ai?
Tống Thanh Thư ngơ ngác, nhìn kỹ lại, thì ra trước mắt là một cô nương xinh đẹp xa lạ, vóc người mảnh mai, hai chân thon dài, vội vã lúng túng nói:
– Thật không tiện, tại hạ đi nhầm gian phòng.
– Tiên muội, xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh một nam nhân từ bên sát vách vọt vào, vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư cũng ngạc nhiên sững sờ.
Cô nương vội vàng nói:
– Ca ca, hắn đột nhiên từ ngoài cửa sổ xông vào, có thể nào là dâm tặc a?
Thấy cô nương lặng lẽ chớp mắt ra hiệu, nam nhân kia cũng hiểu, giận dữ:
– Tặc Tử, dám đánh chủ ý với muội tử của ta.
Nói xong một chưởng nghiêng người xuất ra.
Tống Thanh Thư quẫn bách, chính mình tự cho là thông minh, không nghĩ tới rơi xuống tình huống như vậy, đành một bên né tránh, một bên giải thích:
– Đúng là hiểu lầm, tại hạ vốn tưởng rằng nơi này là chỗ ở của bằng hữu tại hạ.
Cô nương kia lạnh rên một tiếng:
– Nói rất êm tai, vị bằng hữu kia tên gọi là gì? Hãy kêu ra đối chất.
– Tại hạ chính là vị bằng hữu kia, mong rằng hai vị thứ lỗi.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn lên, Chu A Cửu thân mặc Thanh Sam, dù nàng cải nam trang vẫn khó giấu được nét xinh đẹp, đang đứng trước cửa cau mày nhìn mọi người trong phòng.
Nam nhân cùng cô nương kia cũng sững sờ, Tống Thanh Thư nhân cơ hội nhảy ra ngoài vòng chiến, đi tới bên cạnh Chu A Cửu, nhanh chóng nói:
– Tại hạ vốn muốn tìm vị bằng hữu này.
Chu A Cửu cũng gật gù:
– Tại hạ ở ngay sát vách, vị bằng hữu này nhất thời nhớ lầm gian phòng, mong hai vị thứ tội.
– Như vậy a.
Nam nhân cùng vị cô nương liếc mắt nhìn nhau, rồi nói rằng:
– Lần sau nhớ cẩn thận một chút!
Liền đem cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Chu A Cửu tựa như giễu cợt nhìn Tống Thanh Thư, dẫn hắn đi tới gian phòng của mình.
– Công tử mỗi lần đến đâu đều dùng phương pháp lén lút xông vào trong phòng nữ nhân sao?
– Chẳng qua là bất ngờ, tại hạ tưởng rằng công chúa ở nơi đó.
Náo loạn trong tửu điếm, Tống Thanh Thư cũng thấy thật không tiện.
– Cho rằng ta ở đâu?
Chu A Cửu lạnh nhạt nói.
– Nói vậy vạn nhất ta đang tắm mà công tử xông vào thì làm sao?
– Cái này…
Tống Thanh Thư ngập ngừng một hồi.
– Nhưng ban ngày, thì làm gì mà công chúa tắm a?
– Trước đây ở trong cung, thì bất cứ lúc nào ta muốn cũng sẽ tắm rửa, lại nói.
Chu A Cửu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đã bắt đầu nhuộm đen.
– Bây giờ thì ngày đã phủ đen rồi.
Thấy Tống Thanh Thư ấp úng, Chu A Cửu mỉm cười:
– Được rồi, ta chỉ nói đùa thôi. À… công tử làm sao tìm tới nơi này.
Tống Thanh Thư thở phào nhẹ nhõm, tìm cái ghế ngồi xuống:
– Tại hạ có việc gấp muốn liên lạc với công chúa, nhưng không biết lúc nào công chúa sẽ nhận được tín hiệu của tại hạ, nên suy nghĩ công chúa từng nói ở trong sân kia buộc lên một dây lụa vàng, tại hạ liền lớn mật suy đoán có lẽ công chúa ẩn thân ở gần Dịch Phương phương quán, tại hạ quan sát chung quanh, thấy vị trí tửu điếm này vừa vặn theo góc độ, suy đoán khả năng công chúa ở gian phòng mé này, không ngờ lại bị nhầm… Đúng rồi, công chúa có biết lai lịch huynh muội của bọn họ không? Vừa rồi cùng bọn họ giao thủ, tại hạ thấy hai người bọn họ công lực khá mạnh, niên kỷ trẻ như vậy, có công lực cỡ này, thì không phải là hạng người vô danh.
– Công tử rõ ràng niên kỷ cũng không lớn, làm gì một bộ dáng vẻ như bậc tiền bối.
Chu A Cửu lườm hắn.
– Ta cũng không rõ ràng lắm, hai huynh muội họ tựa hồ ít giao du với bên ngoài, nghe lão bản tửu điếm nói, hai người bọn họ là thương nhân, đến Liêu Đông thu mua nhân sâm.’
