Phần 136
– Ngọc Nữ Tâm Kinh?
Tống Thanh Thư sắc mặt quái lạ, mỉm cười quỷ dị.
– Đúng là tu luyện nội công này dễ bị đại nạn.
Hồ phu nhân kinh ngạc nhìn hắn:
– Ngươi biết?
– Đệ đương nhiên biết.
Nghĩ đến lúc trước Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ vì luyện môn võ công này, phải cởi sạch y phục, mặt đối mặt để tu luyện, Tống Thanh Thư liền cười vui vẻ hơn.
“Lẽ nào hắn biết thật sự?”
Hồ phu nhân bị nụ cười của hắn làm cho trong lòng sợ hãi, có điều rất nhanh lắc đầu, “Chuyện này không thể nào, Ngọc Nữ Tâm Kinh là bí mật của phái Cổ Mộ bất truyền ra ngoài, hắn là người ngoài làm sao có khả năng biết được bí mật này?”
– Tẩu tẩu không tin?
Nhìn thấy sắc mặt Hồ phu nhân, Tống Thanh Thư cười hỏi.
Hồ phu nhân nghiêm mặt, hừ nói:
– Ta đương nhiên không tin, ngươi không thể nào biết được.
Tống Thanh Thư lẳng lặng nhìn nàng, chậm rãi nói rằng:
– Luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh thì toàn thân nhiệt khí bốc hơi, cần phải kiếm nơi trống trải không có người, y phục toàn thân thoát sạch không chừa mảnh vải, để cho nhiệt khí phát tán, không bị cản trở, bằng không bị ứ đọng nhiệt khí trở lại trong cơ thể, nhẹ thì trong thương, nặng thì lại táng thân.
Thấy Hồ phu nhân biến sắc, Tống Thanh Thư tiếp tục nói:
– Môn nội công này hung hiểm dị thường, nhất định phải hai người hợp luyện, lấy nội lực dẫn đường phòng hộ lẫn nhau. Môn nội công này từng bước gian nan, nếu không cẩn thận thì chận khi sẽ rẽ vào ngã ba, nếu như không có người bên ngoài giúp đỡ hỗ trợ, thì dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, chỉ có người này giúp người kia, người kia trợ giúp lại người này, hợp sức hai người mới có thể qua được hiểm quan.
– Ngươi vì sao lại biết được rõ ràng như thế?
Hồ phu nhân khẽ cắn đôi môi, kinh ngạc nhìn mặt hắn.
– Tẩu tẩu đã quên trước đây đệ đã từng nói sao, những thứ này đều là do một vân du đạo sĩ tên là Kim Dung nói cho đệ biết a.
Tống Thanh Thư đáp.
– Đúng là đại sĩ vô liêm sỉ đạo sĩ, những chuyện thứ này cũng biết.
Phải biết truyền nhân của phái Cổ Mộ khi tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh, từ trước đến giờ là hai nữ cởi sạch quần áo cùng luyện tập, bởi vì có nhiều nguyên nhân nên không để cho người bên ngoài trợ giúp, vì lẽ đó ai nấy đều miệng kín như bưng, ngoài trừ những truyền nhân được sư phụ truyền thụ Ngọc Nữ Tâm Kinh, đệ tử còn lại của Cổ Mộ phái cũng không biết.
Đã là như thế, Hồ phu nhân liền hoài nghi cái gì đạo sĩ Kim Dung có phải là đã từng thâm nhập vào Cổ Mộ lúc có người đang tu luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh nhìn lén qua, nên mới biết đến rõ ràng như thế, cho nên ngữ khí không có gì tôn trọng cả…
Tống Thanh Thư cười không nói, cũng không lâu lắm, Hồ phu nhân liền yên tĩnh lại, vẻ mặt tức giận đã tán lùi, thay vào đó chính là sự quẫn bách ngượng ngùng.
– Nếu tẩu tẩu không ngại, đệ thật ra có thể hỗ trợ tẩu tẩu một chút sức lực.
– Nhưng là…
Hồ phu nhân trầm ngâm chốc lát, thở dài.
– Thúc thúc và ta dù sao cũng là nam nữ dị biệt, thoát sạch y phục ra ngồi đối lập, thì còn thể thống gì nữa.
Tống Thanh Thư nhớ đến lúc đầu giúp nàng chữa thương, cũng đã sờ soạng trên thân thể nàng nhiều rồi thì còn ngại gì nữa, nhất là lúc bú mút thỏa thích hai bầu vú của nàng, đương nhiên câu này đánh chết hắn cũng không dám nói ra khỏi miệng, nên vội nói:
– Hừm, thật ra vấn đề này cũng không khó giải quyết.
– Như thế nào giải quyết?
Hồ phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
– Đệ và tẩu tẩu cùng bịt kín hai mắt là tốt rồi, nhưng mà tẩu tẩu không bịt mặt thì đệ cũng không ngại đâu.
– Nói cái gì bậy bạ…
Hồ phu nhân hờn dỗi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
Thúc thúc không phải là người tốt.
– A?
Tống Thanh Thư mờ mịt, mình không phải là người tốt, thì ai là người tốt đây, thực sự là thế sự khó liệu.