– Thương nhân?
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp, Tống Thanh Thư đăm chiêu.
– Công tử vội vã tìm ta như thế đến tột cùng có chuyện gì?
Chu A Cửu ôn nhu hỏi.
– Chủ yếu là việc cứu Viên phu nhân, sự tình tại hạ đã có kế hoạch, trong vòng hai, ba ngày tới… có thể sẽ cần công chúa phối hợp với tại hạ tiến vào Bảo Vương phủ một chuyến.
Nhắc tới chuyện của Hạ Thanh Thanh, giọng nói Tống Thanh Thư trầm tĩnh lại.
– Hai người chúng ta cứ như vậy xông vào?’
Chu A Cửu nghi hoặc nhìn hắn.
– Đương nhiên không phải, tại hạ đã nghĩ đến một biện pháp.
Tống Thanh Thư nói r.
Chu A Cửu xúc đôi mi thanh tú cau lại.
– Cụ thể làm sao đây?
– Hiện tại chưa tới thời điểm, đến thời điểm thì công chúa khắc biết.
Tống Thanh Thư cũng không muốn kế hoạch nói thẳng ra.
Chu A Cửu kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, trên mặt giận tái đi, rồi rất nhanh biến mất không còn tăm hơi, nhàn nhạt nói:
– Nếu công tử không tin ta, thì tốt hơn nên dựa vào sức lực của bản thân đi.
Tống Thanh Thư trầm mặc, nhìn giai nhân thanh lệ trước mắt, khẽ nói:
– Công chúa dù sao cũng là Thánh Nữ Minh giáo.
– Chí ít công tử cũng đem điều lo lắng trong lòng nói cho ta nghe…
Nghe hắn nói như vậy, Chu A Cửu trên mặt trái lại mỉm cười, nàng thản nhiên đến nghiêng người dựa vào trên thành giường.
– Muốn lấy niềm tin của người khác, đầu tiên đối với người khác phải trả giá bằng niềm tin, nếu công tử không tín nhiệm ta, vậy thì kế hoạch của công tử, ta cũng không hỏi, đến thời điểm đó, công tử muốn ta làm cái gì, thì ta làm cái đó. Nếu như công tử có âm mưu tính kế với ta, tỷ như đem ta giao cho Khang Hi, hay là vì trả thù Minh giáo, hoặc là… chiếm đoạt thân thể của ta, ta cũng sẽ chấp nhận, ai bảo là do ta tin sai người…
Nhìn nàng cười tươi như hoa dung nhan, Tống Thanh Thư cảm giác mình từ trước đến nay tựa hồ chưa bao giờ chạm được tính cách như vậy, “Đây chính là khí độ của hoàng tộc sao?”
Tống Thanh Thư có chút thất thần, mình còn cười nhạo Lạc Băng, Hồng Hoa Hội tầm mắt quá thấp, còn mình thì có khá hơn gì đâu?
– Sao vậy? Có phải là bị ta làm cho xúc động a?
Chu A Cửu nhảy xuống giường, chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, Tống Thanh Thư nhìn theo, thấy cái mông tròn lẳn nảy nở đầy khiêu gợi của nàng đong đưa dù là đang cải nam trang cũng không che giấu được…
– Tại hạ đang suy nghĩ công chúa đến khi nào thì kén phò mã đây.
Tống Thanh Thư nở nụ cười.
Chu A Cửu liếc qua nhìn thấy hắn đang ngắm nhìn cái mông của mình, mặt đỏ lên, thân thể co rụt lại, từ tốn nói:
– Không cần suy nghĩ, ta cả đời này sẽ không lập gia thất đâu. Sắc trời không còn sớm, Tống công tử mời trở về đi’
Thấy nàng hạ lệnh trục khách, Tống Thanh Thư cười khổ, đành cáo từ.
…
Nhìn thấy Tống Thanh Thư rời khỏi tửu điếm, ở gian phòng sát vách Tô Ẩn trầm giọng nói:
– Tiên nhi, ngươi vừa rồi sao lại xuất chiêu làm bại lộ võ công?
– Ta cho rằng hắn là dâm tặc mà, nào có biết là tên Tống Thanh Thư khốn kia.
Da Luật Nam Tiên bĩu môi, tức giận bất bình nói.
– Tô đại nhân, vào tình huống đó cũng không trách được Tiên muội a.
Da Luật Tề liền vội vàng nói.
– Tuy rằng không có bại lộ thân phận, nhưng e rằng đã gây nên sự hoài nghi của hắn, chúng ta thay đổi tửu điếm.
Tô Ẩn nói.
– Nhưng thay đổi như vậy lại thì hắn càng thêm nghi ngờ thân phận của chúng ta?
Da Luật Nam Tiên nói.