Hồ phu nhân cúi đầu, không thấy rõ biểu hiện trên mặt:
– Lấy võ công của thúc thúc bây giờ, t thần quang nội liễm, mắt sáng như đuốc, chỉ là một mảnh vải, che chắn được cái gì chứ!
– Chuyện này… chuyện này đệ không nghĩ tới…
Tống Thanh Thư hô oan uổng, hắn không nghĩ đến chuyện có võ công cao, còn có diệu dụng như thế này…
Thấy hắn vẻ mặt hắn không giống như nói dối, Hồ phu nhân chậm rãi lắc đầu.
– Xem ra công phu này chung quy không có duyên với ta.
Hồ phu nhân thở dài một hơi, lúc trước khi sư phụ truyền thụ Ngọc Nữ Tâm Kinh, nhưng bởi vì có chuyện quan trọng nên vội vã rời đi, dẫn đến việc nàng không có ai hợp luyện. Sau đó gả cho Hồ Nhất Đao, tâm tư một lòng đều ở trên người phu quân cùng với nhi tử của mình, nên không nghĩ tới việc tu luyện võ công gì nữa, vì thế lại bỏ qua cơ hội.
Tống Thanh Thư trầm giọng nói.
– Lúc luyện công đệ sẽ nhắm mắt lại là được rồi.
– Nhưng lúc vừa mở mắt ra chẳng phải là nhìn thấy tất cả toàn bộ thân thể của ta?
Hồ phu nhân làn da mơ hồ lộ ra một tầng đỏ bừng.
– Đệ đã nói không mở mắt, thì sẽ không mở, tẩu tẩu có tin đệ hay không?
Tống Thanh Thư nghiêm túc, ánh mắt cũng trong suốt cực kỳ, không lộ ra chút tà niệm nào.
Hồ phu nhân thì tin tưởng hắn, có điều nàng vẫn xấu hổ lắc đầu:
– Không được.
– Tại sao?
Tống Thanh Thư hỏi.
Hồ phu nhân do dự một chút, vẫn quyết định nói thật:
– Thúc thúc tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng ta… ta lại có thể nhìn thấy ngươi… không mặc y phục, đến thời điểm đó khó tránh khỏi trong lòng phập phồng thấp thỏm, rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma.
– Tẩu tẩu cứ đem đôi mắt mình bịt lại là tốt rồi?
Tống Thanh Thư nói.
Hồ phu nhân khẽ cắn đôi môi, lườm hắn:
– Như vậy thì ta làm sao có thể xác định được ngươi có mở mắt ra hay không?
Tống Thanh Thư bị ánh mắt nàng câu hồn làm cho rung động, đành hai tay mở ra:
– Vậy chúng ta sẽ tìm một bụi cây dày đặc, tu luyện lẫn nhau giống như là Dương quá và Tiểu Long Nữ vậy.
– Đó cũng là biện pháp, chỉ là Dương Quá và Tiểu Long Nữ là ai?
Hồ phu nhân đôi mắt đẹp sáng ngời, kinh ngạc hỏi.
– Um… đó là sư muội của tẩu tẩu cùng muội phu.
Tống Thanh Thư cũng không muốn dây dưa với vấn đề này, liền vội vàng nói.
– Chỉ là cho dù tìm nơi vắng người, nhưng nhỡ có người ngang qua, hoặc là kẻ thù tìm tới…
Hồ phu nhân mỉm cười:
– Thúc thúc yên tâm, luyện Ngọc Nữ Tâm Kinh hành công đan sổ là âm tiến, còn song sổ thì thì dương lui, lúc âm tiến vào thì phải vận công một mạch không thể ngừng ngắt, âm tiến là do ta luyện, còn dương lui là do thúc thúc hành công, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể dừng lại, nếu như gặp phải kẻ địch, thúc thúc có thể thu công, dựa vào võ công của thúc thúc, hộ pháp hẳn không có vấn đề.
Tống Thanh Thư lắc đầu nói:
– Đệ lo lắng không phải là vấn đề này.
Hồ phu nhân ngẩn ra:
– Vậy ngươi lo lắng cái gì?
– Đệ chỉ lo lắng thân thể băng thanh ngọc khiết của tẩu tẩu bị người ngoài nhìn thấy hết.
Tống Thanh Thư chầm chập nói.
Hồ phu nhân vừa tức giận, vừa buồn cười sẵng giọng:
– Vậy ngươi là người ngoài hay là người bên trong?
– Đệ đương nhiên là người bên trong rồi…
Tống Thanh Thư điềm nhiêm nói.
– Hừ… có phải trong đầu của thúc thúc đang suy nghĩ “Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền – Nước phù sa không chảy ruộng người ngoài?”
Hồ phu nhân trên mặt sương lạnh, bực tức nhìn hắn.
– Hả… tẩu tẩu làm sao biết được? Ai da… đừng ngắt, đau…
Tống Thanh Thư né tránh, xin tha.
Một lúc lâu, Hồ phu nhân từ tốn nói:
– Thúc thúc, bên cạnh ngươi chưa bao giờ thiếu mỹ nhân làm bạn, cũng như vừa rồi vị quận chúa kia, đã vậy còn có Thánh Cô, ai dung mạo cũng đều hơn tẩu tẩu nhiều, hà tất phải động đến cái ý nghĩ này…